Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 38: Tên của mèo nhỏ



Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Nhìn hai người biến mất ở đầu đường, Phạm Dương đột nhiên mở miệng: “Đội trưởng Liên, anh có nghĩ rằng, trong tương lai, việc tìm ra hung thủ sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu chúng ta có cô ấy hay không?”

Trong thời gian một tháng, đồn cảnh sát của bọn họ không nhận được nhiều vụ án, nhưng có một số có liên quan đến Cơ Thập Nhất, với sự giúp đỡ của cô, bọn họ tìm được hung thủ, có thể nói, cô là người có công lớn nhất.

Không nói tới vụ án của Vương Như Mỹ, chỉ riêng vụ án chặt xác Vương San San mười năm vẫn chưa phá được, tới chỗ bọn họ lại được giải quyết dễ dàng như vậy, khiến người ta không thể tin tưởng được.

Với vụ án sườn xám đỏ giết người liên hoàn hiện giờ, chiếu theo tốc độ này, không tới hai, ba ngày, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ, nói không chừng còn có thể bắt được ngay ngày hôm nay.

Liên Diệc thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: “Cậu là cảnh sát, Học viện Cảnh sát dạy cậu đặt hy vọng vào một người bình thường sao?”

Phạm Dương cúi đầu, anh ta kích động quá mức rồi.

“Điều tra Lý Phan và Lưu Tự thật kỹ, hai người đó có hiềm nghi rất lớn.”

“Vừa rồi không phải Cơ Thập Nhất nói góc độ theo dõi từ công ty hướng về ký túc xá sao? Nếu như vậy thì Lý Phan mới là người có hiềm nghi lớn nhất.” Phạm Dương khó hiểu.

Liên Diệc nhìn về phía anh ta, sắc mặt không chút thay đổi: “Sao cậu biết tất cả lời cô ấy nói đều đúng? Điều chúng ta phải làm là không buông tha cho bất cứ người nào khả nghi.”

Nói xong, anh ta dẫn đầu băng qua đường, đi về phía ký túc xá.

Tại ký túc xá, Lưu Tự còn chưa tan làm, nhân cơ hội này có thể hỏi trước mấy câu, biết đâu lại thu được thêm một vài manh mối.

Phạm Dương đứng tại chỗ, không thể nghĩ thông suốt.

Cơ Thập Nhất không phải người chứng kiến quá trình, tất nhiên vẫn có thể nói sai, thánh nhân còn có lúc sai sót, quả thực mình không thể tin tưởng hoàn toàn.

Tuy nhiên, cô đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, vẫn nên cảm ơn.



Trên đường, Tô Minh Châu đột nhiên hỏi: “Chị lại làm gì thế?”

Thấy không thể che giấu chuyện này nữa, Cơ Thập Nhất đành phải kể lại sự việc từ đầu đến đuôi một lần: “… Hy vọng bọn họ mau chóng bắt được hung thủ.”

“Sau này chị đừng quan tâm đến mấy chuyện lung tung rối loạn đó nữa.”

Giọng nói của Tô Minh Châu trầm thấp xen lẫn với tiếng ồn ào xung quanh, nếu không nghe kỹ thì sẽ không thể nghe thấy.

Cơ Thập Nhất nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Châu Châu đang lo lắng cho chị sao?”

Tô Minh Châu trừng mắt nhìn cô, đôi mắt màu lam cực kỳ xinh đẹp.

Ai cũng biết chuyện này nguy hiểm thế nào, một khi hung thủ biết mình bị bại lộ, chắc chắn sẽ điên cuồng ra tay, mà cô lại không biết võ.

Anh nói một cách mơ hồ: “Có cảnh sát ở đây, chị đi làm gì.”

Cơ Thập Nhất thở dài, trấn an: “Chị sẽ không quản lung tung đâu, chỉ là, chị không muốn có nhiều người bị hại thêm nữa.”

Những người này vốn nên có cuộc sống của riêng mình.

