Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 99: Đã bảo lão ta là hoa hòa thượng rồi!



Khí đen tỏa từ ngực của Chu Đại Hắc ra, tướng mạo của gã cũng dần phát sinh biến hóa theo khí đen. Cuối cùng, lại biến thành một con lợn rừng màu đen to béo!

Đám khí đen kia quay xung quanh người Lý Do Hỉ, lại chẳng tìm thấy lối về, hơi mờ mịt. Nàng cũng gấp đến độ xoay quanh, mà không biết nên làm thế nào mới tốt. Lúc này đây, Kê Vô Trần đã hóa thân thành sương đen che chắn trong mạch máu của nàng, không thể đi ra hấp thu được.

Đám uế khí kia lại bay quanh nàng mấy vòng, đành lưu luyến không nỡ mà rời đi.

“Này! Đừng đi!” Nàng giơ tay ra, lại không nắm bắt được, chỉ đành đứng dậy đuổi theo. Thân thể Chu Đại Hắc trên tháp nhanh chóng khô quắt lại, sinh khí đã cạn, không còn sống nữa.

Giờ đây, bên ngoài động Minh Sa cốc cũng là một cảnh hỗn loạn.

Kim Kiên dẫn mấy sư đệ, tranh thủ chúng yêu uống rượu say không biết trời đất gì, đánh vào một cách bất ngờ. Toàn thân hắn ta tỏa ra kim quang sáng lạn, như được mạ đồng, phủ sắt (cường tráng hơn). Nện một quyền mà hệt như chùy sắt lên người yêu quái, đánh văng người ta ra thật xa.

Bách Lý Lộ Lộ lặng lẽ bò ra khỏi hang động, trốn trong góc tối nhìn trộm. Thân là thiên kim của nhà giàu số một thế giới tu chân, đương nhiên trên người nàng ấy đầy đủ pháp bảo. Trước đây là vì Minh Minh luôn ở bên cạnh, chúng không có đất dụng võ.

Không nói cái khác, nói riêng pháp y hộ thể trên người nàng ấy đi, nếu không có tu vi cỡ Liễu Như Khanh, trừ khi nàng ấy tự nguyện, người khác sẽ không thể nào đến gần nàng ấy được. Nàng ấy vui vẻ trốn trong góc tối nhìn trộm, sau lưng có con tiểu yêu còn chưa kịp chạm tay vào nàng ấy đã bị pháp y trên người nàng ấy làm nát hết xương cánh tay trong nháy mắt, con yêu quái hét thảm một tiếng.

Con tiểu yêu kia chỉ là thấy dáng người nàng ấy thướt ta, dung nhan xinh đẹp, muốn tranh thủ bắt nàng ấy đi, không hề động sát tâm. Nếu không sẽ không chỉ mất một cánh tay đơn giản như thế.

Bách Lý Lộ Lộ cũng chẳng thèm quay đầu, vẫn đang nhìn Kim Kiên đấm một quyền chết một tiểu yêu quái, xem đến thú vị.

Kim Kiên nghe thấy tiếng hét, ánh mắt bất giác đảo quả, vừa nhìn đã thấy nàng ấy. Bách Lý Lộ Lộ vẫy tay với hắn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Trong lòng Kim Kiên chấn động, hai, ba quyền giải quyết yêu quái trước mặt, lo lắng: “Sao cô lại ra đây! Ở đây không an toàn, còn bị thương ở chân nữa…..”

“A! A Hỉ!”

Hắn còn chưa nói xong đã nghe thấy Bách Lý Lộ Lộ hét lên, vọt ra như một cơn gió, ầm ĩ theo đuôi một cô gái. Làm gì có dáng vẻ như bị thương ở chân đâu.

Lý Do Hỉ đuổi theo đám khí đen kia, trong lúc bận rộn vẫn quay đầu nhìn một cái, gọi: “Lộ Lộ!” Lại quay đi tiếp tục đuổi theo. Bách Lý Lộ Lộ cũng không nhiều lời, cùng đuổi theo phía sau nàng.

