Giải Mộng

Chương 100: Mộng xuân (hết)



Ngày tháng cứ thế trôi qua, Lâm Tùy Ý không nghĩ ra bất kỳ giải pháp nào. Bởi vì chỉ có duy nhất một cách giải quyết – đó là tìm được tủy sống phù hợp cho Lâu An.

Lâm Tùy Ý thường xuyên gọi điện hỏi thăm về tiến độ tìm kiếm tủy sống từ các kho dự trữ bệnh viện.

Vẫn chưa có tủy sống phù hợp với Lâu An. Không ai có thể đảm bảo khi nào sẽ tìm được.

Cuộc gọi kết thúc, trong giây lát, Lâm Tùy Ý hoảng hốt nghĩ rằng có lẽ sẽ không bao giờ có tủy sống phù hợp với Lâu An.

Tất cả những gì Lâm Tùy Ý có thể làm là chờ đợi. Trong khoảng thời gian này, cậu từ chối giải mộng cho người khác vì không thích hợp, loa phát thanh sẽ dọa chủ mộng. Khi chủ mộng không tin tưởng người giải mộng, thì việc giải mộng là vô nghĩa.

Cậu ăn không ngồi rồi ở nhà, cũng chẳng muốn ra ngoài. Mỗi khi ra ngoài, cậu lại thu hút vô số ánh mắt, nhìn thẳng, lén lút nhìn… Ẩn ý trong những ánh mắt ấy khiến cậu bối rối.

Cậu không chủ động giải thích, vì cậu không làm, bản chất thanh cao kiêu ngạo không cho phép cậu cúi đầu.

Cứ như vậy, Lâm Tùy Ý ở căn hộ số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7 đến nỗi sắp mốc meo, sắp quen với loa phát thanh và thuộc lòng nội dung loa phát thanh, thì Phương Toa Toa và Lâu Hải biến mất.

Lâm Tùy Ý không thể tin được, cậu cảm thấy mình bị Phương Toa Toa và Lâu Hải hành hạ đến nỗi sắp mắc bệnh thần kinh đến nơi rồi. Mọi sự nghi ngờ biến mất, nhưng cậu không thể quen với sự yên bình đột ngột này.

Điều này liên quan đến tính cách và thói quen giải mộng của Lâm Tùy Ý. Cậu không phán xét người khác một cách ác ý, nhưng không nghĩ việc này sẽ đơn giản như vậy.

Sự biến mất đột ngột của Phương Toa Toa và Lâu Hải khiến căn hộ căn hộ số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7 chìm trong im lặng, chắc chắn là có vấn đề. Giống như sự yên bình trước cơn bão, mưa rền gió dữ đang âm thầm ấp ủ.

Lâm Tùy Ý gọi điện đến bệnh viện hỏi thăm tung tích của Phương Toa Toa và Lâu Hải, liệu họ có quay lại bệnh viện không.

Câu trả lời khiến anh thất vọng: Phương Toa Toa và Lâu Hải không hề quay lại bệnh viện, hiện tại Lâu An đang được y tá chăm sóc.

Vậy Phương Toa Toa và Lâu Hải đã đi đâu?

Tại sao bọn họ biến mất?

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?

Lâm Tùy Ý cố gắng thuyết phục bản thân rằng “có binh thì chống, có nước thì cản”, “xe đến chân núi ắt có đường đi”, và “người tu hành sao có thể lo lắng điều chưa xảy ra”.

Hơn nữa, cậu không phải là người hay ủ dột bi thương.

Nhưng cậu quên mất rằng, mộng yểm chi mộng trước đó vẫn còn ảnh hưởng lên cậu. Do không được nghỉ ngơi đầy đủ, những ảnh hưởng đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Tiếc nuối không thể bù đắp, hoang mang và bế tắc vô tận đã gieo mầm nguy tiềm ẩn trong lòng cậu, chỉ chờ một ngày nào đó nảy nở.

Lâm Tùy Ý cảm thấy lo lắng, bất an. Cậu bị khoảng thời gian bình yên hành hạ đến mức suýt phát điên. Nhưng cậu không thể thể hiện ra trước mặt Lâu Lệ. Cậu phải giả vờ, giả vờ bình tĩnh, giả bộ như không có vấn đề gì.

Tinh thần và thể xác Lâm Tùy Ý đều mỏi mệt.