Tô Minh Châu không nói thêm gì nữa, yên lặng suốt trên đường đi, Cơ Thập Nhất cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ngày thường, nhất định anh sẽ châm chọc cô vài câu, hôm nay đúng là không thích hợp cho lắm, nhưng nếu hỏi anh, chắc chắn không thể nhận được đáp án nào.

Cứ như vậy, hai người mang theo đủ loại suy nghĩ mà đi tới điểm đến.

Dưới tấm màn đen, nhà hàng mang vẻ tĩnh lặng tuyệt đối.

“Canh cá ở nhà hàng này không tồi.” Tô Minh Châu vừa nói vừa kéo cô đi vào từ bên cạnh.

Ánh mắt Cơ Thập Nhất bừng sáng, “Thật sao? Hôm nay nhất định chị phải nếm thử mới được.”

Mặc dù trời tối nhưng trong nhà hàng vẫn còn không ít người, mỗi gian đều được ngăn cách bởi những hàng tre, kết hợp với ánh đèn trang nhã mờ ảo.

“Chị muốn ngồi đâu, ở ngoài hay phòng bao?”

“Ở ngoài đi.” Cơ Thập Nhất nói.

Cửa kính ở nơi này có thể nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, bên ngoài nhà hàng chính là dòng sông Thanh Hà nổi tiếng của thủ đô, khung cảnh trên sông tuyệt đẹp, ánh đèn lấp lánh.

Tô Minh Châu nhìn theo ánh mắt của cô, biết được nguyên nhân, anh không nói thêm gì nữa, thực ra trên tầng cũng có phòng bao nhìn ra sông.

Tuy nhiên, cô muốn ngồi đâu thì bọn họ sẽ ngồi đó.

Nghĩ đến đây, Tô Minh Châu lại cảm thấy không được tự nhiên, nhớ tới hành vi xúc động của mình lúc chiều, anh mím môi, không nói một lời.

Cơ Thập Nhất thì đang mải ngắm nhìn cảnh đẹp, không chú ý tới sự thay đổi của anh.

Nhưng chỉ vài phút sau, đồ ăn được đưa lên, cô mới biết có lẽ bàn đã được đặt từ sáng sớm rồi.

Canh cá trắng mềm tươi mới trong nồi đất nhìn hấp dẫn vô cùng, thịt cá trắng ngần lấp ló dưới nước canh, hành lá xắt nhỏ nổi lên trên, màu xanh lá điểm xuyết về mặt hình thức, hương vị tươi ngon bay theo hướng gió, mang theo cơn thèm ăn vô bờ.

Cơ Thập Nhất múc một muỗng nếm thử, quả nhiên là rất ngon, độ dày vừa phải, cảm giác trơn mềm vô cùng rõ ràng.

Thấy Tô Minh Châu còn đang ngẩn người, cô lại múc thêm một muỗng, đưa tới bên miệng anh, cười hì hì, nói: “Ngẩn người làm gì thế, mở miệng ra nào, a ——”

Tô Minh Châu còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã vô thức mở miệng thử hết muỗng canh cá, tới khi nhìn rõ, anh vội vàng ho nhẹ, sắc mặt đỏ bừng.

Phản ứng đầu tiên của Cơ Thập Nhất là tim anh không được khỏe, cô lo lắng hỏi: “Sao thế, khó chịu ở đâu hả? Có mang thuốc không?”

“Không… em chỉ bị sặc thôi.” Tô Minh Châu vội vàng giải thích.

Bấy giờ Cơ Thập Nhất mới yên tâm, tiếp tục múc một muỗng canh cá, đột nhiên phản ứng lại, cô có chút ngượng ngùng, “Vừa rồi chị quên đổi muỗng.”

Nói xong lời này, cô phát hiện sắc mặt Tô Minh Châu càng đỏ hơn, muốn nhỏ cả máu đến nơi rồi.

Thẹn thùng?

Cơ Thập Nhất đã quen với sự thẹn thùng của anh lúc nào không hay, cô không trêu ghẹo anh nữa, mà múc cho anh một bát canh rồi tự mình thưởng thức.



