Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 33: Bị bắt



Bảy giờ rưỡi, sắc trời đã sáng.

Biệt Lý ngẩng đầu nhìn trời, bi thương nhìn cảnh sát Trương, cô nói: “Thật xui xẻo.”

Dự báo thời tiết hôm qua còn nói hôm nay trời trong, hôm nay ra ngoài mới phát hiện là nhiều mây.

Thỉnh thoảng còn hơi râm.

Mặt trời như đứa bé hai ba tuổi tinh nghịch, một lát lại nhú đầu ra nhìn, xem xong lại nép về.

Cảnh sát Trương cũng cố gắng an ủi, Biệt Lý trả lời lạc quan, hai người ở trên xe cùng hy vọng về tương lai tốt đẹp.

Đáng tiếc xe vừa mới vào thôn, trưởng thôn vui vẻ đến đón hai người họ xuống xe, trong nháy mắt khi cửa xe vừa đóng lại, Biệt Lý và cảnh sát Trương đã bị người ta vây quanh.

“Các người muốn làm gì?”

Cảnh sát Trương sầm mặt, lạnh lùng quát vô cùng uy nghiêm.

Biệt Lý cũng trừng mắt theo.

Tuy nhiên, người dân trong thôn cũng không coi trọng họ, Tam Oa người vừa chết vợ lao tới phía trước, như thể cuối cùng cũng bắt được điểm sơ hở của hai người, trầm giọng hỏi: "Trong túi của các người có gì vậy?"

Mấy người nhìn chằm chằm túi của Biệt Lý.

Biệt Lý trở tay che lại, cười lạnh nói: “Sao nào? Lần đầu tôi thấy có người muốn tra hỏi cảnh sát đấy, các người muốn làm gì?”

Có mấy người hơi do dự, dù họ có nhiều người nhưng đối đầu với cảnh sát thì họ không chiếm lý, đến lúc đó bị bắt ăn mấy năm cơm tù thì lỗ rồi.

Biệt Lý lại nhìn trưởng thôn: “Các người như thế là có ý gì? Ông cầm đầu à?”

Trưởng thôn không còn hiền lành như trước nữa, vẻ mặt nghiêm túc, không trả lời mà chỉ hỏi cô: "Hôm qua không phải cô điều tra dân số sao? Hôm nay cô đến đây làm gì nữa?"

Cảnh sát Trương đếm sơ bộ, phát hiện những người vây quanh đều là trai tráng trẻ khỏe, có tới hai mươi ba mươi người, chắc chắn là gom hết người có thể tới ở trong thôn.

Anh ta chưa từng đến cấp cơ sở, đây là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với những người này, trong đầu anh ta xoay chuyển vài vòng rồi cười nói: “Đừng như vậy, có gì thì nói chuyện đàng hoàng, cuộc điều tra dân số ngày hôm qua đã kết thúc, chúng tôi cũng đã nộp hồ sơ. Không phải là do chúng tôi thấy một số bà con trong thôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Tôi cứ nghĩ dù gì hôm qua đã gặp nhau nên đến xem có giúp được gì không.”

“Không cần!”

Cảnh sát Trương vừa dứt lời lại bị mắng, anh ta không hề tức giận mà vẫn nói rất vui vẻ: “Có phải là chúng ta có hiểu lầm gì không? Có gì thì cứ nói, tôi thấy hôm nay mọi người rất rảnh rỗi, không đi làm đồng sao?”

Biệt Lý trốn sau lưng cảnh sát Trương, nhìn kỹ một lượt những người này, ai ai cũng giống như mang theo oán khí, biểu cảm khi nhìn hai người bọn cô như nhìn kẻ địch.

Mới một ngày thôi mà, đã xảy ra biến cố gì vậy?

Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã nghe có người nói: “Đừng giả bộ, cô đến giúp đỡ mà trên tay cầm theo kiếm gỗ đào là có ý gì?”

Biệt Lý cúi đầu nhìn đồ trên tay mình một cái, dài một thước, rộng hai thốn*, tạo hình hoàn mỹ.

* một thước= 1/3 mét, thốn= 1/10 thước. Suy ra xấp xỉ dài 33cm rộng 6cm.

Xem ra đúng là gỗ đào.

Biệt Lý cười ha ha một tiếng, đưa tay nói: “Thì ra là vì cái này à, cái này là hiểu lầm thôi. Hôm qua tôi thấy cái chết của người chị dâu mà anh nhắc đến có vẻ hơi bí ẩn. Tôi thấy có thể anh sẽ cần nên mới cố tình đi mua đó, vì tôi không biết nên tặng gì cho phù hợp, hôm qua tôi còn đặt vài cành gỗ đào trên giường của chị dâu kia, tôi đây chỉ hơi mê tín một chút thôi."

