Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 45: Bị bắt



Biệt Lý đi tới hướng Lý San.

“Sao cô còn chưa đi học?”

Trên cổ Lý San vẫn đeo mặt dây chuyền không cân xứng kia, cô ta ngáp một cái xuất hiện hai giọt nước mắt, tùy tiện nói: “Buổi tối ngủ không ngon.”

Biệt Lý cởi túi ra và đặt lên đùi, thay đổi góc độ để có thể rám nắng đều hơn.

Cô híp mắt nói: “Cô gọi tôi tới chỉ nói cái này thôi sao? Tôi biết rồi, Vương Đồng nói với tôi hết rồi.”

Lý San châm chọc cười một tiếng, liếc sang hỏi: “Cậu ấy đã nói gì với cô?”

Biệt Lý gác chéo chân, điềm nhiên như không có việc gì, nói: “Nói hồn Tống Linh bị Đỗ Chi Tình bắt đi.”

Lý San cười nhẹ hai tiếng: “Cậu ấy cũng nói với cô như thế à, cô tin sao?”

Biệt Lý quay đầu nhìn cô ta: “Sao tôi thấy người trong phòng ký túc xá bọn cô đều nói năng quái gở thế nhỉ? Tôi có tin hay không thì liên quan gì tới cô? Đỗ Chi Tình cũng không phải do tôi hại chết.”

“Nhưng mà không phải chúng tôi hại chết.” Lý San phản bác theo một câu sau đó cười lạnh: “Sao nào? Nếu cô ta không thiếu tự trọng thì tôi sẽ đánh cô ta sao?”

Biệt Lý không tranh luận với Lý San, dù sao người cũng đã chết thì nói cái này còn ý nghĩa gì.

“Hơn nữa là tự Đỗ Chi Tình nhảy lầu, có camera và nhân chứng, pháp y cũng nói là cô ta nhảy lầu chết, có liên quan gì tới chúng tôi?”

Biệt Lý đứng lên quay lưng về phía mặt trời, cúi đầu nhìn Lý San: “Tôi biết cô nói vậy lương tâm cô không bị cắn rứt, nhưng mà cô không sợ Đỗ Chi Tình tới tìm cô à?”

Lý San lắc đầu, lấy một điếu thuốc từ trong túi chậm rãi châm lửa hít một hơi, nhả khói lên mặt Biệt Lý. Cô ta tùy tiện nhìn Biệt Lý và nói: “Tôi sợ gì chứ? Đỗ Chi Tình đã bị bắt, trưa hôm qua đã biến mất rồi.”

Cô ta cười lạnh nói: “Một quỷ hồn không còn thì sao chạy tới giết người được, cô không tò mò sao?”

Trong thoáng chốc Biệt Lý lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, thật sự cô không có ý kiến gì về việc Đỗ Chi Tình có báo thù hay không, nhưng mà nghe nói cô ta không còn nữa thì trong lòng vẫn hơi khó tiếp nhận.

Biệt Lý mỉm cười nhìn Lý San: “Tôi không tò mò. Loại người như cô trừ đầu thai trôi chảy thì tất cả vận thế còn lại bị cô làm mất hết rồi. Không biết cao nhân bắt Đỗ Chi Tình đi có từng nói với cô rằng phần trán sáng láng, thiếu niên đắc chí, người hơi khôn vặt, trong nhà có tiền. Lông mày quá gần nhau, tinh thần dễ dàng xúc động, khả năng kiềm chế không tốt, giữa mày mang hận, mũi có nốt ruồi, tướng mạo này coi như không có Đỗ Chi Tình thì cô cũng không nở mày nở mặt được bao lâu, cố gắng quý trọng nhé.”

Có một loại người tam quan đã được xây dựng mười hai mươi năm, dù có dơ bẩn thành cặn bã cũng không gì phá nổi.

Biệt Lý quay người khoan thai rời đi, phía sau là tiếng kêu hổn hển của Lý San: “Cô có còn muốn làm việc không! Đuổi cô bây giờ!”

Biệt Lý không có phản ứng, cô ấn mở WeChat, gửi một tấm hình vào nhóm.

Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Điều tra người này giúp tôi nhanh nhanh.

Hắc Vô Thường: Sao đấy? Tình địch à?

Biệt Lý nhíu mày, không hiểu sao cô lại nhớ tới những cô gái trẻ tươi ngon mọng nước bên cạnh Văn Khúc, thế là giận dỗi nói: Loại người này mà cũng xứng à? Nhanh lên, có cách gì để gần đây cô ta xui xẻo một chút không?

Chưa được bao lâu, Phán Quan cầm sổ sinh tử gửi tin nhắn đến: Không cần, bước ngoặt lớn trong cuộc đời người này gần đây sẽ xảy ra.

Hì, Biệt Lý vui rồi.

Nếu không phải trên cổ Lý San mang Chung Quỳ trừ tà, cô thật sự muốn ném lên người Lý San một cái dẫn quỷ phù.

Đôi mắt Biệt Lý đảo một vòng rồi vội nói: Cảm ơn cảm ơn, vậy có thể điều tra thêm giúp tôi chồng chưa cưới của Song Song là ai không? Bây giờ còn sống hay đã chết? Người đang nơi nào?

Phán Quan: Ít nhất thì cô cũng phải có tên và ngày tháng năm sinh của đối phương mới được, mấy thông tin này cũng không có thì tôi không giúp được cô.