Đúng lúc này, người phục vụ trước cửa bỗng chạy vào trong nhà hàng.

Theo bước chân của anh ta, tiếng kêu thảm thiết khiến không ít người ghé mắt lại nhìn.

Mọi người chỉ thấy một con gì đó tròn tròn màu đen chạy tới giữa chân bàn, người phục vụ đuổi theo phía sau, đi kèm theo đó là những lời xin lỗi.

Có khách hàng cúi đầu, nhanh chóng phát hiện ra quả cầu lông đó là gì, nhíu mày nói: “Con mèo xấu xí này ở đâu ra vậy, sao trong cửa hàng không có ai xử lý nó?”

“Có để người ta ăn không vậy, nhìn thấy nó ăn mất cả ngon.”

“Phục vụ đang làm gì vậy!”

Theo tiếng quát lớn xung quanh, con mèo nhỏ trốn tránh khắp nơi, nhưng vẫn cứ lồ lộ trong tầm mắt của mọi người.

Nó tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ linh hoạt, chạy tới chạy lui dưới gầm bàn.

“Ôi… bẩn quá đi, đừng tới đây!” Một người phụ nữ bàn đối diện thét chói tai, đá giày cao gót.

Vẫn luôn nghe thấy tiếng quát lớn, bấy giờ Cơ Thập Nhất mới phát hiện chuyện gì đang xảy ra, dáng vẻ đáng thương của mèo nhỏ cũng lọt vào tầm mắt của cô.

Bộ lông dính đầy tro bụi, nơi này một mảng đen xì, nơi kia một mảng xám tro, không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, trên tai trái còn dính vết máu, đôi mắt xanh thẳm hoảng sợ nhìn những người xung quanh.

Đôi mắt kia thật sự rất đẹp.

Cô cong người ôm quả cầu lông tình cờ lẻn tới dưới chân mình lên, khiến người phụ nữ bàn đối diện đá vào hư không.

“Cô ——” Người phụ nữ kia đang định nổi giận thì bị người đàn ông đối diện kéo lại, cô ta đành hậm hực từ bỏ.

Người đàn ông vội vàng nói: “Khiến cậu Tô sợ hãi rồi, là do người của tôi không hiểu chuyện.”

Bấy giờ người phụ nữ mới phản ứng lại, thấy độ tuổi của cậu Tô ở trong miệng anh ta khá thích hợp, trong lòng không khỏi kích động.

Vừa đẹp trai lại có tiền, nếu anh thuộc về mình, chẳng phải cả đời không cần lo lắng hay sao?

Nghĩ đến đây, cô ta lại thấy cô gái ở đối diện trẻ tuổi xinh đẹp hơn mình, căm hận khẽ hừ một tiếng, dao nĩa vạch ra thứ âm thanh chói tai trên đĩa.

Tô Minh Châu xua tay, không thèm nhìn anh ta, thong dong buông dao nĩa xuống, nhìn về phía Cơ Thập Nhất: “Trên người nó bẩn quá, tìm người tắm rửa cho nó đi.”

Con mèo nhỏ giãy giụa trong ngực cô, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, khiến người ta phải đau lòng.

“Đợi lát nữa đi, bây giờ nó rất căng thẳng.” Cơ Thập Nhất vỗ lưng nó an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.

Có lẽ không còn cảm nhận được sự ác ý, mèo nhỏ dần ổn định, khe khẽ phát ra mấy tiếng meo meo, thanh âm mềm mại đến nao lòng.

Không lâu sau, người phục vụ phía trước đã đi tới, cúi người nói: “Thật ngại quá, làm phiền rồi, chúng tôi sẽ đưa con mèo này đi ngay.”

Anh ta duỗi tay, mèo nhỏ vừa mới ổn định lại giãy giụa ngay, Cơ Thập Nhất khẽ nhíu mày, không đưa cho anh ta.

Người phục vụ có phần ái ngại.

Tô Minh Châu hỏi: “Ở đây có nước ấm không?”