Sa Sa ở trong động, nghe thấy tiếng động bên ngoài, hạ thân biến thành một con bọ cạp cực lớn, cầm cái roi dài bò ra ngoài. Không nói hai lời, đánh luôn.

Kim Kiên nhìn trái, nhìn phải, Kim Cố đấm hai tay vào nhau, phát ra tiếng boong boong, nói: “Sư huynh đi đi! Ở đây có chúng đệ rồi!”

Mấy sư huynh đệ bọn họ cũng không phải đến bắt yêu lần đầu tiên, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, hắn cũng không lo lắng.

Nhưng sa mạc vào đêm nguy hiểm trùng trùng, là thời điểm các loại yêu ma ra ngoài kiếm ăn. Mắt thấy bóng dáng Bách Lý Lộ Lộ sắp ra khỏi tầm mắt, Kim Kiên lập tức gập đầu, dặn dò mấy câu rồi phi thân đuổi theo.

Kim Cố chia binh thành hai đường, một đường vào động cứu người, một đường đối chiến với Sa Sa.

Dường như Vô Tình đã dự liệu được từ trước, đi từ trong động ra một cách ung dung, tìm một chỗ an toàn không bị đánh nhau lan đến, ngồi thật vững vàng.

Lý Do Hỉ xách váy, cứ chạy đuổi theo đám uế khí, hình như uế khí biết nàng mệt rồi, cố ý thả chậm tốc độ. Không dễ dàng gì nàng mới được chậm bước, nghỉ ngơi một chút, hai tay chống đầu gối, hít thở dồn dập.

Bách Lý Lộ Lộ lấy một miếng ngọc bội to khoảng lòng bàn tay trong túi gấm treo bên thắt lưng, ném xuống đất. Ngọc bội hình trăng khuyết biến lớn ngay lập tức, mặt trăng cong cong có thể đủ chỗ cho hai người ngồi. Nàng ấy nhảy lên trên, Nguyệt nha phát ra ánh sáng trắng cũng dâng lên, bay về phía trước.

“Ai chà!” Lý Do Hỉ quay đầu nhìn, cũng nhảy lên theo, “Đồ tốt thế này mà không lấy ra sớm một chút.”

Nguyệt nha tỏa sáng dịu dàng, chiếu rọi đường trước mắt, tiếp tục tiến lên phía trước, đuổi theo khí đen. Bách Lý Lộ Lộ nói: “Ai bảo cô chạy nhanh thế đâu, tôi không đuổi theo kịp. Nhưng mà cô đuổi theo cái này làm gì, còn nữa, sao cô lại ở trong hang động của yêu quái thế?”

Lý Do Hỉ kể đại khái sau khi tỉnh lại một lần, nàng lại hỏi, “Cô thì sao? Sao cũng ở đây thế?”

Đúng lúc Kim Kiên đuổi đến đây, chạy bên cạnh Nguyệt nha, “Bách Lý cô nương!”

Bách Lý Lộ Lộ vội giới thiệu hai người. Lý Do Hỉ cười chào một tiếng, lại thúc cùi chỏ vào eo nàng ấy, kề tai nói nhỏ: “Cô mới tìm được?”

Bách Lý Lộ Lộ vội chớp mắt với nàng, thấp giọng trả lời, “Cũng không phải, nhưng mà cô thấy thế nào?”

Lý Do Hỉ không đánh giá, “Cô vui là được.”

Bách Lý Lộ Lộ véo eo nàng, “Cô nói mau!”

Lý Do Hỉ nhăn mặt, “Hóa ra cô thích đàn ông mạnh mẽ…..”

Bách Lý Lộ Lộ hận không thể vùi đầu vào ngực, vẻ mặt xấu hổ, giận giữ, “Ai da, cô xấu lắm!”

Kim Kiên vô tình mà cố ý nghe được, chạy ba bước thành hai bước lên phía trước, mặt đã đỏ đến tận mang tai. Hắn ta chạy một hồi, nhìn thấy đám khí đen kia mới cảm thấy không đúng, lại chạy ngược lại, bắt lấy Nguyệt nha, vẻ mặt nghiêm túc, “Hai người đang đuổi theo cái gì?”