Không biết lời nói nào đã chạm vào lòng những người này, những người xung quanh có xu hướng thả lỏng, Biệt Lý cũng nói tiếp: “Tôi cũng không biết nên mua thế nào, nghe ông chủ kia nói kiếm này đã đặc biệt được đại sư khai quang, cũng không biết có linh hay không, nếu không trước tiên các người thử một chút đi?”

Cô vừa nói vừa đưa tay ra, lập tức bị Tam Oa mạnh mẽ cầm lấy.

Lực tay rất mạnh.

Thấy sắp qua cửa, ông trưởng thôn đứng ở phía trước bỗng nói: “Tôi nghe khẩu âm của các người không giống người chỗ chúng tôi lắm.”

Biệt Lý giật mình lập tức nói: “Tiếng phổ thông nói đều như vậy thôi, sao nghe được là nơi nào chứ, chúng tôi được thành phố cử xuống giúp đỡ công việc, công việc kết thúc thì chúng tôi mới đi, đây không phải là ngày cuối rồi sao.”

Biệt Lý càng nói càng không vững dạ.

Bởi vì ánh mắt trưởng thôn nhìn cô càng lúc càng hung dữ, đôi mắt nhỏ hình tam giác đó hẹp đến mức trông giống như một chiếc lưỡi độc.

“Tôi thấy là các người giả mạo cảnh sát! Bắt bọn họ lại!”

Cảnh sát Trương hô hai tiếng nhưng những người này dường như không nghe thấy.

Hai người đối đầu với số đông gấp mười mấy lần mình, ra tay cũng chẳng thấm vào đâu, chưa được năm phút đã bị trói lại.

Mặt Biệt Lý lạnh đi, dù trong lòng cô sợ hãi nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt, bây giờ đang liều mạng giả vờ xem có giả được đến cùng hay không.

Quần áo của cảnh sát Trương cũng bị xô lệch, anh ta nổi giận: “Các người muốn làm gì?”

“Muốn làm gì sao?” Đôi tay khô gầy như vỏ cây của trưởng thôn sờ vào túi của hai người họ, móc ra một xấp bùa vàng: “Đây là cái gì?”

Hai tay Biệt Lý bị người ta trói lại sau lưng, nhún vai nói: “Bùa vàng chứ gì nữa? Tôi đã lấy ra kiếm gỗ đào thì mua chút bùa vàng có làm sao hả? Tôi còn định mua chút giấy thiếc để xếp thỏi vàng ròng kia, sao nào? Các người là quỷ hay sao mà sợ mấy thứ này?”

Sắc mặt trưởng thôn thay đổi, người được ông ta dẫn tới ngẫm lại cũng thấy có lý, thoáng chốc họ quay đầu nhìn trưởng thôn.

Cảnh sát Trương ưỡn ngực: “Nếu như ông nghi ngờ thân phận của tôi, giấy chứng nhận của tôi ở ngay trong túi, tự ông lấy ra mà xem đi, không tin thì cứ tới đồn cảnh sát hỏi cũng giống vậy. Nhưng hôm nay các người không chỉ đánh lén cảnh sát mà còn trói hai chúng tôi như thế này là định làm gì? Các người đông như vậy mà không ai hiểu luật pháp sao?”

Có người đi lục soát trên người Biệt Lý, cô nhảy dựng lên đạp một cái, lạnh giọng nói: “Cmn anh thử sờ tôi cái nữa xem?”

Người bị đạp không hề đề phòng, một cú trúng ngay hồng tâm, lúc này gã đang xoay người kẹp chân đau không nói nên lời.

Người trong thôn cũng sợ xảy ra chuyện nên không dám động tới cô nữa, chỉ muốn lấy giấy chứng nhận công tác của cô, Biệt Lý cứng đầu lên, cực kỳ cáu gắt: “Không mang theo thì sao nào? Hôm nay chúng tôi cũng không phải đi làm nhiệm vụ, đây là việc riêng, các người có hiểu việc riêng không? Ông đến nhà người thân còn đeo thẻ căn cước lên cổ hay gì? Tôi thấy hôm nay các người trúng tà rồi! Tốt bụng tới thăm các người mà thái độ các người như vậy đấy!”

Có người không phục muốn ầm ĩ với Biệt Lý.

Biệt Lý trợn trắng mắt lên hỏi anh ta: “Anh biết ba tôi là ai không?”

