Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 35: Đừng nhúc nhích



Điện thoại ở trong tay trái của cô, ánh đèn từ đầu đến cuối đều chiếu lên mặt tiểu quỷ kia, trong ánh sáng trắng như có một chút màu xanh tái.

Trên hàm răng nanh trắng nõn kia tỏa ra mùi máu hôi tanh, phả lên cánh tay Biệt Lý.

Cách lớp áo kích thích da gà trên khắp người cô.

Nhịp tim Biệt Lý như ngừng lại, tay phải vung quất cành liễu xuống.

Bốp!

Khuôn mặt trắng bệch của tiểu quỷ lập tức mở ra một đường nhỏ, máu đen chảy xuống.

Nó thét lên chói tai, nhãn cầu màu đen oán hận nhìn chằm chằm Biệt Lý, cúi đầu cắn cô.

Răng sắc nhọn lạnh ngắt phá rách lớp ống tay áo và áo len bên trong của Biệt Lý, gần như chạm vào da cô.

Biệt Lý hoảng loạn lấy một lá bùa vàng từ trong túi ra, không thèm nhìn bỗng nhiên đập lên trán tiểu quỷ kia, bốc lên một làn sương nhỏ.

Chỉ nghe tiếng sấm rền, tia chớp xé toang bóng tối như một lưỡi dao bổ thẳng xuống.

Tiếng sấm phủ lên tiếng kêu bén nhọn của tiểu quỷ bên cạnh, lần này Biệt Lý thật sự hoảng hốt, cô nhảy dựng lên bắt đầu vung tay như bị động kinh, vừa vẩy vừa lắc.

Cảnh sát Trương bị dọa sửng sốt, nhặt cành liễu bị cô ném dưới đất lên, lông mày nhăn thành hình chữ bát: “Cô đang làm gì vậy?”

Biệt Lý vung Vương Bát Quyền* tay phải véo lên có ý muốn giật tiểu quỷ đang bám trên cánh tay trái của mình xuống.

*王八拳: Một hình thức chiến đấu bản năng, nói chung là quơ quào loạn xạ

Chưa đầy một phút, cảnh sát Trương đã hiểu vì sao Biệt Lý phát điên.

Sấm sét chói mắt nhanh chóng lao tới, rơi chính xác lên người tiểu quỷ kia, chỉ trong nháy mắt Biệt Lý cứng đờ tại chỗ rồi ngã oạch xuống.

Tia sét đánh tới tiểu quỷ trên cánh tay Biệt Lý rồi xuyên qua người cô.

Biệt Lý vặn vẹo cả người nằm rạp trên mặt đất trợn trắng mắt giật giật, một hồi lâu cũng chưa tỉnh táo.

Dưới tình thế cấp bách cô lấy một lá bùa ra dán lên, cô cũng hoàn toàn không thèm xem đó là loại bùa gì, hơn nữa mặc dù những lá bùa đó là do cô vẽ nhưng cô chưa từng thấy sức mạnh của chúng, lúc cô nghe thấy tiếng sấm mới nhớ ra rằng có lẽ mình đã cầm dẫn lôi phù.

Đây không phải là đang gây rắc rối sao?!

Tiểu quỷ kia bị đánh thành bụi, trên cánh tay Biệt Lý tỏa ra mùi thịt nướng, cả người đen kịt quần áo cũng bị cháy.

Cảnh sát Trương bị đứng hình, một lát sau mới bước tới lôi Biệt Lý dậy.

“Cô không sao chứ?”

Biệt Lý run run hai lần, cả người như nhũn ra, cô đứng lên với vẻ mặt hốt hoảng như bị thiểu năng.

Cảnh sát Trương hỏi hai lần thì hồn Biệt Lý mới về vị trí cũ, cô suy sụp khóc ròng nói: “Tôi có sao đó!”

Hù chết ba rồi!

Nhưng bởi vì hồi sét kinh hồn vừa rồi, nhóm tiểu quỷ xung quanh hai người kiêng kị không dám tiến tới gần nữa.

Cách sương mù, có thể nhìn thấy những bóng nhỏ mơ hồ, chạy vòng quanh hai người theo vòng tròn.

Nửa người Biệt Lý tê dại, gần như không thể cử động mà chỉ có thể run rẩy.

“Cô còn mấy lá bùa?”

Biệt Lý bối rối lấy hết những lá bùa trong túi ra bằng những ngón tay run rẩy, đại khái đếm được khoảng mười tấm.

Trên mặt Biệt Lý cứng ngắc mở miệng ra mấy lần cuối cùng mới nói thành tiếng nhỏ: “Tối quá không nhìn rõ.”

Cho dù vừa rồi cô không hoảng hốt thì cũng không có thời gian lấy lá bùa ra và đặt nó dưới ánh đèn điện thoại di động để nhìn kỹ hơn, tất cả đều là những tờ giấy màu vàng giống y như đúc, chu sa giống nhau như đúc, bây giờ nhìn lại điểm khác biệt duy nhất là hoa văn.

Không có ánh sáng thì cô hoàn toàn không phân biệt được.

Trong lòng cảnh sát Trương căng thẳng, vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Hên xui thôi!

