Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 20: Xuất phát



Biệt Lý hơi yếu thế nói: “Chẳng phải tôi nghĩ là ngày mai anh có tiết sao?”

Huống chi suốt ngày để một giảng viên đại học chạy khắp nơi với mình không thích hợp, tính ra quan hệ của hai người cũng không thân thiết như thế. Người xưa có câu lên chiến trường là anh em thân thiết, có khi nào nói lên chiến trường là chủ nhà và khách thuê trọ đâu?

Chuyện này cũng không coi chỗ dựa là người ngoài quá rồi.

Chỗ dựa nhìn ra được bản chất từ nụ cười nịnh nọt trên mặt Biệt Lý, vì thế anh lạnh lùng nói: “Ngủ sớm đi.”

Biệt Lý nhìn anh đi lên lầu, cô buồn rầu gãi cằm mình, thực sự không nghĩ ra được Văn Khúc tức giận vì điều gì.

Lẽ nào vì bản thân tìm Song Song giúp đỡ, mà không tìm anh? Hay vì buổi chiều cô nói không muốn đi học?

Biệt Lý tiêu hóa một lúc, mười mấy phút ngồi trong nhà vệ sinh nhân tiện nghĩ về chuyện này, nhưng hai nguyên nhân đều bị cô phủ định.

Dẫu sao cô và Văn Khúc cùng lắm chỉ được tính là người quen, còn lâu mới vì nguyên nhân này mà tức giận.

Nghĩ không được thì không nghĩ nữa. Biệt Lý xoa mặt, đăng hai ngàn chữ kia lên, lại nộp đơn xin nghỉ. Bình luận chỉ trích cô sao chép trong khu bình luận vắng tanh vẫn còn ở đầu tiên, nhưng bên dưới cũng có tiểu thiên sứ nói giúp cô.

Loại chuyện hư cấu này, Biệt Lý không muốn trả lời cho lắm, nhưng cứ treo như vậy cũng không phải cách. Có điều, khi cô chuẩn bị xóa bình luận mới phát hiện không ngờ bình luận trừ điểm không thể xóa được!

Gây chuyện à!

Biệt Lý không trả lời tin đó, tự bình luận cho mình: Nghe nói có người mắng tôi sao chép, tốt nhất là lấy chứng cứ ra đây rồi nói chuyện. Đồn đại sướng một lúc, tẩy trắng chạy mệt người. Còn việc vong ân bội nghĩa, vui lòng để ân và nghĩa lên trước, có gì chúng ta nói chuyện rõ ràng.

Sáng ngày hôm sau chuông báo thức vừa reo, Biệt Lý đã bò dậy, không ngờ Văn Khúc còn dậy sớm hơn cô.

“Rửa tay ăn cơm.”

Không biết có phải Biệt Lý bị ảo giác hay không, Văn Khúc giống như không còn tức giận như tối qua nữa, còn đeo tạp dề chiên sủi cảo.

Cháo, sủi cảo chiên, rau cải mặn, hai người hai quỷ ngồi quanh bàn.

Biệt Lý nuốt xuống đồ ăn trong miệng: “Tôi và Văn Khúc ra ngoài hai ngày, các cô ở lại trông nhà nha.”

Song Song buông ống hút trong miệng ra, hỏi cô: “Mấy người mún i âu?” (Mấy người muốn đi đâu?)

Chị gái ngực to liếc nhìn Biệt Lý một cái, khuấy chiếc muỗng nhỏ trong chén, phì cười: “Không lẽ cô muốn đi tìm người lao công theo giờ đó thật đấy à?”

Biệt Lý gật đầu. Đương nhiên rồi, bây giờ manh mối còn lại chính là người lao công theo giờ này, muốn cô đi tìm khắp thế giới về quan hệ xã hội của Giả Thành Nhân là không thực tế, đám con nhà giàu kia, với thân phận này của cô căn bản không thể vào được.

Chị gái ngực to ném đũa, cảm thán: “Ôi chào, nên nói cô thật thà hay ngốc nghếch đây? Ai giết người, ai chết như thế nào thì có liên quan gì đến cô chứ? Cô lại không phải người trong nha môn, bận tâm làm gì?”

Biệt Lý nghẹn lời, bởi vì lời chị gái ngực to cũng không phải không có lý, cô còn chưa từng gặp mặt Giả Thành Nhân, nhưng chỉ là không muốn chuyện này trôi qua mơ hồ như vậy.

