Giải Linh Lục

Chương 4



"Ba tấm phù đuổi quỷ mỗi tấm 1000, cái mặt nạ mà cô làm hư là vật phẩm trân quý nhất của tôi, có tiền cũng không mua được đâu, thế nào cũng phải 10 vạn trở lên, hơn nữa tiền công của tôi là 2000, tổng cộng là 105.000 tệ, cô muốn trả tiền mặt hay chuyển khoản!" Tuân Du Linh gõ gõ lên mặt bàn, chờ Kê Hân Tích đáp lời.

Thời điểm Kê Hân Tích nghe giá chiếc mặt nạ đến 10 vạn, đã nhịn không được mà run rẩy, nhớ đến tối hôm qua cô mới kiểm tra toàn bộ gia sản của bản thân, tổng cộng không quá 800 tệ, khoảng cách đến 10 vạn này cũng không phải chỉ một chút mà thôi, hơn nữa 800 tệ này còn phải cầm cự đến khi cô tìm được công việc rồi đến khi nhận được những đồng tiền lương đầu tiên mới được.

"Mặt nạ này sao có thể xem là tôi làm hư được, tôi cũng chỉ mới sờ vào một chút, cô cũng chưa nói là không được sờ, lại nói khi đó mặt nạ này còn đang mang trên mặt cô mà, không chừng là vì cô..." Kê Hân Tích nói đến đây cũng không nói nữa, dù gì Tuân Du Linh cũng giúp cô, có mấy lời cô không thể nói ra được.

Tuân Du Linh cũng đang trừng mắt, tức giận: "Chẳng lẽ cô còn muốn nói do mặt tôi to, làm nó bị phình vỡ hả?!!!"

Nói xong cô giẫm mạnh chân ầm ầm đi đến trước mặt Kê Hân Tích, đưa gương mặt hung tợn đến trước mặt Kê Hân Tích rồi nói: "Cô nhìn cho rõ mặt tôi đây, gương mặt này của tôi là gương mặt tỷ lệ vàng, biết tỷ lệ vàng không? Nói mặt tôi to! Nếu mặt của tôi to, thì mặt mấy người khác là mặt gì, chẳng lẽ mặt mấy người đó là mặt siêu to khổng lồ hả?"

Kê Hân Tích nhìn dáng vẻ Tuân Du Linh có vẻ tức giận không nhỏ, nên rụt rụt cổ lại, đúng là tuy Tuân Du Linh trang điểm cực kỳ tùy ý, nhưng nền mặt mộc lại đẹp vô cùng, dù cho ai nhìn vào cũng sẽ không nói gương mặt này khó coi, quả thật gương mặt cũng khéo léo tinh xảo.

Việc này liên quan đến tồn vong sống chết của cô, phàm là trong túi Kê Hân Tích có số tiền này, nhất định cô sẽ không nói hai lời mà lập tức lấy ra đưa cho Tuân Du Linh, quả thực việc này do cô đuối lý, nhưng cô lại không có tiền!

"Trước đó tôi cũng không biết cô, cái mặt nạ đó có đúng thật là trân quý như cô nói không, tôi cũng không biết được, chỉ dựa vào lời nói của cô mà bắt tôi bỏ tiền ra, tôi cũng không thể lấy ra được." Kê Hân Tích cứng rắn nói ra những lời trái lương tâm này.

Tuân Du Linh bị Kê Hân Tích không biết xấu hổ làm chấn động đến lui về sau, dáng vẻ như không nhìn ra được cô thế mà lại là người như vậy, nhưng cố tình những lời này lại có vài phần có lý, cô che mặt lắc đầu cảm thán: "Tôi cũng thật là bị mù mắt rồi, thấy cô là một cô gái xinh đẹp, còn tưởng rằng sẽ không làm mấy chuyện xỏ lá thế này, tôi hỏi cô trước khi tôi ra tay có phải đã hỏi rõ cô là, có muốn tôi giúp cô một tay rồi đúng chưa? Có phải cô cũng đã đồng ý đúng không?"

