Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 40: Bọn họ vốn nên chết



Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Nhân lúc người trong đồn truy tìm Lý Phan, Phạm Dương đã đưa ra tài liệu điều tra về anh ta.

Lý Phan sống một mình, năm nay 43 tuổi, ngày thường luôn trầm mặc ít nói, mười năm trước, bởi vì bạo lực gia đình nên hai vợ chồng ly hôn, con gái do vợ cũ nuôi nấng, đúng là trường đại học Viên Phương đang theo học.

Điều khiến người ta thổn thức chính là, năm anh ta mười mấy tuổi, bố mẹ đều chết hết.

Một cảnh sát lớn tuổi trong đồn nghe thấy lời này, bất ngờ chen miệng: “Tôi biết chuyện này! Tôi còn nhớ vụ việc đó từng gây ra chấn động không hề nhỏ, bố anh ta nát rượu nghiêm trọng, sau đó vợ chồng cãi nhau, cuối cùng thì xảy ra xô xát, dưới cơn tức giận đã cầm dao phay động thủ, cả hai người đều phải nhập viện, chỉ chừa lại đứa con trai.”

Không ngờ là nhiều năm về sau, đứa nhỏ này lại liên quan đến vụ án sườn xám đỏ.

Không hiếm trường hợp các vợ chồng đánh nhau ảnh hưởng đến tính cách của con cái, rất nhiều tội phạm đều vì nguyên nhân gia đình từ nhỏ mà dẫn tới tính cách vặn vẹo, căm ghét xã hội.

“Tôi nhớ hình như anh ta được cô ruột nhận nuôi…”

Nghe thấy lời này, một tia sáng chợt lóe trong đầu Liên Diệc, “Năm đó cô của anh ta bao nhiêu tuổi?”

Người cảnh sát lớn tuổi không nhớ rõ, nhưng Phạm Dương cũng nhanh chóng tìm thấy hồ sơ nhà anh ta, “Cô của anh ta chết cách đây vài năm, năm ấy… 32 tuổi!”

Anh ta lấy hồ sơ điều tra cô của Lý Phan ra, người phụ nữ trong bức ảnh khá ưa nhìn, búi tóc phía sau, trên người mặc sườn xám, mơ hồ nhìn ra được đó là màu đỏ.

32… Trần Hân 34 tuổi.

Nhất thời, mọi người trong đồn đều cảm thấy hiềm nghi của Lý Phan đã đạt tới mức tối đa.

Cô của Lý Phan thích mặc sườn xám đỏ, nhận nuôi Lý Phan sau khi bố mẹ anh ta qua đời, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra một số việc, khiến Lý Phan hận cô ta thấu xương, dường như đây chính là động cơ phạm tội.

Nhưng dù có phỏng đoán thế nào thì đó cũng chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi, sự thật vẫn phải đợi đến khi bắt được Lý Phan rồi để anh ta tự trả lời.

Không đợi bọn họ nói chuyện, điện thoại của Liên Diệc đổ chuông, giọng nói ở đầu dây bên kia có chút dồn dập: “Đội trưởng Liên, Lưu Tự vừa về nhà thu dọn hành lý, nhìn dáng vẻ giống như muốn đi xa nhà, chúng tôi đang bám theo, anh ta đang tiến về hướng nhà ga.”

“Theo sát, đưa anh ta trở về!”

“Rõ!”

Liên Diệc cầm di động, lông mày nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng: “Mau chóng tìm ra Lý Phan, điều tra lại Lưu Tự, đừng bỏ qua bất kỳ thông tin nào!”

Người trong đồn nhanh chóng hành động.

Thông tin về Lưu Tự cũng nhanh chóng điều tra được, in ra và phát đến tay mỗi người.

Trái ngược với Lý Phan, vợ Lưu Tự chẳng khác gì cọp mẹ, ở trong nhà, anh ta không có quyền lên tiếng, ngày thường sống dựa vào chút tiền lương bảo vệ, mà anh ta quen biết Lý Phan bởi vì sau khi Lý Phan được cô ruột nhận nuôi đã trở thành hàng xóm của anh ta.

Hiện giờ lại làm cùng một công ty, ngày thường cũng hay tụ tập uống rượu ăn cơm.

Điều đáng mừng chính là, không tốn bao nhiêu công sức, Lưu Tự đã bị cảnh sát theo dõi đưa trở về, còn Lý Phan bị những người tìm kiếm ở gần đó bắt được khi đang chuẩn bị lên xe đen (*), hai người lần lượt bị đưa về đồn.

