Gian Hàng Bão Táp

Chương 11



16.

Trên đường về nhà, trong lòng tôi vẫn chưa thôi kích động.

Cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi, tôi gọi anh: “Tạ Tu Trúc.”

Anh hơi nghiêng đầu: “Hửm?”

“Anh cảm thấy, bánh nướng của ông Dương có ngon không?”

“Ngon, ăn rất đã miệng.”

“Thật mong con phố sớm được cải tạo, như thế thì ông Dương có thể quang minh chính đại mở sạp bánh rồi, tuổi tác cao cũng không cần phải chạy đông chạy tây nữa.”

“Thật ra ông ấy chạy rất nhanh đấy, em đừng có coi thường.” Tạ Tu Trúc cười nhẹ, “Tôi đoán, ông ấy dựng sạp bánh chỉ vì đam mê thôi, chán quá nên kiếm việc để làm.”

Anh ấy vừa nhắc, tôi liền nhớ lại bộ dáng ông Dương chạy con xe ba bánh vừa nhanh vừa thô bạo, nghĩ tới đây thì không khỏi phì cười.

Sau khi dừng xe, tôi chào tạm biệt với Tạ Tu Trúc.

Nhìn bóng lưng của anh, tôi tham lam ngắm nghía thêm vài giây.

Lần sau gặp anh ấy sẽ là lúc nào nhỉ?

Lúc về đến nhà, Liễu Xu Nghiên gọi điện thoại tới.

“Sao rồi? Có tiến triển gì mới không?”

“Không có gì, nhưng mà tao thấy khá là vui.” Tôi mở tủ lạnh, lấy cái chai nước còn một ít ra, “Tao đang tự hỏi, liệu còn có cơ hội gặp lại anh ấy không, bây giờ hẹn anh ấy liệu có bị từ chối không, dẫu sao thì tao cũng đang không rõ rằng anh ấy chỉ đối với mình tao như vậy, hay là với ai anh ấy cũng như thế, thích một ai đó, nhất định sẽ không nhịn được mà muốn tới gần họ, có đúng không?”

“Bánh nướng à, mày học lý thuyết cũng chắc đấy.”

“Haiz, thuận theo tự nhiên thôi, có duyên sẽ còn gặp lại.”

Tôi đem chai nước uống hết, sau đó thuận tay ném trúng vào trong thùng rác.

“À đúng rồi, ngày kia tao phải đi ngoại thành một chuyến, có thể để Quyển Quyển ở lại nhà mày mấy ngày không?”

Quyển Quyển là con chó trắng bảo bối của Nghiên Nghiên, và đương nhiên là tôi đồng ý rồi.

17.

Chó con của Liễu Xu Nghiên có một thói quen, đó là không bao giờ đi tiểu ở trong nhà, cho dù có nhịn đến chết cũng phải đi ra ngoài, thế nên dắt chó ra ngoài đi dạo trở thành công việc thiết yếu hàng ngày của tôi.

Để tránh cho chó con không bị nhịn chết, trưa nào tôi cũng đặc biệt chạy về nhà rồi mang Quyển Quyển ra ngoài.

Đến buổi tối, nhóc con được đà kéo tôi đi dạo, không muốn về nhà, tôi cũng thuận theo nó mà đi.

Cứ đi như vậy, đột nhiên trước mặt có một con chó tha mồi lớn lao tới.

Đều nói giữa chó con và chó to dễ xảy ra xô xát nên tôi lập tức cảnh giác, kéo chặt dây xích lại.

Chú chó kia ngày càng tới gần chỗ tôi, tôi cũng nhìn thấy chủ nhân của nó--

Tạ Tu Trúc.

Thế mà lại là anh ấy!

Tôi có nhớ anh ấy từng đề cập tới con chó của anh ấy trong một lần nói chuyện, nhưng mà không ngờ, chó của anh ấy lại to như thế.

“Tạ Tu Trúc, anh trước tiên đừng tới gần đây, em sợ bọn nó đấm nhau mất!”

Tôi nhanh chóng nắm chặt dây xích lại.

Thế nhưng mà, hai con chó kia nhìn nhau, vẫy đuôi vô cùng thân thiện, vui mừng đến mức muốn bay lên trời luôn.

“Không sao đâu, chó cũng cần phải xã giao mà.” Tạ Tu Trúc nhếch môi nói.

Khoảng cách giữa hai chú chó không lớn lắm, tôi thực sự sợ chú chó săn mồi lông vàng kia sẽ nuốt chửng Quyển Quyển mất.

Nhưng chiều hướng sự việc lại phát triển hoàn toàn ngược lại với những gì tôi đang nghĩ, hai chú chó càng lúc càng tiến lại gần nhau, tôi vô thức bị kéo lên phía trước vài bước.

Hai đứa chúng nó quấn lấy nhau, trông khá là hòa hợp.

Sao lại có cảm giác như....lâu ngày không gặp nhỉ??

Hai chú chó rất nhanh liền quấn lấy nhau, tôi cũng dần yên tâm, thế là mở miệng hỏi: “Chó của anh tên là gì thế?”

“Kiều Kiều.”

Quyển Quyển, Kiều Kiều, nghe cũng hợp nhau ghê.

“Ngày mai em có rảnh không? Có thì cùng nhau dắt chó ra ngoài đi dạo đi.” Tạ Tu Trúc nói.

Tôi đương nhiên là sẽ không từ chối rồi.

Chuyện khiến tôi vui vẻ đó là, mấy ngày tới đây, hôm nào tôi cũng có thể gặp được Tạ Tu Trúc rồi.