Lý Do Hỉ nhảy khỏi Nguyệt nha, chẳng thèm trả lời, tự chạy lên trước, đuổi theo.

Kim Kiên giữ chặt nàng, “Cô đang đuổi theo cái gì?”

Lý Do Hỉ cau mày, “Buông ra!”

Bách Lý Lộ Lộ cũng vội nhảy xuống, “Ai da, Kim Kiên, anh mau thả cô ấy ra đi, Anh không cần lo đâu, chúng tôi không phải người xấu mà!”

Kim Kiên vội nói: “Không! Gần đây, Dương Thiền Tông giới xuất hiện rất nhiều yêu quái, đều là đuổi theo khí đen kia mà đến, đoạt được khí đen thì có thể có được sức mạnh vô cùng! Tôi không để để hai người đoạt được nó!”

Lý Do Hỉ lười phí lời với hắn ta, cắn một phát vào cánh tay hắn. Kết quả, nàng đau đến ay ui một tiếng, ôm miệng, mắt ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn hắn — Sao thịt trên người cái tên này lại cứng thế? Như là cắn phải cục sắt vậy! Ông trời của tôi ơi, răng tôi không rụng đấy chứ…..

Bách Lý Lộ Lộ đập vào tay hắn để hắn buông ra, “Sao anh lại bắt nạt cô ấy?”

Kim Kiên tủi thân, “Tôi không có mà…..” Rõ ràng là tự cắn, trách tôi à?

Thời gian chậm trễ một lát này, đám khí đen kia đã biến mất trong đêm tối, chẳng còn tung tích. Lý Do Hỉ tức đến giậm chân, “Ai bảo anh xen vào việc của người khác!”

Kim Kiên tủi thân thật sự, rõ ràng người ta có lòng tốt đến bảo vệ hai người mà!

Lý Do Hỉ không đuổi kịp khí đen, thật sự tức giận. Bách Lý Lộ Lộ vội vỗ lưng, dỗ nàng, “Chúng ta đi tìm Minh Minh và Thập Dương trước đi, có lẽ họ đang ở Tây Sơn tự đợi chúng ta đấy? Ngoan mà, đừng tức giận!”

Kim Kiên vội tìm cơ hội cứu chữa, “Tôi đưa hai người đi!”

Lý Do Hỉ thở dài, chỉ có thể gật đầu.

Tây Sơn tự.

Ánh trăng trong trẻo, sương rơi khắp nơi. Trong đình viện của chùa miếu, một cây hải đường cao lớn, đóa hoa phấn trắng rụng đầy đất như tuyết rơi. Đây là một kỳ cảnh giữa nơi sa mạc hoang vu này.

Điểm Đăng đại sư khoác bách nạp y, đứng dưới gốc cây.

Thập Dương vừa vào cửa đã nhìn thấy lão ta, hùng hùng hổ hổ, “Con lừa trọc nhà ông, chẳng hảo tâm gì cả!”

Điểm Đăng đại sư cười híp mắt nhìn cậu ấy, chẳng hề tức giận, “Lão nạp đợi chư vị đã lâu rồi.”

Bách Lý Minh Minh nhìn bốn phía, chẳng thấy Bách Lý Lộ Lộ đâu, vẫn hơi sốt ruột, “Không được, nhất định tôi phải đi tìm tiểu thư!”

Điểm Đăng vê râu cười cười, “Đừng nóng nảy, đừng nóng nảy.” Dứt lời, giơ tay phải lên chỉ ra phía ngoài tường rào, “Nhìn xem, không phải đã đến rồi à?”

Bách Lý Minh Minh nhìn theo, chỉ thấy bên trên Nguyệt nha, Bách Lý Lộ Lộ đang đung đưa hai chân nhỏ, nói cười với người bên cạnh, khuôn mặt được ánh sáng Nguyệt nha hắt lên, trắng đến phát sáng.