(*): Cái gọi là “xe đen” là phương tiện chưa qua bất kỳ thủ tục liên quan nào của cục quản lý giao thông vận tải, chưa được cấp phép hoạt động nhưng đang hoạt động trái phép với các dịch vụ trả phí.

“Yên phận cho tôi!”

Sau khi bị bắt về đồn cảnh sát, Lý Phan rất im lặng, không nói một lời, nhìn Lưu Tự vài lần rồi bị tách ra đưa vào phòng thẩm vấn.

Phạm Dương đã chờ ở bên trong từ sớm, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, mở miệng hỏi: “Hôm nay vì sao lại bỏ chạy khi nhìn thấy chúng tôi, có phải anh cảm thấy hành vi giết người của mình đã bại lộ hay không?”

Trên thực tế, khi bọn họ còn chưa tới, anh ta đã nhận được điện thoại của Lưu Tự.

“Lý Phan, mau chạy đi, cảnh sát nghi ngờ đến anh rồi, bọn họ vừa hỏi tôi về chuyện của anh, hiện tại có lẽ đang trên đường đến nhà anh!”

Lý Phan nằm trên giường suy nghĩ một lát, cuối cùng bò dậy, tùy tiện thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ trốn, ai ngờ lại đụng phải cảnh sát ở ngay cửa tiểu khu.

Biết hành vi của mình đã bại lộ, anh ta cũng không nói dối quanh co, đối mặt với câu hỏi của Phạm Dương, anh ta trực tiếp trả lời.

Câu trả lời Lý Phan không khác trong hồ sơ là bao.

Năm đó, bố mẹ anh ta không hòa thuận, bố anh ta lại thích uống rượu đánh bạc, có một lần, trong nhà không còn gì ăn, mẹ anh ta không nhịn được nữa mà muốn ly hôn, bố Lý Phan uống rượu đến mụ mị đầu óc, ông ta không đồng ý rồi gây gổ với mẹ anh ta.

Không hiểu vì lý do gì, cuối cùng mẹ anh ta trực tiếp đi vào phòng bếp lấy dao phay, hai người đánh nhau, bố anh ta bị dao phay chém, còn mẹ anh ta thì bị chai rượu đập trúng, tới khi hàng xóm ở bên cạnh phát hiện ra và đưa đến bệnh viện, cả hai người đều đã tắt thở.

Khi ấy Lý Phan mới chỉ mười mấy tuổi, tuy nói con nhà nghèo trưởng thành sớm, nhưng đụng phải việc này cũng bối rối, sau đó hàng xóm đã túm lại giúp đỡ việc tang lễ.

Không lâu sau, một người cô ở nơi khác của anh ta quay trở lại, đưa anh ta về nhà, coi như nhận nuôi, điều khiến người ta không ngờ chính là, troing cô của anh ta có vẻ nhã nhặn xinh xắn, nhưng sau lưng lại là kiểu người thích ngược đãi, roi hay gậy gộc gì đó đều trút hết lên người anh ta.

Mãi đến sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lý Phan trực tiếp đi tìm việc, lúc đó mới rời khỏi người cô ấy, vài năm trước cô của anh ta cũng qua đời.

Khi nhắc tới cô của mình, trên mặt Lý Phan tràn đầy vẻ phẫn hận khinh thường: “Một con điếm hèn hạ như bà ta thì có tư cách gì mà nói tôi! Con điếm ngàn người cưỡi vạn người ngủ …”

Hầu như tất cả những lời sỉ nhục đều dành hết cho cô của anh ta.

“Vậy nên anh căm ghét những người giống như cô của anh, ghê tởm và phẫn hận tột độ với những người phụ nữ mặc sườn xám đỏ, quay ra giết chết đối phương? Có đúng không?”

Lý Phan cười dữ tợn, “Đúng vậy, bọn họ vốn nên chết đi, mặc trang phục như vậy không phải đi quyến rũ đàn ông thì làm gì?”

Kiểu logic này khiến Phạm Dương có chút sửng sốt.

Mặc sườn xám đỏ liên quan gì đến quyến rũ đàn ông chứ, suy nghĩ của Lý Phan thật sự sai lầm.

Anh ta tiếp tục hỏi: “Anh giết người thế nào?”