“Có, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị.” Nói đoạn, người phục vụ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Người tới nơi này phần lớn đều là những người có thân phận không hề nhỏ, phong thái uy nghiêm và sự tu dưỡng của vị khách bên cạnh này không phải người bình thường nào cũng có đươch, hơn nữa, anh ta vừa nãy có nghe thấy chữ “cậu Tô”, trong lòng cũng tồn tại suy đoán mơ hồ.

Cơ Thập Nhất xoay mèo nhỏ lại, đối mặt với Tô Minh Châu ở đối diện, cô quơ quơ móng vuốt, nâng lên cho anh xem: “Có phải đôi mắt rất đẹp không?”

Trên người con mèo bẩn thỉu lại có một đôi mắt tròn màu lam chứa đựng đầy linh khí.

Tô Minh Châu vô thức chớp mắt, đầu óc hỗn loạn trong chốc lát, sau đó anh đột nhiên bật cười, âm sắc giòn tan: “Rất đẹp.”

Mèo nhỏ kêu “meo” một tiếng về phía anh.

Cơ Thập Nhất cong mắt cười, cẩn thận vuốt ve quả cầu lông.

Người phục vụ nhanh chóng đưa nước ấm lên, kèm theo vài chiếc khăn lông, thậm chí còn có đồ dùng chuyên dụng để tắm rửa cho mèo.

“Con mèo này đã lang thang loanh quanh đây lâu lắm rồi, hôm nay không cẩn thận chạy vào nhà hàng.” Người phục vụ thấy cậu Tô thuận theo ý cô, cũng tận tình giải thích, “Cô ơi, để tôi giúp cô.”

Cơ Thập Nhất xua tay, “Không cần.” Với dáng vẻ vừa rồi của anh ta, không dọa mèo nhỏ chạy mất là tốt lắm rồi.

Người phục vụ đành phải rời đi.

Ngay khi thả vào nước, mèo nhỏ quẫy phành phạch, làm không ít bọt nước bắn tung tóe lên, bộ lông màu đen xám bẩn thỉu lúc ban đầu cũng dần tan biến, để lộ ra màu sắc vốn có, trông dễ thương hơn rất nhiều.

Toàn thân màu vàng ấm, nhưng bốn chân lại màu trắng, trên trán có một nhúm lông trắng, tai mèo nhọn hoắt dựng đứng lên.

“Thật đáng yêu.” Cơ Thập Nhất cẩn thận tắm rửa cho nó, nói thầm trong lòng.

Một con mèo đáng yêu như vậy sao có thể đi lang thang, nếu lúc trước nó có chủ, vậy người chủ đó cũng vô lương tâm quá rồi.

Rửa sạch vết máu trên tai trái, lộ ra một vết thương nhỏ, giống như bị cắn.

Ngay khi Cơ Thập Nhất chạm vào đó, cô cảm giác cả thân mình mèo nhỏ đều run lên, lông dựng đứng, thiếu chút nữa đã nhảy lên cắn người.

Tô Minh Châu từ phía sau phủ lên lưng nó, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, bấy giờ mèo nhỏ mới trở lại bình thường, nằm yên lặng trong nước.

“Chị muốn nuôi nó sao?” Tô Minh Châu hỏi.

Cơ Thập Nhất dùng khăn lông lau khô người mèo nhỏ, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Người phục vụ vừa nói nó là mèo hoang, gặp được chính là duyên phận, chị cũng nuôi nổi một con mèo mà.”

“Nuôi đi.” Tô Minh Châu gật đầu, hơi nheo mắt lại, ngón tay thon dài luồn vào bộ lông của nó, lơ đễnh hỏi: “Đặt tên là gì?”

Cơ Thập Nhất xoay chuyển tròng mắt, ranh mãnh nói: “Dứt khoát gọi là Châu Châu đi, Tiểu Châu Châu.”

Mèo nhỏ đột nhiên ngẩng đầu kêu một tiếng, như thể đang đáp lại lời gọi của cô vậy.