Kê Hân Tích bị Tuân Du Linh nói đến mặt đỏ tai hồng, tiếng nói nhỏ đến mức như không thể nghe thấy mà đáp: "Có, nhưng chuyện đó và mặt nạ là hai chuyện khác nhau."

Mặt Tuân Du Linh lạnh xuống, không nói gì nhìn vào Kê Hân Tích, hai người giằng co nửa ngày, Tuân Du Linh chịu thua trước, mở miệng nói: "Aaaaa, xui cho tôi gặp phải cô, mặt nạ này xem như tôi chịu một nửa, cô đưa tôi năm vạn thôi."

Đối phương đã nói đến mức này, Kê Hân Tích cũng biết Tuân Du Linh đã nhượng bộ rất nhiều rồi, hơn nữa cô nhìn nơi này của Tuân Du Linh, hiển nhiên đối phương cũng không phải người giàu có gì, trong lòng cô đã chấp nhận cái giá này, hơn nữa cũng cắn rứt lương tâm, cô đã chuẩn bị sau này sẽ từ từ trả góp hết 10 vạn này cho Tuân Du Linh rồi.

"... Cái đó, tôi không có tiền." Kê Hân Tích cố gắng co người lại thành một cục rồi mở miệng nói, thời điểm nói ra lời này cô cảm thấy có hơi nóng thổi vào mặt cô, nóng bừng cả mặt.

"Cái gì? Cô lặp lại lần nữa xem? Tôi ở đây nói nhiều với cô như vậy, chỉ một câu không có tiền đã muốn đuổi tôi đi sao?" Tuân Du Linh thực sự muốn xù lông lên rồi, có có chút phát điên mà nhìn Kê Hân Tích.

"Cô yên tâm, tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cô, cô cho tôi chút thời gian, tôi..." Kê Hân Tích có chút sốt ruột mà nói.

"Dừng lại, tôi hỏi cô, cô đang làm công việc gì? Một tháng kiếm được bao nhiêu?" Tuân Du Linh khoanh hai tay ngước ngực hỏi.

Kê Hân Tích mím môi, mở miệng nói: "Hiện tại tôi đang năm tư, đang tìm công ty thực tập, hiện tại một tháng kiếm được..."

"Đang tìm việc? Mà còn là chưa tìm được, vậy là cô vẫn chưa kiếm được một đồng nào? Người nhà cô đâu? Hỏi người quan trọng nhất trong nhà, dù sao có lời của người nhà thì cũng không sợ cô quỵt nợ đúng chưa?" Tuân Du Linh cau mày nói.

"Tôi, chỉ ở một mình." Kê Hân Tích hơi khựng lời, nói nhỏ. ngôn tình tổng tài

Tuân Du Linh thấy sắc mặt cô đột nhiên có chút không thích hợp, chớp chớp mắt rồi xoa xoa cằm, không hỏi thêm, nản lòng ngồi phịch xuống cạnh Kê Hân Tích, bắt đầu chỉ chỉ tay: "Cô nhìn cô xem, cái gì cũng không có, làm sao tôi tin cô được đây?"

"Tôi viết giấy nợ cho cô." Kê Hân Tích chân thành nhìn Tuân Du Linh.

Tuân Du Linh bĩu môi nhìn Kê Hân Tích nửa ngày, nheo mắt nhìn lại gần hỏi: "Tôi nói này, bắt đầu từ khi nào thì cô có thể nhìn thấy linh thể."

"Linh thể? Ý cô là thứ ban sáng sao? Có lẽ là 4 năm trước, khi đó tôi mới được 18 tuổi, ban đầu chỉ có thể loáng thoáng thấy chút bóng đen, chỉ năm nay mới dần dần có thể thấy rõ hình và nghe rõ tiếng." Kê Hân Tích nói rõ đầu đuôi, kỳ thực cô cũng muốn hỏi một chút về việc này đến cùng là thế nào, dù sao Tuân Du Linh cũng là người có bản lĩnh đầu tiên mà cô gặp, chẳng qua vừa rồi cô thật sự không có mặt mũi nào để hỏi.