“Dù sao cũng điều tra tới đây rồi, bỏ việc giữa chừng không tốt đâu.” Biệt Lý cười hì hì nói: “Cô coi như tôi là Lôi Phong sống (*) đi.”

(*) Lôi Phong sống: Nghĩa là vui vẻ giúp đỡ người khác, làm việc khác không để lại tên tuổi hệt như Lôi Phong, dùng từ Lôi Phong sống là biểu đạt sự tôn kính đối với Lôi Phong.

Chị gái ngực to khẽ hừ một tiếng, giọng nói vô cùng thu hút người khác: “Tôi nhớ Lôi Phong sống không sống được bao nhiêu năm.”

Chị gái à, cô đừng nói lời đau lòng thế chứ.

Biệt Lý buồn bã nhìn cô ấy một cái, nói vậy với người sắp đối diện với tử kiếp, cô ấy không cảm thấy mình quá lạnh lùng, quá vô cùng, quá gây sự vô cớ rồi sao?

Hơn nữa, cô thật sự có hơi sợ đó nha…

“Người ta cũng mún i.” (Người ta cũng muốn đi.)

Song Song không ngậm ống hút nữa, chớp mắt làm vẻ đáng yêu với chị gái ngực to: “Đã rất nâu rồi người ta trưa được ra ngoài…” (Đã rất lâu rồi người ta chưa được ra ngoài)

Biệt Lý nhức đầu, trừng mắt nhìn Song Song. Người ta làm vẻ dễ thương muốn hôn, cô làm vẻ dễ thương muốn chết à!

Có điều, chị gái ngực to lại rất chịu thua chiêu này của cô ấy, vừa dịu dàng vừa bất lực nói: “Em không thể đi quá xa nhà, hơn nữa thời gian cũng lâu.”

“Ồ.”

Song Song rủ mắt xuống, ngay cả đầu lưỡi cũng không lắc lư nữa.

Biệt Lý nhìn rất hứng thú.

Chị gái ngực to bất lực: “Em muốn đi như thế sao?”

Song Song đung đưa đầu lưỡi, chậm rãi nói: “Cũng hông hẳn nà rất mún i.” (Cũng không hẳn là rất muốn đi.)

Vậy nghĩa là vẫn muốn đi, dù sao bị nhốt trong căn nhà này mấy chục năm, trước đây quen rồi còn đỡ, bây giờ xuất hiện một Biệt Lý ngày ngày giống hệt con khỉ, cô ấy bị thu hút không thể kìm nén được nữa.

Biệt Lý lấy bình câu hồn từ trong túi ra, tò mò nói: “Hay là để cô vào trong này nhé?”

Mệnh hồn và bảy phách của xác sống trước kia đã giao cho Hắc Bạch Vô Thường rồi, khi lấy ra cũng không tổn hại gì.

“Đây quả thật là món đồ tốt.”

Chị gái ngực to gật đầu, Song Song cười hớn hở.

Biệt Lý hậm hừ, rốt cuộc ai mới là chủ gia đình?

Sau khi ăn sáng, thu dọn ổn thỏa xong, chị gái ngực to bỗng nhiên tỏ ý cô ấy cũng muốn đi.

Biệt Lý bày ra vẻ mặt không thoải mái vì nhìn cảnh khoe tình cảm. Nói thật lòng, hai người họ như vậy trông vô cùng giống tình yêu nữ nữ đó, có biết không hả?

Nhưng cô không dám nói với chị gái ngực to, chỉ đành lùi để giải quyết chuyện tốt hơn: “Cô có chứng minh nhân dân không? Mua vé xe lửa phải có chứng minh nhân dân, thẻ cư trú, cô có không?”

Cô nhấn mạnh hai chữ “cư trú”, nhả chữ rất rõ ràng.

Chị gái ngực to cong khóe môi, lấy một tấm thẻ chứng minh nhân dân từ trong túi xách ra.

Biệt Lý trợn to mắt, nghi ngờ đây có phải trò đùa biến đá thành vàng gì đó hay không, mà trên chứng minh nhân dân không chút sơ hở, chị gái ngực to trên tấm ảnh trông còn non nớt hơn người thật một chút, không ngờ thời gian có hiệu lực bắt đầu từ mười năm trước.

