Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 133: Vọng tưởng của Mã Lệ Nương



Nếu Mã Khương đã nhẫn tâm đưa vợ con rời khỏi kinh thành thì có thể thấy ông làm việc vô cùng cẩn thận. Người như thế chắc chắn sẽ không liên lạc lại với hai mẹ con họ, mà cho dù có muốn giúp bọn họ thì cũng sẽ làm trong bí mật.

Vậy thì tại sao hai mẹ con này lại biết nàng là đứa trẻ năm xưa chứ?

Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân liếc nhau, sau đó nàng nói: "Các ngươi cứ tạm thời ở lại phủ Quốc sư đii!"

Nghe vậy, gương mặt Mã thị tràn đầy vui vẻ, sau đó quỳ xuống: "Cảm ơn phu nhân!"

Nhìn đôi mẹ con kia bị đưa đi, Quốc sư đại nhân mới ôm Mộ lâu chủ hôn một cái, cảm thán: "Lúc ta rời khỏi phủ Thừa tướng, nàng còn đang ở trong bụng dì Tình, nháy mắt lại lớn thế này rồi."

Có thể nói Âu Dương Vũ và Văn Nhân Hoằng là bạn bè cùng nhau vào sinh ra tử, cho nên trước khi Văn Nhân Hoằng chết mới giao Quốc sư đại nhân cho Âu Dương Vũ chăm sóc, mà Âu Dương Vũ cũng chưa hề bạc đãi Quốc sư đại nhân. Về sau, Âu Dương Vũ cũng đoán trước mình sẽ xảy ra chuyện, nên đã nhanh chóng đưa Quốc sư đại nhân tới chỗ của Liễu Nhạn Bắc, để hắn khỏi bị liên lụy, còn người của phủ Thừa tướng thì không thoát được.

Tuy không quá yên tâm về Liễu Nhạn Bắc, nhưng khi đó Âu Dương Vũ cũng không còn cách nào khác, biết đâu chừng những người thân thiết với Âu Dương gia cũng sẽ bị liên lụy, không còn ai có thể trông cậy được, nên Âu Dương Vũ mới đánh cược một lần.

Cũng may Liễu Nhạn Bắc còn có nghĩa khí, không giao Quốc sư đại nhân ra. Có điều, trong suy nghĩ của Liễu Nhạn Bắc, đúng là Quốc sư đại nhân không có liên quan gì đến phủ Thừa tướng. Lúc phủ Thừa tướng biến mất cũng không ai rảnh đi điều tra sâu xa làm gì, Âu Dương Vũ cũng từng có ơn dìu dắt ông ta nên chỉ cần không gây nguy hại đến, tiền đồ của ông ta thì ông ta cũng không ngại trả lại món nợ ân tình này.

Ông ta cũng không biết Quốc sư đại nhân là nhi tử của Văn Nhân Hoằng, tất nhiên Âu Dương Vũ cũng sẽ không ngốc đến mức nói cho ông ta biết.

Âu Dương Vũ là một người rất thông minh, từ những chuyện liên tiếp xảy ra trong triều thì ông ấy cũng có thể đoán được chiều hướng của chuyện này. Nếu thân phận của Quốc sư đại nhân bại lộ thì, không những không bảo hộ được hắn mà còn đẩy hắn vào nguy hiểm.

Tuy Liễu Nhạn Bắc thu nhận Quốc sư đại nhân, nhưng cũng không đối xử với hắn tốt như con ruột giống như Âu Dương Vũ. Tuy ông ta chưa từng bạc đãi hắn, cho hắn cái ăn cái mặc, nhưng cũng chưa hỏi thăm hắn bao giờ. Cho đến khi thấy được sự thông tuệ của hắn, cảm thấy hắn là một thiên tài, mà nữ nhi cũng rất thích hắn thì muốn định ra hôn ước cho bọn họ. Ai ngờ cuối cùng Quốc sư đại nhân lại không vui, chạy theo Thiên Huyền lão nhân.

Nói tóm lại, vì Quốc sư đại nhân không tận mắt nhìn thấy vị hôn thê của mình sinh ra nên dĩ nhiên cũng không nàng có một cái bớt hình con bướm, không thì thân thế bí mật của Mộ lâu chủ cũng đã sớm được công bố rồi.

Nghe xong mấy lời cảm khái của Quốc sư đại nhân, khóe miệng của Mộ lâu chủ khẽ giật, liếc mắt nhìn hắn, cũng cảm thán nói: "Lúc chàng rời đi vẫn là một đứa bé, trong nháy mắt cũng đã già như vậy rồi!"

Sắc mặt của Quốc sư đại nhân đen lại: "Già hử? Vi phu rất già sao?"

Mộ lâu chủ vội vàng bắt lấy bàn tay sắc lang đang vuốt ve bên hông nàng, sợ người nào đó dùng "phương pháp đặc thù" để chứng minh bản thân còn trẻ, vội vàng nói: "Nói chuyện chính! Chàng thấy thế nào?"

