Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 111: Chỉ là một đứa bé bị bỏ rơi



Hôm nay là ngày mỏ đá phát tiền công. Xưa nay chưa từng thấy, thiếu niên Vô Trần đi lĩnh lần đầu tiên.

Gian phòng chàng ở là do bản thân đi chặt cây mà dựng, quần áo đang mặc là trong cung phát, trừ con người ra, có thể nói là hai bàn tay trắng.

Cuộc sống cũng buồn tẻ vô cùng, bình thường không làm việc thì tu luyện, không có hoạt động giải trí nào. Ăn cơm thì có sẽ ăn, không có cũng chẳng để ý. Ma tu lấy uế khí làm thức ăn, món ăn chỉ có thể thỏa mãn mong muốn ăn uống, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Mặc dù chàng không có người chỉ bảo, nhưng yêu ma do uế khí ngưng tụ mà thành, trời sinh đã am hiểu sâu sắc con đường tu luyện riêng biệt.

Nhưng không biết là từ cái chớp mắt nào, bỗng nhiên chàng thay đổi loại thái độ chẳng sao cả trong dĩ vãng. Chàng muốn trở nên càng tốt hơn, muốn cho người ấy một cuộc sống tốt đẹp hơn nữa, muốn vĩnh viễn ở cùng với nàng, không thể để nàng chịu khổ theo mình được.

Thiếu niên nho nhỏ, trên vai lại bỗng có thêm mấy phần trách nhiệm của người đàn ông.

Chàng đứng trước mặt quản sự, nói: “Tôi muốn tiền công của tôi. Trước đây không cần nữa, chỉ cần quý này thôi, trả tôi.”

Đương nhiên là chàng cũng có tiền công. Mặc dù mục đích nhận nghĩa tử của Ma tôn Kê Hoàn không rõ ràng, cũng chưa bao giờ để ý đến chàng. Nhưng không hề dặn dò qua phải khắt khe chàng trong phương diện này. Đã làm việc thì đương nhiên có thể lĩnh tiền công.

Nhưng chính là loại thờ ơ này dễ làm cho người ta được đằng chân lại lân đằng đầu, cho rằng Ma tôn cố ý là lẽ đương nhiên, có lẽ cố ý như thế.

Quản sự nâng mắt nhìn chàng, ánh mắt mang ý tứ không rõ ràng. Thằng nhóc này lại bị cái gì kích thích thế?

Mấy người sau lưng Vô Trần xì xào bàn tán, chàng làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ lặp lại, “Tiền công của tôi.”

Quản sự cười, nhặt mấy linh thạch không phẩm cấp trong khay, đặt trước mặt chàng, hai ngón tay khẽ gõ mặt bàn, “Tiểu điện hạ, tiền công của cậu.”

Ba chữ tiểu điện hạ đã nhắm chuẩn điểm cười của đám ma tộc đang xếp hàng lĩnh tiền.

Chàng rủ mắt, nhìn mấy linh thạch không có ánh sáng, linh thạch không có phẩm cấp, linh khí loãng như không, giọng nói bình tĩnh như cũ, “Không đủ.”

“Cậu nói cái gì?” Quản sự đứng dậy.

“Không đủ.” Vô Trần lặp lại.

“Ha ha.” Quản sự cười khẽ, “Gọi ngươi một tiếng tiểu điện hạ, ngươi còn xem mình là tiểu điện hạ thật rồi.”

Vô Trần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn, lặp lại lần nữa, “Không đủ.”

Xung quanh nghe thấy đều tốp ba, tốp năm tụ tập lại đây. Ngày phát tiền công vốn nên có không khí thoải mái, mà lại bất chợt trở nên cổ quái.

Chàng quay đầu, nhìn vô số đôi mắt không có ý tốt kia, không hiểu nổi. Chỉ lấy đi những gì thuộc về mình cũng là sai sao?

Nhưng lần này, có nói gì cũng sẽ không lùi bước.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong mắt mọi người lại chớp lên ánh sáng tham lam, hưng phấn, thị huyết. Nghĩa tử của Ma tôn vốn nên là tiểu điện hạ ở tít trên cao, thế mà lại theo chân loại người hạ đẳng như bọn họ, sống trong vũng đầm lầy, nước sôi lửa bỏng này. Bắt nạt trong tối đã không thể thỏa mãn nội tâm đáng ghê tởm của bọn họ, thế nào cũng phải làm gì đó mới có thể nhồi đầy khe rãnh linh hồn dơ bẩn.