Biệt Lý lạnh lùng nói: “Làm giả chứng từ là vi phạm pháp luật đó.”

Chị gái ngực to lấy chứng minh nhân dân trong tay cô đi, khinh thường nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

Thế là, vốn dĩ một người đi, bây giờ trở thành ba người một quỷ.

Bởi vì chị gái ngực to có chứng minh nhân dân nên miễn cưỡng tính cô ấy là người, nhưng…

“Cô mặc dày chút đi!” Biệt Lý sụp đổ: “Bây giờ mới tháng ba, tháng ba đó? Bọn tôi đều mặc áo khoác ngoài, cô lại mặc áo sườn xám xẻ tà là thế nào?”

Chị gái ngực to nhìn Biệt Lý bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó khoác áo lông chồn lên.

Biệt Lý: … Chị gái à, thẩm mỹ của chị, tôi cũng không hiểu nổi.

Ở ga xe lửa dòng người đông đúc, Biệt Lý đi bên cạnh chị gái ngực to phải gánh chịu ánh nhìn ở bốn phương tám hướng, cô túng quẫn hỏi Văn Khúc: “Có phải tôi rất giống nha hoàn của thiếu phu nhân không?”

Chủ yếu là thiếu phu nhân.

Văn Khúc ngạc nhiên nhìn cô: “Sao cô lại nghĩ như vậy?”

Biệt Lý lặng lẽ quay đầu, mắt nhìn về phía trước. Ôi trời, ngại ngùng quá, vốn dĩ chỉ muốn làm dịu bầu không khí một chút…

Sau khi đi được hai bước, Văn Khúc bỗng nghiêng đầu nói với cô: “Cô cũng rất xinh đẹp, đáng yêu.”

Anh tự nói rồi tự đỏ tai.

Biệt Lý ngơ ngác một chút, trả lời anh: “Đúng thế, tôi là vậy mà.”

Văn Khúc: …

Biệt Lý: …

Chị gái ngực to: …

Ba người đều im lặng, cho đến khi vào khu kiểm vé, Biệt Lý mới chợt nhận ra hóa ra vừa nãy Văn Khúc là đang an ủi cô sao?

Biệt Lý và Văn Khúc ngồi một bên, chị gái ngực to ngồi đối diện, bên cạnh là một anh đẹp trai trẻ tuổi. Cứ cách một lúc, anh đẹp trai lại liếc trộm sang bên cạnh.

Liếc đến nỗi Biệt Lý cũng căng thẳng theo, chỉ sợ tên ngốc này chọc chị gái ngực to không vui, đốt rụi khuôn mặt đẹp trai của anh ta.

Dù gì đây cũng là nữ quỷ gọi ba cô là tên nhóc kia.

Tên ngốc nhìn một lúc, lấy hết can đảm nói: “Người đẹp, có thể kết bạn WeChat không?”

Biệt Lý căng thẳng nhìn anh ta, tên nhóc hay lắm, rất can đảm!

Chị gái ngực to cười giòn giã: “Nào, tôi quét cậu.”

Biệt Lý đè lồng ngực.

Đoạn đường phía sau, Biệt Lý chỉ nhìn chằm chằm đối diện. Người phàm ngu ngốc kia còn liên tục nhìn chị gái ngực to đắm đuối, có ý muốn bắt chuyện.

Xe lửa vừa vào ga, Biệt Lý liền gọi: “To… chị gái tốt, mau đi thôi.”

Ra khỏi ga xe lửa, ngón tay chị gái ngực to nhéo lấy cánh tay Biệt Lý, mặc dù không dùng sức, nhưng lại lạnh lẽo.

Biệt Lý run rẩy.

Cô ấy còn cười: “To cái gì?”

Biệt Lý xin tha, liên tục gọi: “Chị, chị gái lớn đó. Chị gái à, tôi là đang chuẩn bị danh xưng, danh xưng.”

Chị gái ngực to đấm lên ngực Biệt Lý: “Cô đáng ghét quá à, rõ ràng người ta là chị gái nhỏ mà~”

Người qua đường đứng xung quanh nhìn ngó, Biệt Lý ôm ngực, được được, cô lợi hại, cô nói là được.

“Chị gái nhỏ, chúng ta nên chuyển xe rồi.”