Giải Linh Lục

Chương 7



"Là em nghe lầm hay là hiểu sai điều gì nhỉ, chị vừa nói là trong thân thể Y Y còn có một người nữa sao?" Tối mùa hạ, làm người ta nóng đến không thở nổi, nhưng Dương Tước Tước lại bất giác mà run run người.

"Không sai, cô hiểu đúng ý rồi đó, bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, chờ sau khi cô gặp trực tiếp rồi sẽ biết ngay, phải chính mắt thấy tai nghe mới tin được". Tuân Du Linh đang muốn lấy xe đạp trên hành lang, lại nhớ đến xe đạp cũng chỉ có thể chở được hai người, rồi lại thụt tay về lại trong túi.

"Tiểu Dương, cho nên bây giờ chúng ta đi gì đến trường cô đây?" Tuân Du Linh cười tủm tỉm hỏi.

Kê Hân Tích nhìn một loạt các biến hóa trong hành vi của Tuân Du Linh, cô cũng không hé răng câu nào, bây giờ cô cũng chỉ là người giúp việc cho Tuân Du Linh, bà chủ nói gì làm gì cô cứ vờ như không thấy là được.

"à à, giờ này cũng không còn xe buýt nữa, bây giờ tôi đặt xe chở chúng ta đến đó." Dương Tước Tước lấy điện thoại ra lướt lướt vài cái, rồi giơ đến trước mặt hai người, ý nói đã đặt xe rồi.

Trong lúc đợi xe đến, Tuân Du Linh xoay người nói với Kê Hân Tích: "Thể chất của cô đoán chừng tôi sẽ không thể thay đổi được, dù sao cô cũng phải sớm tập làm quen, kỳ thực mấy thứ đó cũng không đáng sợ đến thế, đều là bắt nạt kẻ yếu thôi, chỉ cần cô mạnh hơn bọn chúng, thì bọn chúng sẽ cách xa cô ngay".

Kê Hân Tích nghe vậy thì sửng sốt, nội tâm cô có chút xúc động, không ngờ Tuân Du Linh cư nhiên lại thật sự lo lắng cho cô, nên mới muốn mang cô theo, nhìn gương mặt đối phương vẫn luôn là dáng vẻ uể oải, bị khí nóng ngoài trời hun đến hơi ửng hồng, cô lấy khăn ướt trong túi áo ra đưa đến.

Tuân Du Linh đưa tay nhận lấy rồi lại lau lung tung lên mặt đôi lần, trông mặt mày mới thoải mái một chút, Kê Hân Tích chỉ biết lắc lắc đầu mà nhìn, cũng không nói thêm gì.

Rất nhanh ngay đầu hẻm truyền đến tiếng còi xe, bên này là đèn giao thông theo luật thì không được dừng xe, tài xế giục ba người nhanh lên xe.

Ba người chạy chậm lên xe, vì Dương Tước Tước mới vừa bị mấy lời của Tuân Du Linh nói làm cho sợ hãi, thế nên ghế phụ lái rộng rãi cũng không dám ngồi, chỉ chen chúc cùng các cô ngồi ở dãy ghế sau, Kê Hân Tích ngại ngồi chen chúc không thoải mái nên vốn định xuống xe lên ghế trước ngồi, nhưng tài xế lại vội vàng lái xe đi, nên cô đành chấp nhận mà ngồi lại tại chỗ.

Từ nơi này đến đại học F phải mất một thời gian, Kê Hân Tích xoay đầu thấy Tuân Du Linh đang chậm rãi nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, Dương Tước Tước kế bên trông mặt có vẻ u buồn dường như muốn nói gì đó, nhưng ngại có tài xế nên không tiện mở miệng, cô xoa xoa thái dương chủ động mở lời: "Mới vừa rồi tôi nghe em nói, đêm đó cậu nam sinh này cũng không trở về, vậy mấy ngày sau thì thế nào?"

"Ngày hôm sau nữa em cũng có đến tìm, nhưng cũng không gặp, tình hình của Y Y cũng không tốt, trong phòng lại không có ai, em không dám rời đi quá lâu, nên chỉ để lại phương thức liên lạc cho bạn cùng phòng của cậu ta, để khi nào cậu ta quay về thì liên hệ với em". Dương Tước Tước thấy Kê Hân Tích nói chuyện với mình, như tìm được nơi khai khẩu, tốc độ nói có chút nhanh.

"Vậy em không nghĩ đến, gọi thẳng vào di động của cậu ta sao?" Kê Hân Tích nói tiếp.

Dương Tước Tước trợn trừng mắt, nói vẻ hầm hừ: "Nếu tên đó chịu nghe điện thoại, thì em nào có thể bị động thế này? Là vì điện thoại không có người nghe máy, sau đó em có nhắn tin đến, nào ngờ tên đó đã chặn em rồi! Thật là tức chết em mà".

