Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 97: Anh ta tên là chu đại hắc



Lúc Lý Do Hỉ tỉnh lại, không biết là đang ở chỗ nào, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cổ họng vừa khô, vừa rát.

Mặt nàng vùi trong cát, hô hấp khó khăn, hóa ra là bị nghẹn thở mà tỉnh. Đang muốn đứng dậy thì nghe thấy bên tai có một giọng nói mềm mại của nữ, “Thánh tăng, chàng theo người ta đi mà!”

Thân thể nàng cứng đờ, ngây ra tại chỗ, không dám nhúc nhích. Từ nhỏ đến lớn, Tây Du Kí luôn nói cho nàng biết, đến tám phần là bây giờ ở trong động yêu quái, còn là loại nữ yêu quái với nhan sắc cực kỳ xinh đẹp nữa. Chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ một cái chớp mắt, nàng đã bị người nào đó túm cổ áo, lật nàng lên rồi quăng ra đất.

Nàng ho khan hai tiếng, lắc đầu để cát trong tai rơi hết ra ngoài. Trước mắt hiện ra một đôi giày thêu tinh xảo. Nhìn theo đó lên trên, là một đôi chân ngọc trắng nõn, mượt mà, váy sa đỏ chỉ đến đùi, vòng eo nhỏ nhắn được lộ ra rất lớn gan và áo quây đỏ tươi đang miêu tả núi đồi một cách sinh động theo từng hơi thở của người đó.

“E hèm…..” Lý Do Hỉ lúng túng, chuyển tầm mắt, lại không hề đề phòng, bất ngờ bị người ta túm chặt quai hàm. Nàng bị bắt phải ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt được che một nửa dưới khăn sa mỏng màu đỏ, tinh xảo đến quá đáng.

Giọng nói của đối phương cũng như chuông gió dưới mái hiên, trong trẻo, vui tai: “Ừ, cũng không tồi. Nhanh đi chuẩn bị đi!”

“Hả?” Lý Do Hỉ chẳng hiểu ra sao, “Chuẩn bị cái gì?” Chúng ta vừa mới gặp mặt mà.

Trên mặt thiếu nữ lóe lên một chút không kiên nhẫn, túm cổ áo nàng, kéo nàng đến chỗ bàn trang điểm, ấn nàng ngồi xuống ghế, “Trang điểm, ăn diện một chút, tối nay gả cho anh họ của tôi.”

“Hả?” Lý Do Hỉ lắc đầu, rơi xuống bao nhiêu là cát, “Cái gì…..” Lời còn chưa nói xong, đầu đã bị đập bốp một cái, trời đất trước mắt xoay chuyển ngay lập tức, nàng hệt như một cái gậy bị người ta nhấc lên xoay hai vòng, rồi lại đảo ngược đầu, gõ thêm hai cái.

Đầu óc vốn không rõ ràng lại càng thêm lơ mơ rồi, chỉ thấy toàn thân như là một cục bột bị người ta vò đi vần lại. Đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, mới phát hiện ra bản thân bị nhét vào trong một bộ áo cưới đỏ rực. Nhìn vào gương đồng lại thấy trên đầu cắm đầy trâm hoa, trên mặt trát phấn đỏ bừng, hệt như cái mông khỉ.

Không phải chứ! Lại phải thành thân, gần đi bị hai chữ thành thân ám rồi à.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, thiếu nữ vừa nãy đã đi rồi thì phải.

Lý Do Hỉ đỡ đầu tóc, nhìn bốn phía, giờ mới phát hiện ra đây là bên trong một cái hang động trong núi cực lớn, dưới sàn toàn là cát vàng. Trên đỉnh đầu có một tia sáng chiếu xuống, nương theo ánh sáng mờ ảo không rõ, có thể nhìn thấy một góc khuất cách mình không xa có đầy một đống xương trắng.

Nàng ối một tiếng, nhảy ra xa mấy bước.

“A di đà Phật, nữ Bồ tát không cần hoảng sợ.” Lý Do Hỉ nghe thấy tiếng nói bèn nhìn sang, chỉ thấy trên nền cát vàng, một người đàn ông đang ngồi, chắp hai tay trước ngực.

Yêu quái xinh đẹp! Ngự đệ ca ca! Chuẩn luôn rồi!