Quốc sư đại nhân tiếc nuối ngừng lại, cắn vành tai nàng, cười lạnh nói: "Lúc này bỗng nhiên tìm tới cửa thì chắc chắn không phải trùng hợp."

"Cứ quan sát trước đã! Nhưng Mã Lệ Nương kia... Tốt nhất là định lực của chàng nên tốt một chút, đừng bị ả câu hồn đấy."

Quốc sư đại nhân tủi thân nói: "Phu nhân, nàng đang hoài nghi con mắt thẩm mỹ của ta sao?"

Có điều đúng thật là phải cần định lực, không thì hắn sẽ nhịn không được mà phanh thây nàng ta.

Khóe miệng Mộ lâu chủ khẽ cong lên: "Cũng không nghiêm trọng như chàng nói, thật ra nữ nhân kia cũng khá dễ nhìn." Có điều, hành vi đúng là khiến người khác không chịu nổi.

Quốc sư đại nhân hôn khóe miệng nàng, cười nói: "Tâm tình tốt hơn chưa?"

Vậy mà cũng bị phát hiện!

Nếu đã bị phát hiện thì nàng cũng không giấu diếm nữa, nhéo ngón tay của Quốc sư đại nhân, hừ lạnh: "Không cho chàng nhắc lại vị hôn thê kia!"

Đúng là Mộ lâu chủ có chút khó chịu, nói cho đúng thì vị hôn thê của Quốc sư đại nhân vốn không phải là nàng, vậy mà hắn lại rất vui.

"Ha ha..." Quốc sư đại nhân bật cười thành tiếng.

Mộ lâu chủ nguy hiểm nheo mắt, canh lúc Quốc sư đại nhân đang còn cười lớn, duỗi tay níu cổ áo của người nào đó, tức giận nói: "Văn Nhân Dịch, chàng dám cười nhạo ta à?"

"Khụ khụ..." Quốc sư đại nhân bị nàng kéo chặt đến mức ho lên vài tiếng: "Phu nhân, nếu nàng không buông tay thì sẽ thật sự thành mưu sát phu quân đó."

Mộ lâu chủ tức giận đẩy hắn ra, không thể trách nàng không thoải mái được, ai bảo đào hoa của Quốc sư quá nhiều, một lúc nhảy ra ba đóa chạy đến lắc lư trước mặt nàng, nàng không nổi giận nghĩa là định lực của nàng còn tốt chán.

Quốc sư đại nhân duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, khóe miệng còn mang theo ý cười, nói: "Dù đứa bé trước kia là ai thì bây giờ cũng đều là nàng, ta chỉ vui vẻ vì chúng ta lại có thêm một sự ràng buộc mà thôi."

Cặp mắt đào hoa kia mang theo ánh sáng say lòng người, dịu dàng lại lưu luyến, Mộ lâu chủ cũng tự biết định lực của mình không đủ, cho nên nàng lại bị mê hoặc một lần nữa.

Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ đang thân mật với nhau thì bên kia lại có người tính kế Quốc sư đại nhân.

"Nương..." Mã Lệ Nương kéo Mã thị ngồi xuống ghế, ân cần bóp vai đấm lưng cho bà.

Mã thị nhíu mày, hỏi: "Con lại đang tính toán cái gì đấy?"

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo* - những lời này quá hợp với Mã Lệ Nương, nên không thể trách Mã thị hoài nghi, sao bà không hiểu tính tình của nữ nhi được chứ?

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp (Nguồn: Yahoo).

Trong mắt Mã Lệ Nương hiện lên sự tham lam khi nhìn cách trang trí xa hoa trong căn phòng, lại nghĩ đến nam nhân tôn quý, lười biếng tà mị kia, ánh mắt lại toát lên quyết tâm nhất định phải có, cười mở miệng nói: "Nương, người nói xem chúng ta ở phủ Quốc sư này luôn được không?"

Mày của Mã thị lập tức nhíu chặt lại, thở dài nói: "Lệ nương, phu nhân chịu thu nhận chúng ta là tốt lắm rồi, sao chúng ta có thể mặt dày ăn vạ ở đây? Chờ mọi chuyện lắng xuống thì chúng ta sẽ lập tức rời đi."

Động tác trên tay Mã Lệ Nương ngừng lại, hừ lạnh nói: "Nương, sao người cứ kêu nàng ta là phu nhân hoài vậy chứ? Nữ nhân kia cũng chỉ là con gái của tội thần mà thôi, thân phận ti tiện, sao có thể xứng với Quốc sư đại nhân được?"

Trong lòng Mã thị hoảng sợ, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng ta: "Lệ nương, con... Có phải con..."

Không đợi bà nói xong, Mã Lệ Nương liền hào phóng thừa nhận: "Con coi trọng Quốc sư đại nhân thì đã sao nào?"

"Lệ nương, sao con có thể..."

"Tại sao lại không thể?" Mã Lệ Nương không kiên nhẫn ngắt lời bà.