Vòng vây dần thu nhỏ, bọn họ nhe răng cười tiến lên, quản sự lặng lẽ rời khỏi vòng vây, đứng trên cao quan sát.

Không biết là ai ra tay trước, chúng ma xông hết lên ngay lập tức. Dưới bầu trời màu máu, ma khí đen đậm lay động. Chàng bị đám người bao vây, cắn chặt răng, hai mắt mắt chặt, chỉ im lặng thừa nhận quyền cước.

“Không…..”

Dường như bên tai có một tiếng nói nhỏ cầu xin.

Chàng mạnh mẽ mở mắt ra, đôi con ngươi như máu đỏ làm cho người ta sợ hãi. Tức khắc, thân thể được một sức mạnh lạ lùng lấp đầy, ma uế khí màu đen bùng nổ ngay, bắn hết mọi người xung quanh ra ngoài, cả đám kêu rên.

Xích Huyết giới lấy cường giả vi tôn, tất nhiên ma tộc có tu vi cao thâm không chịu trói buộc, tiêu dao, thoải mái sống cuộc sống tùy ý làm ác. Phần lớn bị phân công đến mỏ đá làm việc là người già, bệnh tật, chẳng có tu vì gì. Đột nhiên chàng bùng nổ làm cho mọi người ngạc nhiên, sợ hãi không thôi, dần lùi ra đằng sau, không dám lại tiến lên nữa.

Chàng mở to mắt, đứng dậy, nhìn những đôi mắt đang tràn ngập khiếp sợ kia, giọng nói cũng run lên, “Tôi chỉ muốn lấy những gì thuộc về tôi! Tôi sai rồi chắc!”

Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi, không biết là ai trong đám người lên tiếng: “Đây là Xích Huyết giới, cá lớn nuốt cá bé chính là quy tắc của Xích Huyết giới! Muốn trách thì phải trách chính người! Ai bảo người là tiểu điện hạ, hì hì.” Nếu người phản kháng sớm chút thì cũng không rơi vào hoàn cảnh hôm nay.

“Đúng đấy, tiểu điện hạ, điện hạ không thể suy nghĩ cho chúng tôi một chút à? Chúng tôi cũng rất cần tiền mà, đến bữa cơm no mà không ăn nổi, mỗi ngày còn phải làm việc nặng thế này.”

“Hứ, ngươi còn xem bản thân là điện hạ thật à, không biết con hoang ở đâu ra, chẳng qua là đồ chơi Ma tôn tìm đến cho bọn ta chơi đùa thôi!”

“Đúng thế, đây là Xích Huyết giới đấy! Ở đây nói công bằng cái gì, chính nghĩa cái gì! Ngươi phân cao thấp với bọn ta ở đây, sao không đi mà hỏi Ma tôn đi!”

Hỏi Ma tôn? Nghĩa phụ?

Chàng mờ mịt nhìn bốn phía, nhìn những người ở xung quanh. Đột nhiên co cẳng chạy như điên, vơ hết đống linh thạch, rồi chạy về hướng ma cung.

Trong tẩm điện của Ma tôn Xích Huyết giới, hương thơm thoang thoảng, từng đợt đàn sáo, mỹ cơ nhảy múa xinh đẹp, hoa lệ. Toàn thân chàng tràn ngập sức mạnh không biết từ đâu đến, đánh tan thủ vệ dọc đường, xông thẳng đến trước mặt người kia, thở hồng hộc, chất vấn, “Vì sao?”

“Lạch cạch—" Chén rượu bằng vàng ròng rơi xuống đất, mùi thơm lan tỏa bốn phía ngay lập tức. Mỹ nhân đang dựa vào lòng Ma tôn Kê Hoàn vội quỳ xuống đất thỉnh tội.

Kê Hoàn phất tay, chúng mỹ nhân lùi ra ngoài, đại điện tức khắc im lặng hẳn.

Dường như Kê Hoàn vẫn đang có hứng, tự rót một ly rượu, cũng chẳng bực tức việc chàng tự tiện xông vào. Khuôn mặt ông ta bị hơi rượu nhiễm lên một tầng đỏ bừng, con mắt đục ngầu, thở ra một hơi tanh tưởi, “Hóa ra là Vô Trần.”