Phương Toa Toa và Lâu Hải rốt cuộc đã đi đâu!

Lâm Tùy Ý sử dụng tất cả các mối quan hệ của mình để tìm kiếm, cuối cùng, vào ngày thứ tư liên tiếp mất ngủ, cậu nhận được tung tích của Phương Toa Toa và Lâu Hải.

Họ đã đến Nguyên Thanh Quan.

Lâm Tùy Ý không nói lên lời. Cậu cảm thấy cổ họng mình bị siết chặt, không thể thở được, cảm giác hít thở không thông khiến đầu óc cậu choáng váng, vào một giây nào đó, cậu suýt không đứng vững được.

Cậu liên lạc với một đồng môn, cứng nhắc hỏi: “Cặp vợ chồng đó đã làm gì?”

Đồng môn ấp úng không dám nói, nhưng Lâm Tùy Ý đã đoán được: “Họ náo loạn Nguyên Thanh Quan?”

Đồng môn nói: “Đúng vậy.”

Phương Toa Toa và Lầu Hải không vào chùa Nguyên Thanh, mà đứng trước cổng Nguyên Thanh Quan hô to: “Nguyên Ý Đạo Nhân hại người! Thần linh chứng giám, xin hãy trả lại công bằng cho chúng tôi.”

Đồng môn nói, ban đầu đa số khách hành hương chỉ xem như trò hay, sau đó nghe thấy Phương Toa Toa gào thét đến khàn cả giọng, nhìn thấy Phương Toa Toa đập đầu vào cột, dần dà bàn tán xì xào.

Nếu không thực sự bị ức hiếp, sao có thể đối xử với bản thân như vậy? Hơn nữa, Lâm Tùy Ý từ đầu đến cuối không xuất hiện, lời Phương Toa Toa hình như là thật.

Lâm Tùy Ý siết chặt điện thoại: “Không đuổi bọn họ?”

“Làm sao đuổi được?” Đồng môn nói: “Có nhiều khách hành hương như vậy, một truyền mười mười truyền trăm. Nếu thực sự đuổi họ đi, chẳng phải sẽ…”

Chẳng phải sẽ chứng minh điều đó là sự thật.

Đồng môn nói: “Nguyên Dĩ tiền bối đã đích thân mời họ vào quan…”

Lâm Tùy Ý nhắm mắt lại, nghe đồng môn kể: “Hai người đó nghe nói Nguyên Dĩ tiền bối là sư phụ dạy dỗ cậu, liền lôi kéo Nguyên Dĩ tiền bối đòi công bằng. Họ không chịu vào, cứ lôi kéo nhau ở ngoài quan…”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Sư phụ thế nào rồi?”

Đồng môn nói: “Như cậu đã biết, Nguyên Dĩ tiền bối lớn tuổi rồi, bị ngất xỉu vài lần. Tỉnh dậy lại la hét đòi xem bên ngoài thế nào, muốn giải quyết chuyện này, nhưng cứ mỗi lần lại sốt ruột ngất xỉu, cứ như vậy lặp đi lặp lại… Giờ đã trở bệnh, hai chân đã không còn sức lực. Ông… ông ấy không cho chúng tôi tiết lộ với cậu.”

Dù sao Lâm Tùy Ý chỉ mới mười bảy tuổi, cực kỳ có thiên phú trong việc giải mộng, trong mộng có thể chiến đấu với tà ma, nhưng không giỏi đối mặt với thế giới nhân tính trần trụi.

Đồng môn an ủi: “Nhưng mà hai vợ chồng kia đã đi rồi.”

Lại đi nữa sao. Đi đâu không biết, cũng chẳng biết họ sẽ làm gì tiếp theo.

Đồng môn nói tiếp: “Cậu đừng lo lắng quá, chỉ là tạm thời thôi. Cậu tạm thời đừng giải mộng nữa.”

Lâm Tùy Ý trầm mặc hồi lâu. Cậu biết vì sao đồng môn đề nghị như vậy.

Nói chung là, Nguyên Ý đạo nhân mang tiếng xấu.

Lâm Tùy Ý dừng một chút, bất lực nói: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ tìm thời gian về thăm.”

Sau đó, Lâm Tùy Ý ngồi trên ghế sofa đợi Lâu Lệ tan học. Nghe tiếng mở khóa, Lâm Tùy Ý ngẩng đầu lên.