(Vua gọi Đường Tăng là ngự đệ)

Khuôn mặt, ánh mắt của ông ta dịu dàng, ôn hòa, tao nhã, đẹp trai. Trước ngực đeo một chuỗi Phật châu, mặc bộ áo tăng vải thô nhưng không giấu được phong độ bất phàm. Ở trong hang động u ám, ông ta giống hệt viên dạ minh châu đang phát sáng. Toàn thân từ trên xuống dưới đều có một loại khí chất cao quý do tài phú, địa vị sinh ra.

Lý Do Hỉ nhảy đến trước mặt ông ta, “Thánh tăng! Người lúc nãy là yêu quái à? Ông bị yêu quái bắt đến đây sao?”

Đối phương khẽ gật đầu, khóe miệng treo nụ cười, nói lạnh nhạt: “Pháp danh của bần tăng là Vô Tình, nữ Bồ tát gọi pháp danh của bần tăng là được. Đừng hoảng sợ, hôm nay yêu quái kia không ăn thịt người.”

“Vô Tình!” Dường như Lý Do Hỉ đã nhớ ra ngay lập tức, “Ngọc Vô Tình! Ngọc Sơn Sơn! Ông không phải là Ngọc Sơn Sơn đấy chứ!”

Vô Tình hơi ngạc nhiên, Lý Do Hỉ nói tiếp: “Tôi quen con trai Ngọc Trụy Nhi của ông, cậu ấy nhờ tôi đến tìm ông đấy!” Nhìn kỹ, khuôn mặt Ngọc Vô Tình có mấy phần tương tự Ngọc Trụy Nhi thật. Không ngờ lại có thể gặp được ở đây. Nghĩ đây chắc hẳn là Dương Thiền Tông giới rồi.

Lý Do Hỉ vội nói: “Vô Tình đại sư, ông sống ở đây có tốt không? Con trai ông nhớ ông chết mất, ông có muốn quay về thăm cậu ấy không? Đều nói vợ chồng đánh nhau ở đầu giường, giảng hòa ở cuối giường, ông đã bỏ nhà ra đi lâu thế rồi, không nhớ vợ con à?”

Vô Tình vẫn mỉm cười như cũ, “Bần tăng đã nhìn rõ hồng trần từ lâu, sẽ không phiền não về tục sự thế gian nữa.”

Lý Do Hỉ ngồi xuống cạnh ông ta, “Thế ông sống ở Tây Sơn tự có tốt không? Con lừa trọc Điểm Đăng có bắt nạt ông không thế?” Nói xong mới ý thức được không đúng. Nếu mà sống tốt thì sao lại bị bắt đến đây chứ, nghe thiếu nữ lúc nãy nói muốn thành thân, lẽ nào…..

Nàng đang muốn lên tiếng, thiếu nữ lúc nãy đã quay lại, phía sau còn có ba, năm gã cường tráng đi theo, trên đầu có lỗ tai nhọn màu xám, sau mông có cái đuôi to đùng đang vẫy, là Lang yêu!

Mấy gã Lang yêu đang khiêng vài cái rương to đi vào động, đặt rương thành một hàng xuống trước mặt Vô Tình.

Thiếu nữ hất cằm, tỏ ý cho Lang yêu mở rương ra. Lập tức, Lý Do Hỉ bị từng đống vàng bạc, châu báu chói lọi làm cho mù mắt. Sáu cái rương to, ba rương linh thạch, ba rương châu báu, cả hang động đã sáng trưng lên.

Giọng nói của thiếu nữ yêu kiều, giòn tan, “Đến xem một chút sính lễ của chàng. Nếu không có vấn đề gì thì người ta sẽ đưa đi Tây Sơn tự, về sau, chàng sẽ là người của người ta rồi.”  

Thế là Lý Do Hỉ nhìn thấy Vô Tình đại sư thoát tục, xuất thế, đứng dậy đến bên một cái rương, cầm một thỏi vàng lên cắn thử, lại thò tay vào đảo bên trong lên, như là muốn xem họ có làm giả không.

Thiếu nữ gảy móng tay: “Yên tâm đi, không giả được, vừa mới cướp được chỗ thương đội qua đường, còn nóng hổi đấy. Mặc dù Sa Sa người ta đây vừa mới đến, nhưng vẫn luôn xem trọng chữ tín nhất đất.”