Lý Phan im lặng một lát, sau đó miêu tả cặn kẽ về quá trình giết chết ba người.

Viên Phương là người đầu tiên, vào ngày diễn tập kịch nói, Lý Phan đến trường thăm con gái, con gái anh ta cũng là một diễn viên nhỏ trong câu lạc bộ, khi nhìn thấy Viên Phương mặc sườn xám đỏ thẫm trên khán đài, trong lòng anh ta đã nổi lên ý định giết người. Tuy nhiên, anh ta theo dõi nhiều ngày, đến khi xác định mỗi đêm cô ấy đều đi nhờ xe về nhà, anh ta lấy xe của Lưu Tự chở cô ấy đến nơi hoang vắng rồi giết hại, phơi thây nơi hoang dã.

“Cô ta tự mình lên xe của tôi, đó đều là ý trời, cô ta nên chết đi!”

Không ngờ rằng, đêm hôm đó trên đường trở về, anh ta lại gặp được nạn nhân thứ hai, bất kể là dáng người hay tuổi tác đều xấp xỉ cô của anh ta, khiến anh ta lại muốn giết người, nhưng để không bị phát hiện, anh ta cũng theo dõi nạn nhân vài ngày.

Chỉ là, không ngờ chuyện này lại bị Lưu Tự phát hiện ra, Lưu Tự nảy sinh dục vọng với Trần Hân, trùng hợp thay, Lý Phan cũng chán ghét thân phận của cô mình, vì thế nên đợi Lưu Tự thực hiện hành vi xâm hại xong rồi anh ta mới giết người.

“Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ cầu xin của cô ta, cho rằng chỉ cần nghe lời Lưu Tự là có thể sống sót, cũng không nhìn xem dáng vẻ của mình, tiện nhân!”

Khi nhắc đến người thứ ba, Lý Phan đã có chút tự cao tự đại.

Hai người đầu tiên ồn ào huyên náo như thế, nhưng vẫn không có ai phát hiện ra anh ta là hung thủ, anh ta đâu cần phải theo dõi tìm địa điểm làm gì nữa, cứ thế, dưới sự yểm trợ của Lưu Tự, đêm đó anh ta trực tiếp giết người, cả hai người đều làm như không có việc gì xảy ra.

“Bọn họ không có thù oán gì với anh, chỉ vì bọn họ mặc trang phục có màu sắc giống với cô của anh, anh có thể nhẫn tâm giết người ư? Tốt xấu gì cô của anh cũng nhận nuôi anh nhiều năm như vậy, chu cấp nuôi dưỡng còn cho anh đi học, anh lấy oán trả ơn như thế thì có còn là con người không?”

Đối mặt với câu hỏi này, Lý Phan chỉ thấy khinh thường, nói: “Năm đó bà ta đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, không đợi tôi giết mà bà ta đã chết, quả thật là đáng tiếc. Bọn họ là những người phụ nữ lả lơi ong bướm, nếu không thì sao đêm hôm khuya khoắt còn trang điểm, ăn mặc lộng lẫy như vậy? Vừa nhìn là biết, đúng là muốn đi quyến rũ đàn ông.”

Trong đội điều tra tội phạm có cảnh sát nữ, nghe thấy lời nói của anh ta, nhất thời tức giận: “Anh để ý người khác mặc gì làm chi, người ta vui là được, cũng không mặc cho anh xem cơ mà, trang điểm thì sao, luật lệ nào quy định không thể trang điểm hả?!”

Thời buổi này ăn mặc lộng lẫy lại gánh trên lưng cái danh có tội, khó trách vì sao trên Weibo lại có nhiều quan điểm “Cô bị cưỡng hiếp bởi vì cô ăn mặc hở hang” đến thế.

Đều là phụ nữ, cô ấy đau lòng nhất với loại tình huống này, rõ ràng mình là người bị hại, nhưng lại bị kết tội bằng lời nói, còn phải chịu đựng ánh mắt soi mói của những người xung quanh, chẳng trách cuối cùng rất nhiều cô gái đều chọn tự sát.

Loại thẳng nam (*) tâm thần ung thư thời kỳ cuối như Lý Phan, chẳng trách lại vặn vẹo tới mức muốn giết người.

(*) Thẳng nam: Ban đầu được dùng để chỉ trích những cư dân mạng nam “phán xét phụ nữ”, “nam tính” và “quan niệm giới tính quá truyền thống”, sau này ý nghĩa của nó đã dần thay đổi, trở thành một thuật ngữ xúc phạm một số người đàn ông trong nhiều cộng đồng trực tuyến.