Không kịp chờ đợi mà vội nói: “Lâu Lệ, chúng ta không ở đây nữa, chúng ta chuyển đi nơi khác. Sau này anh không giải mộng nữa, anh dự định sẽ ở ẩn.”

Cậu quyết định tìm một hòn đảo hoang vắng mà Phương Toa Toa và Lâu Hải không tìm được để sống ẩn, hy vọng sẽ thoát khỏi sự đeo bám từ bọn họ.

Lâu Lệ đứng ở cửa, trong nhà không bật đèn, ánh sáng ngược từ bên ngoài hắt vào khiến hình bóng bé trở nên mờ ảo.

Lâu Lệ không trả lời ngay, mà im lặng một lúc lâu. Toàn thân bé chìm trong bóng tối u ám. Chờ hai mắt đã quen với bóng tối, bé mới lên tiếng hỏi: “Đi đâu?”

Lâm Tùy Ý nhanh chóng nói: “Đi đâu cũng được, nhưng trước tiên phải về Thanh Nguyên Quan một chuyến.”

Lâu Lệ hỏi: “Anh thật sự không giải mộng nữa?”

Một hồi lâu, Lâm Tùy Ý nói: “Không giải nữa.”

Mười mấy năm trời dày công gây dựng danh tiếng, chỉ trong chớp mắt tan thành mây khói.

Lâu Lệ chạy tới trước mặt Lâm Tùy Ý, giọng nói đầy lo lắng: “Anh không được sống ẩn!”

Lâm Tùy Ý kịp lên tiếng, Lâu Lệ vội vàng nắm tay áo anh: “Bây giờ mọi người đều đang dõi theo anh, một khi anh ẩn cư, mọi người sẽ nghĩ anh chột dạ, sợ hãi! Lâm Tùy Ý, anh không thể sống ẩn! Anh về Thanh Nguyên Quan đi, cứ mặc kệ em, được chứ?”

Lâm Tùy Ý chìm vào im lặng, nhìn Lâu Lệ với ánh mắt phức tạp. Hóa ra bấy lâu nay cậu cứ tưởng mình giả bộ đủ tốt, thật ra là Lâu Lệ nể tình không vạch trần.

Nhưng làm sao cậu có thể từ bỏ Lâu Lệ? Bỏ rơi Lâu Lệ, cả cuộc đời bé sẽ như nước chảy về biển Đông mất.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Tùy Ý cố gắng bình tĩnh lại. Cậu liên lạc với Nguyên Dĩ, nói rằng sẽ trở về Thanh Nguyên Quan.

Nguyên Dĩ nó được.

Lâm Tuỳ Ý đành phải đi.

Nguyên Dĩ như nháy mắt già đi mười tuổi, ông nói với Lâm Tuỳ Ý: “Nguyên Ý à, không thể làm trái ý trời, chúng ta làm sai rồi.”

Lâm Tuỳ Ý không có gì để bào chữa, cậu im lặng chịu đựng.

Không thể làm trái ý trời, Lâm Tùy Ý vi phạm Thiên Đạo trước, nên mới dẫn đến đủ chuyện. Nguyên Dĩ biết Lâm Tùy Ý làm sai, vì vậy khi Phương Toa Toa và Lâu Hải gây loạn ngoài quan, ông chỉ có thể khuyên bảo chứ không dám can ngăn.

Lâm Tùy Ý ở lại quan phụng dưỡng Nguyên Dĩ.

Mỗi ngày cậu gọi điện thoại với Lâu Lệ, Lâu Lệ không thúc giục cậu về, chỉ thông báo an toàn với Lâm Tùy Ý.

Cho đến một ngày, Lâm Tùy Ý nghe giọng nói yếu ớt của Lâu Lệ, ngay lập tức cảm thấy bất an.

Cậu hỏi: “Em đang ở đâu?”

Lâu Lệ: “Ở nhà.”

Lâm Tùy Ý nói: “Ngăn kéo tầng hai trong phòng anh có một phong bì, em mở ra đếm xem có bao nhiêu tiền.”

Sau một lúc, Lâu Lệ nói: “1 vạn 2 ngàn 300 tệ.”

“Lâu Lệ,” Lâm Tùy Ý nói: “Trong ngăn kéo tầng hai không có phong bì.”