Biệt Lý thở dài nhưng mà cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, không thất vọng mấy.

Phán Quan: Nhưng mà chắc là còn sống.

Ông ấy sẽ không nói nhiều thêm nữa.

Còn sống?

Biệt Lý cất điện thoại, Song Song đã chết từ lâu, cô kiểm tra thông tin còn lưu lại, chỉ nói rằng khi khu Lệ Thủy mới hoàn thành có một cô gái đã treo cổ tự tử ở đó, không còn thông tin nào nữa.

Gần đây cũng không biết chị ngực to trúng ngọn gió độc nào, thế mà đồng ý tới một đoàn làm phim nhỏ diễn phim kinh dị đề tài dân quốc, là một diễm quỷ trong tưởng tượng của nhân vật nam chính.

Chẳng lẽ không có ai ở Weibo thưởng cho cô ấy sao?

Hay là muốn đi trải nghiệm cuộc sống của người sống?

Chờ Văn Khúc tan tiết, Biệt Lý chạy qua quét dọn vệ sinh thuận tiện kéo anh ra ngoài, vẻ mặt bát quái nói: “Anh đoán xem tôi gặp ai?”

Văn Khúc nhíu mày: “Ai vậy?”

Biệt Lý: “Cảnh sát Trương!”

Văn Khúc hạ lông mày xuống, giọng điệu thường thường: “À, anh ta tới cô vui vậy sao?”

Biệt Lý huých khuỷu tay qua: “Đừng ghen bậy, người ta đến có chính sự.”

Tay Văn Khúc đang khóa cửa khẽ khựng lại, trong hành lang trống rỗng anh quay đầu hướng về cánh cửa, nói: “Ừm, ghen đấy.”

Lời nói vừa rồi lơ đãng lại làm bầu không khí có phần khó giải thích.

Biệt Lý mới đeo một quai túi, quai kia còn buông thõng trên cánh tay, cô đờ người.

Văn Khúc xoay người đi.

Biệt Lý đi theo phía sau, lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu, không phải không hiểu thấu mà cô sợ mình hiểu sai ý, ngốc nghếch tự vui vẻ một hồi lâu.

Văn Khúc đi phía trước tim cũng đập rất nhanh, sau khi anh không đợi được lời hồi đáp mới từ từ tỉnh táo: “Có phải Lý San tìm cô rồi không?”

“Hả?” Biệt Lý đeo túi vào: “À, không chỉ Lý San mà cả Vương Đồng cũng tìm tôi, anh nói xem có hài hước không? Vương Đồng kể chuyện ma cho tôi nghe, sau đó Lý San nói với tôi hoàn toàn chẳng có quỷ, anh nói trong số hai người họ ai đang nói thật?”

Văn Khúc: “Lý San.”

“Này, anh cũng không suy nghĩ à? Tốt xấu gì anh cũng phải hỏi hai cô ta nói gì với tôi chứ?”

Văn Khúc là giảng viên trong trường, anh đã sớm biết chuyện đêm qua trong trường có người chết, chỉ là phần lớn người đều giữ kín như bưng không muốn nói gì thêm.

Dục vọng chia sẻ của Biệt Lý vô tình bị diệt sạch.

Văn Khúc cúi đầu nhìn cô một cái, nụ cười trên mặt không thể che giấu: “Sao cô không hỏi xem sao tôi biết được?”

Biệt Lý cố im lặng không hỏi.

“Tôi cho cô biết này.”

Không biết có phải do mùa xuân ấm áp hay không, gần đây giọng nói Văn Khúc vừa ấm áp vừa dịu dàng, không hề giống với trước kia, mặc dù cũng sẽ tức giận vô cớ nhưng mà nói chuyện có trợ từ như vậy đã không dễ dàng rồi.

“Nếu như Đỗ Chi Tình còn ở đó, Lý Kiến Quân sẽ không để Lý San về trường học.”

Biệt Lý nghiêng đầu hỏi anh: “Làm sao anh biết?”

Văn Khúc cầm sách gõ lên đầu cô một cái: “Cô suy nghĩ một chút về mặt dây chuyền Chung Quỳ trên cổ Lý San đi.”

Quả thật có rất nhiều ông chủ khá mê tín, nhưng mê tín đến trình độ như Lý Kiến Quân thì có lẽ hơi… Nghe như người có chuyện xưa.

“Vậy anh nói xem Tống Linh chết như thế nào?”

Văn Khúc chững chạc đàng hoàng: “Tôi cho cô biết thì cô cho tôi lợi ích cái gì?”

Biệt Lý không nói nên lời, ông lớn à anh thay đổi rồi, lúc trước anh yên tĩnh đẹp đẽ, làm việc tốt chưa từng muốn tranh công.

Bây giờ chưa làm chuyện tốt đã đòi đồ tốt rồi.

Chẳng lẽ đây là gần đèn thì rạng trong truyền thuyết sao?

Biệt Lý trầm ngâm một lát: “Anh nói cho tôi biết, trở về tôi tìm bạn gái cho anh.”

Văn Khúc nhìn cô một cái thật sâu: “Một lời đã định, bị người ta dụ nhảy lầu.”

Biệt Lý: “…”

Biệt Lý vừa mới chuẩn bị rút lại câu nói vừa rồi.

Nhưng Văn Khúc nhanh quá, cô không kịp.