"Khó trách, tôi biết ngay, nếu từ nhỏ đã thấy được, với thể chất này của cô sao có thể bình an vô sự sống đến lớn được." Tuân Du Linh nói như có vẻ đăm chiêu.

Kê Hân Tích: "Xin hỏi ý cô vậy là sao? Vì sao tôi có thể nhìn thấy mấy thứ này?"

"kỳ thực ngay khi mới sinh ra, vì thiên nhãn chưa đóng, ít nhiều gì đều có thể cảm nhận được một vài sinh vật này, chẳng qua phần nhiều khi mọi người lớn lên thì thiên nhãn cũng đóng, không cách nào cảm nhận được những sự vật này nữa."

Nói đến đây Tuân Du Linh nhìn thoáng qua Kê Hân Tích, thấy đối phương đang nghiêm túc lắng nghe, dứt khoát giải thích cặn kẽ cho cô ấy nghe một chút.

"Mà loại tình huống này duy trì càng lâu, thì nghĩa là khả năng cảm nhận linh khí đất trời của người đó càng mạnh, có căn tu hành, nhưng người như thế nếu không có người dẫn đường đúng đắn và đề phòng, sẽ gặp đủ loại nguyên nhân mà chết non."

"Bởi vì người kiểu này, có sức hấp dẫn rất lớn với oán linh, chỉ cần có thể hấp thụ người như thế sẽ vô cùng tốt cho linh thể."

Nghe đến đây, Kê Hân Tích mới nói xen vào: "Vậy những oán linh này đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ từ đâu mà đến?"

Tuân Du Linh: "Cái gọi là oán linh kỳ thực chính là một loại linh thể, mà linh thể chính là cái gọi là linh hồn, người sau khi chết sẽ hóa thành linh thể, tồn tại ngắn ngủi trong trời đất, sau đó sẽ đi vào luân hồi chuyển thế"

"Mà nếu có chấp niệm quá lớn với thế gian hoặc là trước khi chết oán khí quá nặng thì sẽ lưu lại nhân gian, có đôi khi ở một số ranh giới đặc thù thì con người chết đi cũng có thể lưu lại thời gian dài, cứ thế linh thể một khi hấp thu được lượng lớn tử khí hoặc cắn nuốt hồn phách người khác sẽ biến thành oán linh, hấp thụ càng nhiều thì càng lợi hại, chúng ta chia bọn họ thành 9 cấp, thứ giống ban ngày chúng ta gặp thuộc vào oán linh cấp 1."

Kê Hân Tích gật đầu sáng tỏ, rồi lại lập tức nhíu mày nói: "Vậy theo lời cô nói, người đã trưởng thành như tôi, đột nhiên lại có thể nhìn thấy là thế nào?"

"Tôi cũng chưa gặp ai giống cô, tôi đoán có người đã mở mắt âm dương giúp cô, cũng có thể mất hết năm năm mới hoàn toàn mở ra hẳn, hơn nữa tôi có thể cảm nhận được trên người cô đặc biệt nồng đậm linh khí, đối với linh thể mà nói, cô quả thực là tràn đầy hấp dẫn, hoàn toàn không thể cưỡng lại được, bất giác cũng sẽ bị hấp dẫn mà đến gần cô."

Lời Tuân Du Linh nói làm Kê Hân Tích nổi cả da gà, cô không có ác cảm gì với việc hấp dẫn người khác, nhưng đối tượng là ma quỷ này nọ, thì thật sự không cần thiết.

"Vậy có cách nào có thể giải quyết vấn đề này không?" Kê Hân Tích có chút cấp bách hỏi ra.

"Biện pháp thì có, nhưng quan trọng là cô có chi được tiền không?" Ngón cái và ngón trỏ của Tuân Du Linh chà chà vào nhau.

Vừa nhắc đến tiền, nhất thời cả người Kê Hân Tích đều uể oải hẳn lên, cô còn thiếu cô ấy đến năm vạn tệ, sao có thể bắt cô ấy làm việc miễn phí cho cô được đây.