Vô Trần hơi nghiêng đầu tránh đi, chậm rãi đứng thẳng lưng, nắm chặt tay lại, “Vì sao ông lại nhận tôi làm nghĩa tử? Tôi tưởng rằng ông muốn ma luyện tâm tính của tôi, tưởng rằng ông kỳ vọng rất cao vào tôi.” Cho nên mới vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn chịu đựng.
ơ
Nhưng mà.

“Nhưng mà tôi nghe bọn họ nói, tôi chỉ là…..”

“Không sai.” Kê Hoàn cắt lời chàng, “Ngươi chỉ là một món đồ chơi.” Ông ta chống vào bàn để đứng dậy, ngẩng đầu cười to, “Để cho con dân của Xích Huyết giới nhìn thấy, nghĩa tử của Ma tôn cũng giống bọn họ, chìm trong đầm thối, không bò dậy nổi! Sống ngày tháng không bằng chó, lợn! Bọn họ sẽ sống rất vui vẻ! Rất cao hứng! Rất nghe lời! Ha ha ha ha ha…..”

Vô Trần dần lùi ra sau, hoàn toàn không hiểu, chỉ hỏi theo bản năng: “Sao ông lại đối xử với tôi như thế?

Vì sao? Trong mắt Kê Hoàn chớp lên hàn quang, cười lạnh.

“Vì ngươi làm ta thấy ghê tởm!” Huyết mạch Thánh nữ, con trai của Chưởng môn Đồ Lục đảo, thế mà lại là một đứa bé bị bỏ rơi, bị ném vào Xích Huyết giới như người ta ném giày rách? Danh môn chính phái cái gì, quả thật là chuyện cười!

Đương nhiên, ông ta cũng sẽ không nói những lời này ra miệng, ông ta muốn nuôi đứa bé này lớn, bắt nó nhận đủ loại bắt nạt, nuôi nó thành một con chó ngoan biết nghe lời. Rồi có một ngày, lại mang nó đến trước mặt toàn bộ mọi người ở thế giới tu chân này nhìn xem.

Cái đám gọi là nhân sĩ chính phái, cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Tôi đã làm sai cái gì?” Vô Trần tiến lên một bước, truy hỏi, “Tôi đã làm sai cái gì!”

Người giải cứu mình từ trong vũng bùn lên, lại đẩy mình vào vũng bùn. Kể cả chàng nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được.

Kê Hoàn cầm rượu đứng lên, đi thong thả trong điện, “Vô Trần, Vô Trần, nghe thử tên ngươi đi, không nhiễm bụi trần, cho dù thân thể chìm sâu trong vũng bùn….. Thật đúng là ngươi làm cho bản tọa thấy chán ghét vô cùng! Cho dù chìm sâu trong vũng bùn, vĩnh viễn là dáng vẻ không nhiễm bùn! Ngươi làm dáng này cho ai xem? Chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi đã làm cho bản tọa thấy ghê tởm!”

Chàng thiếu niên nhướng mi, “Tôi nghe không hiểu ông đang nói gì.”

“Bịch—" Kê Hoàn giẫm hụt, ngã bệt mông xuống đất, rượu rơi đầy thảm. Ánh mắt ông ta say lơ mơ, dứt khoát dựa nghiêng dưới đất, ngoắc tay với chàng, “Ngươi đến đây, mang bầu rượu đến đây.”

Vô Trần đứng im tại chỗ, sững sờ, cuối cùng vẫn cầm bầu rượu đến cho ông ta.

Kê Hoàn nhận lấy, lại đập bầu rượu vào đầu chàng, đập chảy cả máu. Máu tươi chảy từ trán xuống gò má, rơi lên mu bàn tay. Chàng không thể tin nổi, nhìn người trước mắt, hoang mang: “Vì sao?”

“Ha ha ha ha ha…..” Kê Hoàn cười to, chỉ vào chàng, “Ngươi xem ngươi, vì sao không tức giận? Vì sao vẫn luôn là dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng này! Lẽ nào ngươi không biết phẫn nộ à? Ngươi phản kháng đi, ngươi giết bản tọa đi!”

Vô Trần khó hiểu, ánh mắt hoang mang trở nên bi thương. Chàng quỳ một chân, mặc kệ cho máu tươi chảy xuống dưới cằm tí tách, chỉ im lặng nhìn Kê Hoàn.