Bách Lý Minh Minh xông lên, Bách Lý Lộ Lộ nhìn thấy, vẫy tay. Bách Lý Minh Minh thở phào, vẫn hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Bách Lý Lộ Lộ xoay vòng trước mặt hắn, “Không sao!” Bách Lý Minh Minh nhìn thấy Kim Kiên bên cạnh nàng ấy, lại hỏi: “Hắn là ai?” Bách Lý Lộ Lộ vội giới thiệu.

Lý Do Hỉ đi thẳng vào miếu, liếc nhìn Thập Dương, hai người gật đầu với nhau. Đương nhiên là nàng cũng thấy Điểm Đăng đại sư rồi, bước hai bước đến trước mặt lão ta, lấy cây hoa trong túi giới tử ra đưa cho lão xem, hỏi: “Đây là chuyện gì thế này? Điểm Đăng đại sư, tốt xấu gì tôi cũng đã cúng bao nhiêu tiền công đức rồi, ông không thể trêu tôi thế này chứ? Ông bán kim tiễn cho Bắc Cung Từ, rồi lại đưa gốc cây này cho anh ta, rốt cuộc là ý gì? Hôm nay ông phải nói cho rõ ràng đấy!”

Điểm Đăng đại sư nhìn cây hoa, không nhận lấy mà nhấc tay lên, bức một giọt máu tươi ở đầu ngón tay ra, nhỏ lên nụ hoa. Cây hoa vẫn luôn héo rũ, lập tức vươn cành, nụ hoa run run, chậm rãi nở rộ. Dưới ánh trăng, trong nhị hoa ngưng tụ một sợi tơ đỏ, chậm rãi bay ra như làn khói, tỏa về phương xa.

Lý Viên Viên nhìn thấy khói đỏ, không nhịn được mà há miệng cắn một miếng, đương nhiên là chẳng cắn được gì.

Thập Dương xoa đầu cô bé, nắm tay thật chặt để cô bé khỏi chạy loạn, bước lên trước, “Hồi linh truy tung thuật?”

Điểm Đăng đại sư hơi gật đầu, tỏ vẻ khẳng định, “Thật không dám giấu, Ngọc Yên là do lão nạp tạo ra hồi còn trẻ…..” Nói xong lại thở dài một hơi, trong lời nói còn mang mấy phần bó tay với hồi ức, “Người này làm nhiều việc ác, xem mạng người như cỏ rác, nay đã không còn thuốc chữa. Chỉ cần lão nạp thu phục là có thể tranh thủ giải được huyết trùng chi thuật trên người cô.”

Lý Do Hỉ hô to: “Cái gì!”

Biểu cảm của Thập Dương tỏ vẻ biết ngay mà! “Em đã bảo lão ta là hoa hòa thượng rồi!”

Lý Do Hỉ nói: “Không ngờ đấy, ông lại là một Điểm Đăng đại sư như vậy. Lúc trước tôi đã xem trọng ông quá rồi. Ông đào hố làm tôi khổ quá đi!”

Bên này đang nói chuyện, bên ngoài lại ồn ào hẳn lên. Mấy người đồng loạt quay đầu thì thấy một đám vạm vỡ Kim Cố hộ tống Vô Tình về.

Kim Cố tiến đến, hành lễ với Điểm Đăng, nói: “Hạt yêu và Trư yêu đã bị thu phục rồi, Vô Tình đại sư không hề bị tổn hại một sợi tóc nào.”

Điểm Đăng mỉm cười, gật đầu. Vô Tình lấy một túi linh thạch nhỏ trong người ra đưa cho Kim Cố, hai bên cảm ơn lẫn nhau, quay người vào miếu. Ông ta đi đến bên cạnh Điểm Đăng, hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói gì.

Vô Tình tự giác đứng bên cạnh lão ta, nói với mọi người: “Chư vị từ xa mà đến, vất vả rồi. Đã chuẩn bị phòng khách từ lâu, thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi thôi. Có chuyện gì thì để sau lại nói.”

Lý Do Hỉ và Thập Dương nhìn nhau một cái, cùng gật đầu, đạt thành nhận thức chung. Cũng được, hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi.
      
~~~~~~~~~~

Ngát dịch.