Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 8: Quán bar



Một giấc ngủ của Biệt Lý không biết đến năm nào tháng nào, trong giấc mơ cô kéo theo Chu Công đánh cờ, không nhường năm nước cờ sẽ không để ông ấy đi.

Kết quả bị người ta lắc đến tỉnh.

Biệt Lý lau nước miếng, xoa dấu đỏ trên mặt, nhìn thấy căn nhà có thêm hai người, đều là đàn ông trẻ tuổi, người này trông còn khôi ngô tuấn tú hơn người kia, chỉ là vẻ mặt không tốt lắm.

“Các anh là ai?”

Một anh đẹp trai mặc đồ đen khịt mũi một tiếng: “Chẳng phải cô gọi anh em bọn tôi tới đây à, nói là có xác sống. Xác sống đâu?”

Biệt Lý lắc đầu, tỉnh táo một chút rồi.

Sau đó hơi hoảng sợ nhìn một lượt hai quỷ sai này: “Thật sự có xác sống, tôi vẫn chưa tìm được nó ở đâu, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, cùng tìm nào.”

Sợi dây xích trên cổ tay Hắc Vô Thường lỏng lẻo, nhưng trông vô cùng nặng nề, trong lúc đung đưa không hề phát ra tiếng động.

Bạch Vô Thường cười vô cùng dịu dàng: “Không được, không được, nếu như hai anh em bọn tôi có thể làm được, tại sao Diêm Vương Gia lại tìm đến cô chứ? Nếu chỗ cô có sẵn, bọn tôi xích lại rồi đi ngay.”

Biệt Lý quay đầu nhìn Song Song bắt đầu run rẩy, chị gái ngực to thì vẫn như cũ, nở nụ cười mờ ám với Hắc Vô Thường.

“Hai người này không được.”

Biệt Lý không hề suy nghĩ mà nói thẳng ra, sau đó viện lý do: “Đây là, đây là người tôi tìm về để giúp đỡ, bằng không đừng nói là xác sống, tùy tiện một hồn ma nho nhỏ cũng có thể dọa chết tôi rồi, nói thế nào tôi cũng là giám đốc không lớn không nhỏ, đâu thể nào chỉ là một người chỉ huy cô đơn được phải không?”

Hắc Bạch Vô Thường nhìn cô, rồi lại nhìn Văn Khúc đang ngồi bên cạnh cô, không ngờ sau đó chấp nhận hai nữ quỷ kia. Bạch Vô Thường lấy một chiếc bình trong suốt ra: “Đây là bình Câu Hồn, hồn ma thu lại đựng vào trong này là được.”

Biệt Lý nhận lấy đặt ở bên cạnh, làm ra dáng vẻ không hề quan tâm. Đợi bọn họ đi khỏi, cô mới cầm lên quan sát, sờ mó, còn quay đầu nói với Văn Khúc: “Bình này giống hệt bình thủy tinh, có bị rơi vỡ không thế?”

“Không đâu.”

Cô đặt dưới mặt đất muốn thử nó, cuối cùng vẫn buông hai bàn tay tội ác này xuống.

Chủ yếu là sợ nó bị vỡ, cô không đền nổi.

Song Song lè lưỡi mỉm cười với cô, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ hồng vì hưng phấn: “Tui nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đại nhân rồi nè, đợp trai quá!”

Biệt Lý cũng nghiêm túc nghĩ lại, sau đó quay đầu nhìn Văn Khúc, hỏi: “So với Văn Khúc thì ai đẹp trai hơn?”

Văn Khúc ngồi một bên nhướng mày.

Song Song chìm vào buồn sầu, chuyện này không dễ lựa chọn. Nếu nhất định phải chọn, vậy thì Văn Khúc đẹp trai hơn một chút xíu.

Chị gái ngực to nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhiều.”

Biệt Lý sờ mũi, có chút ngại ngùng: “Đừng khách sáo như thế, chủ yếu là tôi vẫn chưa nghĩ chu đáo, khiến các cô bị lộ tẩy luôn rồi.”

Ở chung với nhau mấy ngày, Biệt Lý cảm thấy thực ra hai nữ quỷ này khá dễ thương, ban đầu không tố cáo bọn họ để lấy công, nhận thưởng, hiện giờ cũng sẽ không trơ mắt nhìn Hắc Bạch Vô Thường dẫn hai người họ đi. Nhưng Biệt Lý sẽ không nói ra những lời này, cô chỉ cười hì hì nói: “Nếu đã cảm động như vậy, chi bằng bớt cho tôi tiền thắp nhang hai ngày đi?”

Song Song chép miệng, miễn cưỡng nói: “Vậy, vậy cũng được.”

Chị gái ngực to dựng đứng lông mày: “Mơ đi.”

Biệt Lý biết ngay mà, cô hừ một tiếng, vén chăn ngồi dậy: “Ôi, đau đầu quá.”

Văn Khúc quay đầu nhìn cô, vô cùng ga lăng rời khỏi phòng khách giống như người xoa đầu đắp chăn cho cô không phải anh vậy.

Biệt Lý không quan tâm, vừa kêu đau vừa ôm chăn nằm xuống.

“Haizz, ngủ một giấc dậy trời đã tối rồi.” Biệt Lý buồn rầu ngáp một cái, ưỡn lưng: “Chị gái tốt, chúng ta đi đâu mở mang tầm mắt đây?”