Kê Hoàn híp mắt, nhìn chàng thật kỹ, nói âm u: “Các ngươi giống nhau thật đấy, bản tọa rất kỳ vọng một ngày kia, không biết tương lai Xích Huyết giới ở trong tay ngươi sẽ trở thành thế nào.”

Chàng nghe không hiểu ông ta đang nói gì, khẽ gọi: “Nghĩa phụ.”

Kê Hoàn khoát tay, “Cút đi, bản tọa không muốn nhìn thấy ngươi. Nếu ngươi không có năng lực giết bản tọa thì đừng có hỏi gì. Ha ha, đáng tiếc, bản tọa sẽ không nhìn thấy ngày đó, nhưng mà chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rất thú vị, ha ha ha…..”

Vô Trần chậm rãi đứng lên, lùi ra từng bước một, không ngừng lại.

Chàng thiếu niên rời khỏi ma cung, hồn bay phách lạc, ra đến trên phố lớn, trong tay cầm mấy linh thạch không có phẩm cấp, lại phát hiện ra chẳng mua nổi cái gì. Chàng đứng trước một sạp bán rau, tiểu thương bán rau nhìn chàng chằm chặp, chỉ sợ chàng cướp rồi chạy, tay giấu trong tay áo đã sờ đến vũ khí bên chân rồi.

Vô Trần chỉ vào một đống củ cải, mở tay ra, “Chỗ này đủ không?”

Đối phương lấy hết linh thạch trong tay chàng, ném cho chàng một củ bé nhất, “Chỉ đủ cái này, cút đi.”

“Sao lại đắt như thế…..” Vô Trần lẩm bẩm. Thế mà tiền công của chàng lại chẳng mua nổi canh củ cải, mỗi bữa còn ăn nhiều như thế.

“Phí lời! Đây phải vận chuyển từ bên ngoài đến đấy! Mấy cái khối vô phẩm còn muốn mua cái gì? Nhanh cút đi, cút, cút…..”

Chàng chỉ đành cầm củ cải bé tí tẹo teo kia, ủ rũ về nhà, tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy ở dọc đường đã làm đảo lộn nhận thức dĩ vãng. Trước đây chỉ chú ý dưới chân, chưa bao giờ nhìn thật kỹ, nghĩ thật kỹ tất thảy xung quanh.

Cướp bóc, đánh nhau, giết người, cướp của ở trên phố, mặc dù không phải là chưa gặp loại chuyện này ở Xích Huyết giới bao giờ, nhưng là lần đầu tiên chàng cảm nhận rõ ràng, chân thực đến thế. Bởi vì nghèo túng mới hỗn loạn.

Nơi nơi nảy sinh ác niệm đã nuôi sống yêu ma ăn uế khí, làm thân hình họ khỏe mạnh hơn. Kẻ mạnh luôn mạnh, kẻ yếu luôn yếu.

Đây chính là Xích Huyết giới, nơi chàng lớn lên từ nhỏ. Dù bị đối xử như thế, trong lòng chàng vẫn cảm kích. Nếu không phải nghĩa phụ thu nhận và nuôi dưỡng, chắc chàng đã chết từ lâu rồi.

“Anh trai ơi…..” Một cô bé nhỏ xíu bên đường chạy đến ôm chân chàng thật chặt. Cô bé gầy đến hai gò mã lõm hết xuống, một đôi mắt vừa to vừa sáng. Cô bé chớp mắt, nhìn củ cải trong tay chàng, “Anh ơi, em đã ba ngày chưa ăn gì.”

Chàng hé miệng, không nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay. Cô bé giật một phát rồi nhét vào miệng, nhai loạn hai cái, nuốt luôn, thả chàng ra, ngắm chuẩn một người tiếp theo.

Nhưng hiển nhiên là cô bé không may mắn đến nỗi mỗi lần đều có thể gặp được người tốt nguyện ý bố thí.

Đúng như Kê Hoàn nói, chàng cô đơn mà đi, nở hoa một mình trong bùn lầy, ai nhìn thấy cũng muốn bẻ cành, giẫm nát. Nhân tính chính là như thế.

~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Lúc tâm trạng không tốt thì cũng không thể ngốc nghếch (1) được nữa.

~~~~~~~~~~

Ngát dịch.

(1) “Sa điêu”: dân mạng TQ hay nói chệch từ “Sỏa điểu” (ngốc nghếch, dở hơi…..). Nghĩa đen là điêu khắc cát.