Tuân Du Linh nhìn Kê Hân Tích mạnh mẽ đến đáng thương, cô gãi gãi sau gáy, ngón tay gõ nhanh lên tay vịn sofa, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Như vầy đi, chỗ này của tôi còn thiếu một người chạy việc vặt, nếu không thì cô ở lại đây làm việc cho tôi, tôi sẽ lấy nửa lương của cô để trừ nợ, giúp cô phong ấn linh khí xem như là phúc lợi nhân viên, cô thấy thế nào?"

Kê Hân Tích nghe vậy thì sửng sốt, cô không tin trên đời còn có chuyện tốt như vậy, Tuân Du Linh thế mà không màng hiềm khích trước đó mà thuê cô, thậm chí cô còn tìm được việc làm.

"Cô thật sự muốn thuê tôi sao? Tiền lương và phúc lợi tính thế nào"

Tuân Du Linh nhìn đánh giá Kê Hân Tích, ánh mắt xoay chuyển rồi đứng lên đi đến trước bàn, lấy một tờ giấy sau đó múa bút thành văn, đưa đến trước mặt Kê Hân Tích, mở miệng nói: "Không có lương cơ bản, thời gian làm việc thay đổi tùy vào công việc, không bao ăn ở, mỗi lần làm việc sẽ trích 50% cho cô, phúc lợi nhân viên là miễn phí đào tạo nghiệp vụ, thời hạn hợp đồng là ba năm, nếu chấm dứt hợp đồng giữa chừng, cô tất phải bồi thường toàn bộ 10 vạn chi phí chiếc mặt nạ cộng thêm 5 vạn tổn thất cho công ty, cùng với toàn bộ phúc lợi cô được nhận trước đó quy ra số tiền tương ứng."

Kê Hân Tích tính toán một chút, dựa theo số tiền trước đó Tuân Du Linh đòi cô, ngoại trừ cái mặt nạ thì mỗi lần làm việc sẽ là 5000, trích 50% thì cô được 2500, ngoại trừ số nợ phải trả thì phần tiền lương này vô cùng nhiều hơn nữa phúc lợi nhân viên đối với cô mà nói là rất cần thiết.

Ngay thời điểm Kê Hân Tích chưa thể đưa ra quyết định, Tuân Du Linh đập tay lên tờ hợp đồng: "Bây giờ tôi còn đang mềm lòng nên cho cô cơ hội này, nếu cô còn cò kè mặc cả, tôi không thèm nhẫn nại nữa đâu, tôi đếm ngược từ năm, nếu cô không ký tôi sẽ rút lại hợp đồng."

"5, 4, 3..."

Nghe tiếng đếm ngược của Tuân Du Linh, nhất thời Kê Hân Tích cảm thấy khẩn trương lên, tuy cô còn nhiều bâng khuâng, cũng không phải là người đưa ra quyết định qua loa, nhưng cô đã nợ Tuân Du Linh nhiều như vậy rồi, lúc này lại một mực từ chối thì không khỏi có vẻ hơi quá đáng, cô cắn răng cầm bút bên cạnh lên nhanh chóng ký tên.

Cô vừa mới ký xong, Tuân Du Linh đã cấp tốc lấy hợp đồng về, miệng nói thầm: "Kê Hân Tích sao? Tên cũng rất dễ nghe."

Việc đã thành kết cục đã định, Kê Hân Tích cũng thoải mái không ít, cười hỏi: "Tuân, Tuân tổng? Tôi xin phép hỏi một chút, một tháng chúng ta sẽ nhận được khoảng bao nhiêu vụ ủy thác."

"Chỉ có hai chúng ta, cô gọi tên tôi là được rồi, về phần công việc sao~"

Đột nhiên Tuân Du Linh cười lên, bỏ hợp đồng vào túi áo rồi nói: "Tôi đến thành phố F đã ba tháng, cô là vị khách đầu tiên của tôi."

Nụ cười của Kê Hân Tích nhanh chóng cứng đờ trên mặt, dường như có ai đi ngang bên ngoài phòng, loáng thoáng truyền đến vài câu chửi rủa: "Cái *beep*!"

- ---------