Có lẽ bởi vì khí thế của cô ấy khiến người ta phải kinh ngạc, Lý Phan không trả lời, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo chút khinh thường.

Mà bên phía Lưu Tự lại là một cảnh tượng khác hoàn toàn.

Anh ta bị ấn ghế trên, vừa giãy giụa vừa nói: “Tôi không giết người, chuyện này không liên quan đến tôi!”

Phạm Dương nói: “Lý Phan đã khai hết rồi, anh cũng là tòng phạm, che giấu hung thủ, còn thực hiện hành vi xâm hại nạn nhân, cộng những tội danh đó lại anh không thoát được đâu!”

Lưu Tự lập tức kêu oan: “Là Lý Phan uy hiếp tôi! Nếu không làm theo thì anh ta sẽ giết tôi, tôi cũng không dám giết người, hơn nữa người phụ nữ kia mặc đẹp như vậy, không phải muốn dụ dỗ người ta phạm tội hay sao, tôi chỉ thuận theo ý của cô ta mà thôi, các người không được vu khống tôi!”

Một gương mặt vốn trung thực trở nên lấm la lấm lét, ánh mắt né tránh.

“Lý Phan nói sẽ tha cho cô ta nếu cô ta cầu xin tôi, người phụ nữ kia tin thật, ai ngờ sau khi phát sinh quan hệ với tôi, cô ta lập tức bị giết, nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, Lý Phan tự mình phát điên, lúc Tào Lệ bị giết tôi đang ở phòng bảo vệ, không biết gì hết!”

Liên Diệc cười lạnh: “Lúc trước tra hỏi hai lần, không phải anh đều nói mình ở nhà hay sao, trí nhớ tốt hơn rồi đấy.”

Lưu Tự ngậm miệng, sắc mặt hơi khó coi.

Trong cơn hoảng loạn, rất dễ bị nói hớ.

Lưu Tự lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông nọ một cái, ánh mắt đối phương sắc bén, nhìn thẳng vào anh ta, khiến anh ta cảm thấy mọi bí mật đều đã bị phơi bày.

Lý Phan bị bắt, chắc chắn sẽ khai ra anh ta, chi bằng tự mình nhận tội, dù sao mình cũng không giết người, cùng lắm chỉ quan hệ với người phụ nữ kia, hơn nữa là cô ta tự nguyện, vậy nên chắc hẳn tội của mình cũng không lớn lắm.

Nghĩ đến đây, Lưu Tự thở ra một hơi, lắp bắp nói ra những gì mình nhìn thấy.

“Lý Phan dặn tôi ngày thường chú ý xem có người nào mặc sườn xám đỏ, tôi nghĩ có lợi thì mình chiếm, không chiếm thì quá uổng phí nên đã nhìn chằm chằm, trùng hợp là ngay sáng hôm đó tôi nhìn thấy Tào Lệ mặc sườn xám đỏ trong ký túc xá.”

Anh ta thông báo cho Lý Phan chuyện Tào Lệ mặc sườn xám đỏ, thế nên Lý Phan mới có thể lén lút tới công ty theo dõi vào ban ngày.

Khi Lý Phan giết Tào Lệ, thật ra anh ta đã trở về nhà, nhưng lại phát hiện mình để quên đồ nên phải quay về ký túc xá, còn chưa tới phòng bảo vệ đã nhìn thấy Lý Phan đang dùng dây thừng siết cổ Tào Lệ, cộng thêm chuyện lần trước, anh ta lén yểm trợ cho Lý Phan.

Cuối cùng cả hai người đều xóa bỏ được hiềm nghi.

“Về phần lúc anh ta giết người, tôi không giúp gì cả, cảnh sát, tôi sẽ không phải ngồi tù chứ?” Lưu Tự có chút hoảng loạn mà hỏi.

Liên Diệc cười dịu dàng, “Anh cứ nói xem.”

Sắc mặt Lưu Tự trắng bệch.

Anh ta nghĩ mãi không ra, bọn họ kết hợp cùng nhau, đáng lẽ không thể có ai biết được, rốt cuộc sao cảnh sát lại điều tra ra bọn họ vậy, rõ ràng là bọn họ không hề để lộ dấu vết mà.

Chẳng lẽ cảnh sát ai nấy đều có công năng đặc biệt?