Kê Hân Tích không biết nên nói gì để khuyên giải an ủi Dương Tước Tước một chút, lúc này ông chú tài xế đã đáp lời: "Đám trai bây giờ, mỗi ngày đều trang điểm còn đẹp hơn cả con gái, chính là muốn được mấy cô gái các cô yêu thích đó, thời của chúng tôi, nào có tâm địa gian xảo như bây giờ, nhìn trúng cô gái nào, thì chính là chuyện cả đời".

Cả Dương Tước Tước và Kê Hân Tích nhất thời đều không nói gì, chú tài xế cũng bất giác xấu hổ, trái lại lại tự cảm khái vài câu, hai người liếc nhìn nhau thoáng im lặng che miệng cười, lúc này không khí mới thoải mái hơn một chút.

"Đàn chị, trước kia em cảm thấy chị chắc chắn rất khó ở chung, bây giờ xem ra thật sự là bị người gieo tiếng xấu, rõ ràng là chị vừa xinh đẹp tính cách lại vừa đáng yêu nữa". Dương Tước Tước khẽ nói, trên mặt cũng mang theo vẻ hối lỗi.

Kê Hân Tích phất phất tay, ý nói mình không để tâm: "Không sao, nhiều năm vậy rồi tôi cũng quen, đổi lại nếu là tôi thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi, tôi đã sớm không quan tâm đến rồi".

Bên kia Tuân Du Linh đang nhắm hai mắt, tai giật giật mắt cũng hơi hé ra một khe hở nhỏ liếc nhìn Kê Hân Tích một cái, rồi lại nhắm mắt lại.

Dương Tước Tước kéo kéo ngón tay, lại mở miệng nói: "Kỳ thực em cảm thấy, năm đó nếu đàn chị không rút lui giữa chừng, thì chắc chắn vị trí hoa khôi giảng đường bây giờ vẫn là của chị rồi, em lại cảm thấy hoa khôi giảng đường mấy năm này, hoàn toàn không xinh đẹp bằng chị".

"Nói gì vậy chứ! Tôi cũng chỉ là người bình thường thôi, nào có khoa trương như em nói đâu chứ!" Kê Hân Tích được khen đến có chút ngượng ngùng, nhìn đi nơi khác mà trả lời.

"Nếu xét về vẻ ngoài, thì cũng không thể so sánh được, mỗi người đều sẽ có kẻ thích người ghét, cũng không thể quơ đũa cả nắm."

"Đàn chị, chị nói rất đúng."

Khi hai người đang nói chuyện, thì xe cũng đã chạy đến ngay cổng đại học F.

Tuân Du Linh xuống xe trước, vì chỉ duy trì một tư thế trong thời gian dài trong xe nên khi xuống xe Kê Hân Tích cảm giác chân run lên một trận, người thoáng lảo đảo một chút, Tuân Du Linh theo bản năng đỡ lấy Kê Hân Tích.

"Cảm ơn". Kê Hân Tích có chút ngượng ngùng gật đầu, sau đó nương theo Tuân Du Linh đứng thẳng người lên.

Dương Tước Tước cũng đã xuống xe từ bên kia, sau khi đóng cửa lại tài xế liền đạp ga chạy đi, chỉ để lại ba người đứng trước cổng trường.

"Du Linh, bây giờ chúng ta đến thẳng phòng ký túc luôn sao?" Dương Tước Tước tiến lên hỏi, tuy rằng thời điểm này trong trường đang là lúc sôi động nhất, có rất nhiều cú đêm, nhưng đa số đều không ở cổng trường, không phải đi chơi bên ngoài, thì là đang nghiêm túc học hành trong phòng học.

Tuân Du Linh lấy điện thoại ra xem giờ, đột nhiên cười hỏi Kê Hân Tích: "Cô chưa ăn cơm chiều nhỉ? Giờ có đói bụng không?"

Kê Hân Tích hơi sửng sốt, quả thật hôm nay cô làm ca sáng, khi đó cửa hàng tiện lợi còn chưa có đồ ăn hạ giá, thời điểm tan ca về cũng chưa kịp nghĩ đến chuyện cơm chiều, lúc này Tuân Du Linh hỏi đến, ngược lại cô thật sự cảm thấy bụng trống rỗng, vì thế gật gật đầu.

"Ai ôi, ôi ôi ~ người làm bà chủ như tôi cũng thật là, thế mà lại chỉ lo nghĩ đến công việc, cũng không nghĩ đến cô, tôi đói thì cũng chẳng sao, sao lại có thể để cô bị đói được?" Tuân Du Linh vừa nói khóe mắt vừa liếc nhìn về phía Dương Tước Tước bên cạnh, nhất thời Kê Hân Tích hiểu ngay ý của cô là gì rồi.

Quả nhiên, Dương Tước Tước vừa nghe đã lập tức nói: "Đều do em không tốt, lúc này lại kéo các chị đi, hại hai người cũng chưa kịp ăn cơm chiều, bên cạnh đây có phố ẩm thực, chúng ta đến đó ăn tối trước, em mời".

"Thật ngại quá, còn để cô mời khách nữa". Tuân Du Linh ra vẻ ngại ngùng.