Lâu Lệ chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Lâm Tùy Ý gọi điện cho người quen tại bệnh viện, người từng giúp anh liên lạc với các chuyên gia nói: “Lâu An đã được chuyển viện.”

Lâm Tùy Ý nổi giận hỏi: “Tại sao không nói cho tôi biết?!”

Tại sao không nói cho cậu biết, Lâm Tùy Ý tự biết lý do. Phương Toa Toa nói cậu hại người. Thầy Giải Mộng hại người, tổn hại tu hành, Thầy Giải Mộng mang tiếng xấu sao có thể giải mộng?

Một Thầy Giải Mộng không thể giải mộng nữa, tại sao phải tôn trọng họ, tại sao phải giúp họ làm việc?

Nguyên Ý đạo nhân không thể giải mộng, thì không là cái gì hết.

Vì không còn mối quan hệ, Lâm Tùy Ý ép hỏi Lâu Lệ tận ba ngày mới biết được nơi Lâu Lệ đang ở.

Một bệnh viện tư nhân ở một thành phố nào đó.

Khi Lâm Tùy Ý tìm đến, Lâu Lệ đã hoàn thành ca phẫu thuật rút tủy được một tuần.

Lâu Lệ nằm trên giường bệnh. Lâm Tùy Ý ngồi cạnh giường bệnh, cầm gọt một quả táo, nói: “Cắm cái đó vô mũi không khó chịu chứ?”

Lâu Lệ lắc đầu: “Không khó chịu.”

“Lâm Tùy Ý,” Lâu Lệ nói: “Bây giờ em rất vui.”

Lâm Tùy Ý nhìn bé.

Lâu Lệ nói: “Ca phẫu thuật rất thành công, Phương Toa Toa và Lâu Hải sẽ không làm phiền anh nữa. Anh có thể tiếp tục giải mộng rồi.”

Lâm Tùy Ý nhịn rồi nhịn, không thể nhịn được nữa. Cậu ném quả táo vào tường, thịt táo văng khắp nơi.

“Nhưng con mẹ nó, anh không vui!” Lâm Tuỳ Ý la mắng: “Bà mẹ nó, em khùng hả? Súc sinh có mẹ sinh không có mẹ dạy! Cả năm nay anh làm đủ thứ để làm cái gì? Chuyển đến đường Kim Hoa làm cái gì? Anh mẹ nó! Phương Toa Toa nói không sai, em là đồ sói mắt trắng. Em phản bội anh! Em con mẹ nó phản bội anh! Em biến anh thành trò cười, em làm anh chẳng khác nào thằng vô dụng!”

Lửa giận trong lòng tìm được nơi phát tiết, Lâm Tuỳ Ý chỉ vào mũi Lâu Lệ mà mắng. Cậu không biết mình đã nói những gì, cậu mắng đến miệng đắng lưỡi khô, uống ngụm nước rồi tiếp tục mắng.

Lâu Lệ không nói một lời, bé chỉ quay đầu ra nhìn ra cửa sổ khi Lâm Tuỳ Ý dừng lại uống nước tạm nghỉ.

Khoảng thời gian trước, Lâu Lệ nghe trộm được hai cuộc điện thoại của Lâm Tuỳ Ý.

Một lần là khi Lâm Tuỳ Ý gọi điện cho người quen ở bệnh viện, hỏi xem cặp vợ chồng Phương Toa Toa và Lâu Hải đã quay lại bệnh viện từ Nguyên Thanh Quan hay chưa.

Người quen ở bệnh viện nói: “Tôi làm sao biết bọn họ ở đâu?”

Không có sự tôn trọng, chỉ còn lại mất kiên nhẫn.

Đấy là lần đầu tiên Lâm Tuỳ Ý bị người khác cúp máy.

Lần thứ hai là khi Lâm Tuỳ Ý gọi điện cho Nguyên Dĩ, nói muốn về Nguyên Thanh Quan.

Nguyên Dĩ nói: “Nguyên Ý à, Thiên Đạo không thể trái, con khăng khăng cứu Lâu Lệ, đây là trừng phạt làm trái ý trời. Danh dự bị tổn hại xem như một chút báo ứng, con đã không không đủ sức gánh vác. Con ấy, trẻ tuổi ngông cuồng…”

“Thầy cũng sai rồi.” Giọng già nua của Nguyên Dĩ vang lên trong phòng: “Mọi thứ bắt nguồn từ quẻ bói của thầy, một bước sai từng bước sai… Còn có thể cứu vãn không… Còn có thể cứu được Nguyên Ý của thầy không…”

Có thể cứu được.