Sau khi Vô Tình kiểm tra xong, tỏ vẻ hài lòng, gật đầu, “Rất tốt.”

Sa Sa cũng hài lòng, cười thẹn thùng, “Chàng vui vẻ là tốt, đợi tối nay xong việc, chúng ta sẽ động phòng!” Nói xong, lại gọi đội Lang yêu nâng rương lên, nhảy nhảy nhót nhót đi mất.

Lý Do Hỉ trợn mắt há miệng, “Vô Tình đại sư! Không phải ông mới nói đã nhìn thấu hồng trần à? Sính lễ vừa rồi là chuyện gì thế này?”

Vô Tình vỗ vai nàng, an ủi: “Đừng nóng nảy, đừng nóng nảy!”  

Nói xong, ông ta lại ngồi xuống, tiếp tục nhắm mắt. Lý Do Hỉ hỏi gì thêm nữa thì ông ta cũng không trả lời.

Mặc dù không hiểu, nhưng cũng chẳng có cách nào. Ngọc Vô Tình và Giao hoàng đã hòa ly, kể cả là hòa thượng cũng có thể hoàn tục, thành thân với ai thì nàng không thể xem vào.

Thấy dáng vẻ thản nhiên này của ông ta, nói không chừng là tự nguyện đấy? Sính lễ cũng đã đưa rồi.

Lý Do Hỉ buồn bực, chuyện này nên nói với Ngọc Trụy Nhi thế nào đây?

Suy đi nghĩ lại, vẫn là phải nghĩ cách rời khỏi đây trước. Nàng lượn một vòng trong hang động, đến chỗ cửa động. Bên ngoài không có thủ vệ, đường hầm trong sơn động thông bốn phương, tám hướng, còn có rất nhiều động to nhỏ khác nhau, phải rẽ thật nhiều vòng mới tìm theo tiếng động để đến được cổng động phủ.

Trốn trong góc tối, chỉ thấy trên mặt cát bên ngoài, một đám yêu quái đang bận bịu làm việc. Giết bò thì giết bò, mổ dê thì mổ dê, rất náo nhiệt. Nàng vừa nhìn đã thấy một Ngưu yêu đầu trâu, thân người, nhấc đao lên chém xuống một nhát là một cái đầu hoàng ngưu (bò) rụng ra, máu tươi phun ra rồi chảy rào rào đầy đất.

Nàng bịt mắt lại — Trời ơi! Vốn một gốc đồng sanh, sao đốt nhau chóng vánh (1)! Đáng sợ quá!  

Vốn muốn lén lút chuồn đi, thấy cảnh này thì sao nàng còn dám nữa, mấy lạng thịt trên người mình chưa đủ cho họ nhét kẽ răng đâu. Đang muốn quay người đi tìm hòa thượng, nàng lại cảm thấy hai chân rời khỏi mặt đất, bị người túm gáy nhấc lên.

Một gã lưng còng, đầu lạc đà, ném nàng ra chỗ đất trống, “Đại Vương, ả đang nhìn trộm.” Vừa nói, vừa nhai cỏ, mồm lạc đà nhồm nhoàm.

Lý Do Hỉ khóc không ra nước mắt, nhìn trộm cũng không được à? Cũng có phải là tội to gì đâu.

“Hử?” Sa Sa đang ngồi trên ghế cao nhảy hai phát đến trước mặt nàng, một cái đuôi bọ cạp rất dài thò qua đỉnh đầu xuống. Nàng ta đang muốn lên tiếng thì sau lưng nàng lại truyền đến một tiếng hét to, “Tạ Sa Sa!”

Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy luồng gió yêu quái quét qua, cuốn cát bụi nổi lên cuồn cuộn, một gã cao to mặc áo đen hiện thân từ trong cát vàng.

Lý Do Hỉ nhìn thấy gã, ngạc nhiên cực độ, há to miệng, hơi không thể tin nổi.

Sa Sa nghiêng đầu, nói: “Anh họ, anh đến thật đúng lúc.”

Gã kia tiến lên trước, chất vấn: “Nghe nói em muốn cưới tên hòa thượng kia? Rốt cuộc y hơn anh ở chỗ nào chứ?”