Mấy người đó hơi sửng sốt.

Cảnh sát nhân dân từ đồn cảnh sát thì vây bắt được, nhưng nếu như người ta có chỗ dựa vững chắc thì ai dám động tới? Ai cũng sợ quyền thế, nông dân như họ không thể chịu nổi sự trả thù của kẻ có quyền thế.

Nghĩ thế này, sau khi hai người vào thôn ngày hôm kia, tưởng chừng người đàn ông trước mặt là người cầm đầu nhưng khi ở trong sân nhà Tam Oa, mọi người đều có thể nhìn ra rõ ràng cảnh sát nam làm việc theo sắc mặt của cô gái này, lúc ấy mọi người vẫn chưa tin.

Biệt Lý ngẩng đầu vô cùng khó chịu hừ một tiếng: “Thật sự cho rằng tôi muốn làm cảnh sát à? Đến đây, giết tôi đi.”

Trong lòng mấy người trong thôn suy nghĩ loạn cả lên.

Trưởng thôn đi phía trước quay lại lườm bọn họ một cái, sau khi cảnh cáo, ông ta nói: “Nói xằng nói bậy lừa gạt mọi người, đầu tiên nhốt ở nhà tôi, xảy ra chuyện gì có tôi chịu.”

Biệt Lý tặc lưỡi một cái, lúc cô bị ép đi về phía trước còn khinh thường nói: “Ông là cái thá gì? Xảy ra chuyện ông gánh, tôi mà thật sự có chuyện gì thì tôi nói cho các người biết, có mấy người tính mấy người, không ai chạy thoát! Người trong đồn cũng biết hôm nay hai chúng tôi xuống thôn hỗ trợ.”

Cô không nói hậu quả nhưng chỉ mỗi tiếng hừ cuối cùng đã rất khí thế.

Biệt Lý suy nghĩ rồi bắt chước dáng vẻ của Văn Khúc, mặt không biểu cảm, hất tay ưỡn ngực, giống như hoàn toàn không nhìn thấy người trước mặt, tự mình đi tới phía trước.

Hoàn toàn không cần người ta áp giải.

Bước chân thẳng tắp thư thả.

Cô mím môi không nói chuyện cũng chẳng thèm nhìn ai, mắt nhìn về phía trước, học được năm phần vẻ cao ngạo uy nghiêm kia.

Ngay cả cảnh sát Trương cũng bị dọa.

Nhưng người đứng đầu là trưởng thôn, ông già này như con rùa ăn quả cân, đã quyết tâm thì hoàn toàn không quan tâm Biệt Lý nói gì, đẩy thẳng người vào phòng khóa lại, Biệt Lý lắng tai nghe tiếng khóa cùm cụp một tiếng.

Bùa vàng trên người hai người đều bị tịch thu, chu sa máu chó và kiếm gỗ đào cũng bị lấy đi.

Biệt Lý nhón chân ngồi trượt xuống tường, sợ động tác của mình lớn cọ hỏng bùa vàng trong đệm giày.

Vẻ mặt cảnh sát Trương khó hiểu nhìn Biệt Lý.

Biệt Lý nhếch miệng cười khổ, đây mới là ‘chưa xuất sư đã chết’, không ngờ còn chưa thấy được mặt mũi Dương bán tiên mà hai người đã rơi vào tay đám thôn dân này.

Biệt Lý quay đầu hỏi cảnh sát Trương: “Anh biết nhân dân anh phục vụ là như thế này, tâm trạng anh ra sao?”

Cảnh sát Trương sầm mặt quay đầu đi: “Đến lúc này rồi đừng nói giỡn nữa, tiếp theo phải làm sao bây giờ.”

Hên xui thôi.

Tay Biệt Lý để sau lưng xoay qua xoay lại xung quanh nhưng cũng không tìm ra nút thắt ở đâu, đành phải an ủi anh ta, cô nói: “Nói không chừng mấy người này đi tra số hiệu của anh, phát hiện quả nhiên anh là cảnh sát sau đó thả chúng ta ra.”

Cảnh sát Trương lại lắc đầu: “Không thể nào.”

Ôi, Biệt Lý thở dài, anh nói xem tình hình đã như vậy rồi, không cho phép người ta nằm mơ giữa ban ngày sao?

Thế là cô chỉ có thể nói thật: “Người đứng đầu là trưởng thôn, tôi thấy ông già đó chẳng phải kẻ tốt lành gì, nói không chừng còn cùng một giuộc với Dương Bách Liễu kia, được Dương Bách Liễu sai khiến trói chúng ta lại.”