Lâu Lệ muốn giúp Lâm Tuỳ Ý.

Bé tìm đến Phương Toa Toa, cùng Phương Toa Toa đến đây và hoàn thành ca phẫu thuật hiến tủy. Bây giờ Phương Toa Toa và Lâu Hải bận chăm sóc Lâu An sau ca phẫu thuật, họ sẽ không làm phiền Lâm Tuỳ Ý. Làm điều kiện trao đổi, khi nào sức khỏe của Lâu An gần hồi phục hoàn toàn, Phương Toa Toa và Lâu Hải phải làm sáng tỏ với khách hành hương Nguyên Thanh Quan: Lâm Tuỳ Ý không hại ai hết, suốt thời gian qua, Lâm Tuỳ Ý vẫn luôn cố gắng cứu người.

Dù cho như vậy, Lâm Tuỳ Ý vẫn vô cùng tức giận.

Nhưng nhìn Lâu Lệ nằm một mình trên giường bệnh, cuối cùng vẫn không đành lòng.

Nếu cậu thật sự là người tàn nhẫn, ban đầu cậu không sẽ chọn ở lại đường Kim Hoa.

Ca phẫu thuật đã hoàn thành, sự thật đã xảy ra không thể thay đổi, Lâm Tuỳ Ý chỉ có thể chấp nhận.

Mọi thứ lắng xuống, sóng gió về với đáy biển.

Lâm Tùy Ý không muốn nói chuyện cùng Lâu Lệ, nhưng một ngày ba bữa đúng giờ đưa cơm. Cơ thể Lâu Lệ vẫn luôn ở trạng thái suy yếu, Tùy Ý sợ đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, bắt đầu tự học một số món ăn bồi bổ.

Cậu biết mình nấu cơm khó ăn, một món làm đi làm lại mới có thể thành công.

Cậu thật sự không có thiên phú nấu ăn, riêng việc đốt cháy phòng bếp đã xảy ra rất nhiều lần.

Lâm Tùy Ý tự nhận năng lực học tập rất mạnh, cậu nghiêm túc muốn học thì sẽ học được rất nhanh. Cậu chăm chỉ học nấu cơm, sách dạy nấu ăn mua một quyển rồi lại một quyển, đại não đã thuộc nằm lòng quy trình nấu ăn, nhưng tay chân không nghe sai sử.

Sau một tháng Lâu Lệ phẫu thuật, Lâm Tùy Ý cuối cùng cũng điều khiển được tay mình. Cậu nấu canh củ cải trắng, tự nếm một ngụm cảm thấy hương vị ngon cực kỳ, lập tức bỏ vào cà mèn, xách đến bệnh viện.

Ngày đó trời đổ tuyết lớn, Lâm Tùy Ý gấp gáp ra cửa, quên mang khăn quàng cổ, bông tuyết to như lông ngỗng chui vào cổ áo, lạnh đến mức run run. Nhưng hai chân không chậm chút nào, sợ canh củ cải trắng bị nguội sẽ ảnh hưởng khẩu vị.

Lâm Tùy Ý bước nhanh tới bệnh viện, ném tuyết lại phía sau người.

Vào bệnh viện, Lâm Tùy Ý mở miệng hỏi Lâu Lệ muốn ăn gì.

Lâu Lệ không nói.

Lâm Tùy Ý múc canh ra, cầm chén trên tay, lại gọi một tiếng Lâu Lệ. Trong phòng bệnh trống rỗng, không có bất kỳ tiếng vang nào, ngay cả tiếng hít thở của Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ nằm im như đang ngủ.

Cậu duỗi tay sờ soạng, sờ được một bàn tay lạnh lẽo.

Cậu lắc lắc Lâu Lệ, suýt nữa làm đổ chén canh.

Lâm Tùy Ý vội giữ chén canh lại, ánh mắt dính chặt vào Lâu Lệ… Thi thể Lâu Lệ.

Canh nóng, Lâu Lệ lại lạnh băng.

Cậu nấu bao nhiêu món bao nhiêu canh, cũng không thể cứu được mạng Lâu Lệ… Cậu đã sớm biết, sau ca phẫu thuật này, Lâu Lệ phải chết.