"Vậy nếu không chúng ta đừng..." Kê Hân Tích không quen nhìn dáng vẻ này của cô, muốn nói thôi đừng ăn, lời còn chưa nói xong đã thấy Tuân Du Linh đứng chắn trước mặt mình, nói với dương tước tước: "ở đâu vậy?"

Dương Tước Tước dẫn hai người đi, đi bộ khoảng chừng 10 phút, đến phố ẩm thực cạnh đó, bên này ồn ào náo nhiệt, đang là giờ cao điểm mọi người ăn tối, khói lửa tỏa đầy cả phố, dương tước tước vẫn luôn có chút sợ hãi cũng có chút an tâm hơn.

Ba người tìm một quán bánh bao chiên rồi ngồi xuống, Dương Tước Tước gọi ba cái bánh chiên và ba tô mì, nhưng Tuân Du Linh lại ngắt lời: "Ông chủ lấy một tô mì thôi, thêm hai tô canh chua cay*".

(*胡辣汤: Hulatang, còn được gọi là súp ớt cay hoặc súp cay, là một loại súp truyền thống của Trung Quốc được tạo ra ở tỉnh Hà Nam nhưng đã trở nên phổ biến trong ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây. Những người nhập cư Trung Quốc đã du nhập nó vào Hoa Kỳ, nơi này gọi là "súp chua cay".)

Khi đồ ăn được mang lên, Tuân Du Linh đẩy hai tô canh chua cay đến trước mặt Kê Hân Tích và Dương Tước Tước, rồi nói: "Hai người ăn cái này, làm nóng người, đợi chút nữa giữ vững tinh thần".

"Có chuyện này nữa sao?" Dương Tước Tước tò mò hỏi.

"Không có, chỉ là xoa dịu chút tâm lý cho hai người thôi, thế này có thể định thần hơn chút". Mặt Tuân Du Linh không chút biến sắc nói.

Kê Hân Tích không nói gì, bất quá cô cũng không có ý kiến gì với chuyện này, có ăn là được rồi.

Thời điểm ăn gần xong, Tuân Du Linh lấy một tờ linh phù trong túi áo đưa cho Dương Tước Tước: "Cô dán linh phù lên một bên mắt, một bên mắt khác có thể thấy được thứ người thường không thể thấy, có thế khi chúng ta đi tìm bạn của cô, thì cô mới có thể thấy được cái vị kia trên người bạn cô được."

Dương Tước Tước cẩn thận nhận lấy lá bùa, tò mò lật qua lật lại mà nhìn.

"Bây giờ, tôi sẽ giải phong ấn linh lực trên người cô trước, người ở đây nhiều dương khí oán linh yếu kém sẽ không đến gần được, cô đừng lo lắng". Tuân Du Linh nói với Kê Hân Tích.

"Cô sẽ không phải là?" Chẳng lẽ trước mặt người nọ là vì lo cô sẽ lại bị oán linh tập kích, cho nên mới nói muốn đến nơi này ăn tối sao?

Đột nhiên Kê Hân Tích cảm thấy có chút cảm động, thấy trong tay Tuân Du Linh đang cầm một lá bùa lẩm bẩm niệm gì đó, nhưng cô không cảm nhận được gì, mà sắc mặt Tuân Du Linh đã có chút cổ quái, Dương Tước Tước bên kia cũng đột ngột mở miệng nói: "Hả? Sao đột nhiên có cảm giác lành lạnh".

Dương Tước Tước nhìn trái phải một hồi, sau đó có chút không chịu nổi tò mò mà dán lá bùa trong tay lên mắt phải, dè dặt cẩn thận dùng mắt trái nhìn quanh bốn phía, sau đó cả người giống như bị đóng đinh tại chỗ, bắt đầu chỉ chỉ về một chỗ, trông như sắp hét thất thanh lên ra tiếng luôn rồi.

Tuân Du Linh tay mắt lanh lẹ che miệng Dương Tước Tước lại, nói nhỏ: "Không phải nói cô lát nữa hãy dùng sao?"

Kê Hân Tích nhìn theo hướng Dương Tước Tước chỉ, thấy có một cái bàn ngay trong góc khuất không người để ý trên phố ẩm thực, đèn đường nơi đó đã hỏng, cho nên không có người đến đó ngồi.

Nhưng cố tình là trước cái bàn này có một người đang ngồi, một người ăn mặc như công nhân đang thẩn thờ trước cái bàn không một bóng người, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn xuống một chút, có thể thấy trước ngực người nọ có một cây thép đâm xuyên qua ngực, máu tươi đang nhỏ từ cây thép xuống dưới mặt bàn, dường như Kê Hân Tích cũng có thể nghe thấy tiếng nhỏ giọt tanh tách.

Tựa hồ cảm giác được tầm mắt bên này, người nọ chậm rãi quay đầu nhìn về phía này, Kê Hân Tích thấy thế bất giác siết chặt tay áo của mình, ngay tại thời điểm sắp đối diện với ánh mắt người nọ, thì người đó lại biến mất như một làn khói vô tung vô ảnh.

- ---------