Cảnh sát Trương khẽ vịn Biệt Lý, im lặng giằng co với thứ xung quanh.

Đánh không lại chạy cũng không xong.

Chẳng lẽ đêm nay phải chết ở đây như thế này à?

Biệt Lý hít thở hai hơi mới cảm giác mình sống lại.

Một tay cô bỏ vào túi chăm chú nắm vuốt lá bùa, vừa dựa vào cảnh sát Trương nói: “Cái này phải xem số mệnh.”

Biệt Lý lấy ra một lá bùa, nhanh chóng chạy vào bóng tối và đập vào người một con tiểu quỷ.

Nhưng lúc này không có tiếng sấm.

Tiểu quỷ kia đứng đó thẳng tắp, lá bùa vàng trên trán che hơn nửa khuôn mặt.

Biểu cảm nhe răng trợn mặt dừng hẳn lại.

“Cmn!”

Biệt Lý sụp đổ hô to một tiếng, đá bay quỷ con nít, quay đầu lôi kéo cảnh sát Trương phía sau mình chạy đi.

Đấy là định mệnh đó!

Lần này hi vọng là dẫn lôi phù, kết quả lại là định thân phù!

Nhiều vật nhỏ như vậy dùng định thân phù có tác dụng gì?

Có rất nhiều bóng đen trùng điệp, cô hoảng sợ chạy bừa xung quanh, bên tai luôn có tiếng cười và tiếng la hét của tiểu quỷ, dường như chúng luôn luôn đuổi theo cô, thỉnh thoảng lại quấy rối sau lưng cô một chút.

Móng vuốt nhỏ lạnh buốt mỗi lần khoác lên vai Biệt Lý đều làm cô thét lên như phát điên.

Kêu còn lớn hơn tiếng tiểu quỷ.

Cô vừa hét vừa khóc, bước chân tăng tốc.

Nhưng chưa chạy được bao xa, Biệt Lý đã không còn sức, cả người mệt lả tê dại, đầu ong ong.

Cảnh sát Trương vẫn luôn giữ im lặng bên cạnh dẫn cô chạy.

Biệt Lý hơi choáng, chạy một hồi rồi đặt mông ngồi xuống, cô nôn khan vài cái mệt lả nói: “Anh đi trước đi.”

Cảnh sát Trương nói: “Không được.”

Cả người Biệt Lý tê dại, mắt nổi đom đóm, lỗ tai ù đi.

“Tôi không chạy nổi nữa.”

Cô như bãi bùn nhão hoàn toàn không đứng dậy nổi, nói một câu cũng phải thở mấy hơi.

Cảnh sát Trương không hề bị lay động, xoay người lại định kéo cô đi.

Biệt Lý lăn qua rời khỏi tay cảnh sát Trương, giãy dụa đứng lên rồi hỏi: “Súng của anh đâu? Lấy ra tôi dùng một chút.”

Cô cảnh giác nhìn "người" trước mặt giống như cảnh sát Trương, anh ta có cùng chiều cao, khuôn mặt và quần áo.

Điểm khác biệt duy nhất là anh ta rất bình tĩnh, trong tay không cầm nhành liễu kia, chạy theo Biệt Lý mấy chục phút cũng không hỏi cô tiếp theo nên làm thế nào, trong đường núi tối mù thế này mà anh ta chạy không thở dốc!

Mặt “Cảnh sát Trương” không thay đổi nhìn Biệt Lý: “Bị cô phát hiện rồi.”

Trong lòng Biệt Lý căng thẳng, cô hốt hoảng nắm chặt số bùa còn lại trong túi, lạnh giọng hỏi: “Cảnh sát Trương đâu?”

Người giống cảnh sát Trương như đúc thoáng chốc thay đổi, một chiếc áo choàng đen che kín toàn bộ cơ thể gã từ trên xuống dưới.

Biệt Lý mở to hai mắt nhìn: “Là ngươi!”

Bàn tay giấu trong chiếc áo choàng rộng, toàn xương trắng như cành cây được bóc vỏ, vồ tới tóm lấy Biệt Lý.

Trong nháy mắt Biệt Lý lấy bùa chú trong tay ra, đập mạnh lên tay đối phương.

Xương trắng từ lòng bàn tay chuyển sang màu đen và lan ra các đầu ngón tay.

“Muốn chết!”

Trong lòng Biệt Lý lộp bộp, không nghĩ tới những lá bùa này chỉ có sức tổn thương ngần ấy với tên quỷ này, cô không hề nghĩ ngợi hít một hơi rồi quay người đâm đầu lao vào bóng tối.

Nhiệt độ sau lưng dường như kết thành băng, tiếng gió gào rít xông tới.

Tim Biệt Lý treo tận cuống họng, chẳng lẽ tử kiếp tới rồi sao?

Suy nghĩ này chưa đầy một giây, dưới chân cô chợt trở nên trống rỗng, cả người lăn lông lốc xuống sườn núi.

Mới lăn được hai vòng, còn chưa rơi xuống đáy thì nửa người cô được ôm vào một lồng ngực ấm áp.

Biệt Lý bị dọa sợ đấm đá thét lên.

Một giọng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Đừng nhúc nhích.”