Không ai có thể đấu lại ông trời.

Nguyên Dĩ nói đúng, là cậu trẻ tuổi ngông cuồng, nghĩ nhân quả quá mức đơn giản.

Cả cuộc đời ngắn ngủi của Lâu Lệ chỉ có một năm cuối cùng sống tốt hơn một chút. Lâm Tùy Ý không phải người keo kiệt, cậu chi mạnh tay tổ chức một lễ tang long trọng cho Lâu Lệ.

Tuy nhiên không có người phúng viếng, cậu nhìn chằm chằm linh bài Lâu Lệ, mắng: “Thằng nhóc sói mắt trắng, làm bao nhiêu công sức của anh…”

Uổng công.

Tro cốt Lâu Lệ chỉ có một dúm nho nhỏ, nằm trong hũ tro cốt nho nhỏ.

Nhìn hũ tro, có một cái chớp mắt Lâm Tùy Ý mờ mịt. Cậu không nhớ là ai la hét bên tai mình… “Bà ấy nằm trong hộp, cái hộp nhỏ như vậy!”

“Chưa một lần nào bà ấy vào mộng tôi!”

“Tôi muốn cho bà cuộc sống tốt hơn, là sai hả, tôi sai rồi sao!”

Mộng yểm chi mộng đó giải như thế nào, Lâm Tùy Ý hoàn toàn không nhớ. Cậu chìm vào hoang mang khổng lồ, như con mồi ngã xuống tơ nhện.

Nếu cậu thuận theo Thiên Đạo, ngay từ đầu mặc kệ Lâu Lệ, mọi thứ hình như sẽ không như vậy.

Nếu ban đầu cậu chọn mặc kệ Lâu Lệ, lên xe trở về Nguyên Thanh Quan, cậu sẽ không đưa danh thiếp cho Phương Toa Toa, Phương Toa Toa sẽ không biết cậu đến từ Nguyên Thanh Quan, sẽ không náo loạn Nguyên Thanh Quan, sẽ không làm Nguyên Dĩ tâm hoả cang thịnh, hai chân không thể đi lại.  

Nếu ban đầu cậu chọn mặc kệ Lâu Lệ, lên xe trở về Nguyên Thanh Quan, cậu sẽ không đưa Phương Toa Toa 500 vạn, ca phẫu thuật ghép tủy vì vấn đề phí dụng mà bị kéo dài vô thời hạn.

Nhân và quả, nghiệt và duyên, tình và kiếp.

Rốt cuộc là cái gì?

Lâm Tùy Ý đáp không được. Cậu chỉ biết, bài văn của Lâu Lệ rốt cuộc không thể thực hiện, sinh mệnh Lâu Lệ đã kết thúc tại đây.

Là cậu hại Lâu Lệ sao?

Vấn đề này Lâm Tùy Ý cũng không thể trả lời. Cậu mang tro cốt Lâu Lệ căn hộ số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7, ngồi trên sô pha tự hỏi mấy vấn đề này.

Liên tiếp nhiều ngày, Lâm Tùy Ý không động đậy, vẫn luôn ở tự hỏi mấy vấn đề này, ăn không ăn uống không uống.

Từ sớm cậu đã biết Lâu Lệ là kiếp của mình, vì thế tới giải kiếp. Cậu nhìn trộm thiên cơ, biết Lâu Lệ số khổ đoản mệnh, ý đồ sửa mệnh Lâu Lệ.

Nhưng hao hết tâm tư, dốc hết sức lực, mọi thứ vẫn như lời thiên cơ.

Như vậy, cậu – Lâm Tùy Ý – rốt cuộc là thuận theo Thiên Đạo hay trái ý Thiên Đạo.

Như thế nào là đạo? Thiên Đạo là cái gì?

Tự hỏi không ra, Lâm Tùy Ý mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ… Mộng yểm từ nay đeo bám cậu.

Giới giải mộng chỉ có hai người có thể giải mộng yểm chi mộng, một là Nguyên Dĩ đạo nhân, hai là Nguyên Ý đạo nhân.

Nhưng Nguyên Dĩ đạo nhân tiết lộ thiên cơ khiến hai chân tàn khuyết, vô lực giải mộng.

Mà Nguyên Ý đạo nhân đang bị mộng yểm vây khốn, vô lực tự cứu.