Chị gái ngực to phẩy quạt, thong thả nói: “Còn sớm chán, cuộc sống về đêm vẫn chưa bắt đầu đâu.”

Biệt Lý chậm rãi bò dậy, chỉnh lại quần áo, thay giày: “Nhưng tôi đói rồi, hay là chúng ta đi ăn trước, rồi đi mở mang tầm mắt được không?”

Người xưa nói rất đúng, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói vô cùng. Biệt Lý không những đói bụng, mà dạ dày còn nóng bừng bừng.

Gọi thêm Văn Khúc, mọi người cùng đến quán ăn.

Dù đi hai người nhưng nhất định phải đòi người ta bốn cái chén và bốn đôi đũa. Mặc dù suốt quá trình Biệt Lý kìm chế không nói chuyện giao lưu với hai nữ quỷ, nhưng có một cảm giác khó nói nên lời, chỉ cần chú ý một chút đều sẽ cảm thấy bên cạnh cô có thứ gì đó, người ngồi gần các cô rất nhanh đã bỏ đi hết.

Biệt Lý ăn lấy ăn để, ăn trước nửa chén cơm trắng lót bụng, phần còn lại mới bắt đầu ăn chung với rau.

Văn Khúc ngay cả động tác ăn uống cũng rất nho nhã, Biệt Lý không hiểu nho nhã là gì, chỉ cảm thấy đẹp mắt, đẹp mắt đến nỗi cô nhìn Văn Khúc ở đối diện lại ăn thêm hai chén cơm nữa.

Cuối cùng ưỡn bụng đi ra khỏi cửa, giống hệt như cô vợ nhỏ mang thai ba tháng.

Cô vợ nhỏ vô cùng hài lòng, trên đường đi tới quán bar, hễ nhìn thấy trước cửa có dán bảng tuyển nhân viên đều ghé vào nói chuyện một phen.

“Nghèo mà.” Hai tay Biệt Lý đút túi, quay đầu hỏi Văn Khúc: “Tử kiếp mà anh nói có khi nào là nghèo chết không?”

Khóe miệng Văn Khúc co giật, cúi đầu nhìn cô, không biết cả ngày người này suy nghĩ cái gì, có khả năng thích ứng tốt với mọi thứ, tiếp nhận rất nhanh. Anh nghi ngờ nếu như bản thân nói rõ thân phận, đối phương sẽ có vẻ mặt như thế nào rồi.

Có lẽ cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó vui mừng chấp nhận nó.

Biệt Lý có tâm lý vững mạnh còn đang nghe ngóng ở chỗ chị gái ngực to: “Mấy hôm trước tôi mới đến. Buổi tối hôm đó, có phải hai người các cô đang đi lung tung bên ngoài không?”

Chân của Song Song không chạm đất, lơ lửng bên cạnh chị gái ngực to, sau khi nghe thấy thì nhỏ giọng nói: “Ừ, thực a cũng không có gì thú vị cả.”

Tu vi của cô ấy không đủ, hóa thành vật thể thật có thể dọa chết người nên chỉ đành chơi một mình, hơn nữa đám người uống rượu sờ đùi thật sự không thú vị gì, còn không bằng về nhà sớm.

Cô ấy và chị gái ngực to quả thực là hai thái cực khác nhau.

Hơn mười giờ, người trên đường phố ngày càng thưa dần, nhưng người ở trước cửa những nơi như quán bar thì ngày càng đông. Đàn ông, phụ nữ lắc lư trong ánh đèn xanh đỏ, đây là lần đầu tiên Biệt Lý đến nơi như thế này, suýt chút nữa hoa cả mắt.

Dù gì tiền cũng phải xài tiết kiệm, bỏ ba trăm đồng vào chỗ này, chẳng làm được gì đã mất rồi. Nhưng ba trăm đồng này dùng ở các quán ăn ở chợ đêm, chết vì no cũng chưa xài hết.

Chen chúc trong đám đông, Biệt Lý không phát hiện có cô gái nào cao một mét tám. Lúc chen ra ngoài, Biệt Lý cảm thấy bản thân chín được một nửa rồi.

Chị gái ngực to ẩn mình, xách theo Song Song đã ngửi từng người bay ra ngoài: “Không có.”

Người bên trong đều đang càm ràm: “Có phải máy lạnh hỏng rồi không? Sao lại lạnh thế này?”

“Hình như lại không lạnh nữa rồi.”

Đi hết quán này đến quán khác, tìm đến hơn mười hai giờ vẫn không thấy manh mối nào.

“Xem ra tối nay cô ta không định xuất hiện. Đi thôi, về nhà ngủ.”

Biệt Lý nghĩ thông rồi, tìm không được thì thôi, muốn tìm được một người trong biển người mênh mông này đâu phải dễ.

Nghĩ vậy, cô quay đầu hỏi Văn Khúc: “Lúc anh tìm tôi thì tìm thế nào vậy?”

“Không cần tìm, trên người cô có một mảnh hồn của tôi, cô ở đâu tôi đều có thể cảm nhận được.”

Biệt Lý trừng mắt ngạc nhiên, ban đầu cô còn cho rằng đây chỉ là lời nói đùa, nhưng hiện giờ nói không chừng là lời nói thật.

“Tại sao một mảnh hồn của anh lại ở trên người tôi?”

Văn Khúc im bặt.

Biệt Lý có hỏi thế nào anh cũng không lên tiếng.

____________

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi gần như trở thành phế nhân rồi = =