“Nếu quả thật là muốn làm gì chúng ta thì tại sao đêm hôm trước không ra tay?”

Đêm hôm trước là thời cơ tốt nhất, hai người đều bất tỉnh ở bên ngoài, nếu như Dương Bách Liễu ra tay thì hôm qua bọn họ hoàn toàn không thể quay về.

Biệt Lý khổ não nhíu mày.

“Sao tôi biết được? Có lẽ vì đêm hôm trước đầu óc ông ta rối rắm, hôm qua nghĩ lại mới hối hận, trùng hợp hôm nay hai chúng ta tự chui đầu vào lưới.”

Biệt Lý càng không ngừng lắc, cô muốn mở sợi dây trên người mình ra.

Nhưng không biết có phải sai cách không mà dù cô động như thế nào, sợi dây thừng vẫn buộc chặt trên người cô.

Cuối cùng cô thật sự hết sức lực mới ngồi im đàng hoàng trên mặt đất.

Gian phòng vẫn là căn phòng hôm đó Biệt Lý ngủ, vẫn là chiếc giường kia, vẫn là chiếc ghế kia, thậm chí thanh gỗ giữa bị gãy còn chưa được sửa chữa.

Vẫn là công thức ban đầu và vẫn có hương vị quen thuộc.

Biệt Lý im lặng nghẹn ngào, chổng mông nhướng lên cửa sổ, còn chưa cúi đầu nhìn xuống quan sát, bỗng nhiên lại thấy một đầu người nhô lên.

“Làm gì đấy?”

Biệt Lý bị dọa suýt ngồi phịch xuống đất.

Loại hành động bất ngờ này phạm quy lắm đấy biết không?

Người canh giữ lại ngồi xuống.

Biệt Lý xoay người sang chỗ khác, lắc đầu với cảnh sát Trương.

Cứ tiếp tục như vậy hoàn toàn không ổn, cửa chính đã bị khóa, bên ngoài cửa sổ cũng có người canh giữ, trừ khi hai người họ biết bay lên trời chui xuống đất nếu không thì sẽ mãi bị nhốt ở đây.

Đến trưa, Biệt Lý không đợi được nữa, cô ghé vào cửa sổ nói chuyện với người kia: “Người đứng đầu của anh chỉ bảo anh trông chừng chúng tôi, không nói muốn bỏ đói chết hai chúng tôi mà?”

Người dưới cửa hoàn toàn không trả lời.

Cho dù Biệt Lý nói gì, người ta cũng không để ý tới cô, dù sao chỉ cần trông cửa sổ không cho cô mở là được.

Đòi ăn xong, Biệt Lý bắt đầu nhảy nhót muốn đi vệ sinh, không nhịn được sắp tè ra quần.

Cái này cũng không hoàn toàn là lừa người, từ sáng lúc ra khỏi nhà cô đi vệ sinh một lần, đến bây giờ cũng chưa được giải quyết.

Đây là chuyện lớn của đời người, hoàn toàn không được phép cẩu thả.

Đáng tiếc người bên ngoài hoàn toàn không thấu tình đạt lý, không thể trải nghiệm tâm trạng của Biệt Lý.

Hai tiếng sau, Biệt Lý ỉu xìu, nhịn tiểu bằng tất cả ý chí.

Cảnh sát Trương cũng không nói chuyện.

Biệt Lý yếu ớt dựa vào cửa sổ nói: “Bây giờ anh để cho tôi đi nhà vệ sinh, tôi lập tức phản bội được không?”

Thời tiết không tốt nên mặt trời kết thúc công việc sớm, lúc này mới sáu giờ mà trời bên ngoài đã tối lờ mờ như trời sắp tối.

Cả người Biệt Lý căng cứng, nghẹn đến nỗi linh hồn thăng hoa.

Cửa sổ vang lên một tiếng, Biệt Lý quay đầu nhìn thấy có người đưa lưng về phía cửa sổ nhẹ nhàng khua tay.

Là Trụ Tử.

Biệt Lý lập tức phấn chấn tinh thần, dùng miệng cắn mở khóa cửa sổ, cửa sổ vừa mở hé, đã nghe thấy Trụ Tử thấp giọng nói: "Xe trong thôn, các người nhanh lên."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Biệt Lý, một kẻ lừa đảo xuất sắc sau khi kế thừa thân phận tu sĩ đột nhiên biến thành quan nhị đại thiếu đòn, đây là xuyên tạc bản chất con người hay là không có đạo đức? Chào mừng các bạn đến với kênh khoa học siêu nhiên, đưa bạn theo đuổi những bí mật đằng sau nó.