Sa Sa thở dài: “Mặc dù bây giờ anh đã trở nên dễ nhìn hơn một chút, nhưng chúng ta cùng nhau tu luyện lâu đến thế, dáng vẻ của anh đã khắc sâu trong đầu em rồi! Bất kể anh biến thành dáng vẻ nào thì em cũng không thể thích anh nổi! Anh từ bỏ đi!”

Vẻ mặt gã kia đau thương, “Thật ra, anh cũng không hề thích dáng vẻ hiện nay của mình, cảm thấy rất xấu xí. Mặc dù anh biến thành xấu rồi, nhưng cũng trở nên mạnh mẽ hơn mà, mạnh mẽ không tốt sao?”

Sa Sa nhún vai, “Kệ anh nói thế nào, dù sao em cũng không thích anh.” Nàng ta chắp hai tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt có những ngôi sao phảng phất, “Em thích loại người như Vô Tình cơ, hệt như đom đóm trong đêm tối, sáng rỡ như vậy, xuất chúng như vậy…..  Lần đầu tiên em gặp chàng ấy, em đã không thể tự kiềm chế mà rơi thật sâu vào tay giặt rồi. Quan trọng hơn là, chàng ấy cũng thích em. Trên đời này, lưỡng tình tương duyệt là hiếm có khó tìm đến nhường nào cơ chứ!”

Gã kia nổi trận lôi đình: “Em là bị cái đầu trọc của y mê hoặc rồi! Đầu trọc sáng bóng như thế, thả vào đâu mà không sáng?”

Lý Do Hỉ quỳ một chân trên đất, bị bao phủ trong cái bóng của thân hình cao lớn của gã. Nhìn khuôn mặt có năm phần tương tự Vô Trần kia, nàng dò hỏi một câu, “Vô? Trần?”

Gã kia quay đầu, Sa Sa nhảy bật đến, vỗ tay, nói: “Ai da, em đã tìm cho anh một bà vợ rồi, ten ten ten ten~, chính là người này! Tối nay chúng ta cùng thành thân! Vui mừng gấp bội!”

Lý Do Hỉ đánh giá gã từ trên xuống dưới, bộ áo đen của gã giống y như đúc bộ trên người Đại Ma Vương. Toàn thân có khí đen lượn lờ, là uế khí mà nàng quen thuộc. Lẽ nào lại là ma châu thành tinh?

Gã kia nhíu mày, nhìn nàng, tỏ vẻ ghét bỏ: “Người này là ai? Xấu thế!”

Lý Do Hỉ rất tức giận, lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Ngươi còn xấu hơn!” Quả thật, gã khoác túi da của Đại Ma Vương chính là đang vũ nhục chàng, phi!

Sa Sa ngồi xổm xuống, tâm tình khá tốt, “Ai da, đừng cãi nhau mà, sẽ thành người một nhà ngay đấy!”

Lý Do Hỉ đảo tròng mắt, nảy ra một kế. Bỗng nhiên nàng lại cười, đứng dậy, phủi người, khoác cánh tay gã kia một cách thân thiết, “Được! Tôi đồng ý!”

Sa Sa vỗ tay mừng rỡ, “Anh họ! Em đã nói mà, thể nào cũng có người không chê anh xấu!”

Lý Do Hỉ ngẩng đầu nhìn gã, “Phu quân, tôi tên là A Hỉ, còn không biết tên anh đấy?”

“A Hỉ?” Gã cau mày, cẩn thận đánh vần hai chữ, lẩm bẩm: “Hình như đã từng nghe ở đâu đấy.”

Lý Do Hỉ hơi kỳ vọng vào tên gã, lần này lại là cái gì Trần đây?

Kết quả, lập tức nghe thấy Sa Sa nói: “Anh họ tên là Chu Đại Hắc, là một Trư yêu!” (Chu và Trư đồng âm trong tiếng Trung)

Biểu cảm trên mặt Lý Do Hỉ suy sụp, buông tay gã, nhảy ra xa ba trượng.

~~~~~~~~~~

Ngát dịch.

(1) Hai câu trong bài thơ “Thất bộ thi” của Tào Thực, bản dịch của Ngô Thiên Phát. (Theo Thivien)