Thấy sắc mặt Mã thị vô cùng khó coi, mắt Mã Lệ Nương đảo qua đảo lại, lại để tay lên vai bà, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu cũng dịu xuống, muốn thuyết phục bà: "Nương, lúc trước vì nữ nhân kia mà chúng ta đã hy sinh mạng của tỷ tỷ, bây giờ cùng lắm con chỉ muốn ở lại bên cạnh Quốc sư đại nhân mà thôi, cũng không phải muốn tranh với nàng gì hết, nếu nàng ta còn có lương tâm thì chắc chắn sẽ không từ chối."

Tuy nói như vậy nhưng không tranh giành thật thì đúng là đồ ngốc. Có điều, nương của nàng ta quá thành thật, nếu nàng ta nói thật thì e là bà sẽ lập tức lôi nàng ta chạy lấy người.

Nhắc tới đứa bé vừa mới sinh tra không lâu đã phải rời đi bà, đáy mắt Mã thị loé lên sự bi thương, thở dài nói: "Lệ nương, ta biết lòng con khó chịu, nhưng cũng không thể nói là phu nhân nợ chúng ta về chuyện của tỷ tỷ con được. Lúc trước ta và cha con được Thừa tướng phu nhân cứu, một mạng đổi hai mạng, nếu tính kỹ thì chúng ta còn thiếu người ta một mạng."

Tuy mấy năm nay sống cực khổ, nhưng Mã thị chưa oán hận bao giờ, hy vọng duy nhất là nữ nhi còn lại có thể bình an sống hết một đời.

Nhưng Mã Lệ Nương lại không cam lòng sống những ngày tháng bình thường như vậy, cũng không để bụng về lời nói của Mã thị: "Không phải cha cũng đã chết sao? Hai mạng, hơn nữa còn xa vợ con, Mộ Lưu Ly dám nói không nợ chúng ta sao?" Lời này nói giống như xem mạng của cha nàng ta là lợi thế vậy.

"Lệ Nương, sao con có thể nghĩ như vậy? Chuyện lúc trước là mẹ và cha con tự chọn, sao có thể tính lên đầu phu nhân được? Lúc đó nàng cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mới sinh ra thôi."

Mã Lệ Nương căm giận ngồi xuống: "Con mặc kệ, dù sao con cũng muốn ở lại bên cạnh Quốc sư đại nhân, không thì con chết cho mẹ xem!"

Tất nhiên là cuộc nói chuyện của Mã thị và Mã Lệ Nương đều lọt vào tai Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ không sót một chữ nào. Quốc sư đại nhân không khỏi thở dài nói: "Phu nhân, có phải nàng bị Minh Nguyệt lây bệnh rồi không?" Cũng thành miệng quạ đen luôn rồi.

Mộ lâu chủ cũng câm nín, nàng chỉ đùa chút thôi, ai ngờ lại có một nữ nhân xuất hiện, còn mặt dày muốn làm thiếp của Quốc sư đại nhân chứ.

Có điều, hắc y nhân đưa hai người này tới phủ Quốc sư làm gì vậy? Tuy rằng Mã Lệ Nương khá đáng ghét, nhưng cũng khó mà gây nên sóng gió gì được.

Thứ có thể lợi dụng cũng chỉ là thân phận của nàng, nhưng bây giờ tình thế trong triều Mặc Lạc Quốc kỳ lạ, giang hồ cũng không còn uy hiếp đến bọn họ, dù thân phận của nàng bại lộ thì có ai có thể gây phiền toái cho nàng và Quốc sư đại nhân được chứ?

Dùng ngọ thiện xong, Quốc sư đại nhân bị tên nhóc Mặc Vân thích quấn người kia kêu vào cung. Quốc sư đại nhân vốn dĩ dễ nói chuyện như vậy là vì Mặc Vân nói có chuyện quan trọng cần thương lượng. Một thằng nhóc lại nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, thì đúng là có chút buồn cười. Có điều, nếu là tên nhóc Mặc Vân đó, cộng thêm thân phận của nhóc ta thì xem ra chuyện đó cũng không khó tiếp thu mấy.

Chẳng qua, Mặc Vân vốn muốn để Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân cùng tiến cung, nhưng Quốc sư đại nhân lòng dạ hẹp hòi, kiên quyết để nàng ở nhà.

Buồn cười! Tên nhóc Mặc Vân kia vừa thấy Mộ lâu chủ là liền dùng hết mọi thủ đoạn để chiếm tiện nghi của nàng, vậy cớ sao hắn có thể dẫn nàng vào miệng cọp được chứ!

Còn Mã thị cuối cùng cũng không khuyên được Mã Lệ Nương, đành phải tới tìm Mộ lâu chủ.

Nàng thấy người đang quỳ gối trước mặt mình thì đã biết ý đồ của bà khi đến đây. Trước khi Quốc sư đại nhân đi đã dặn dò nàng rất rõ, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được bán hắn, hiển nhiên là hắn cũng đoán được chuyện này sẽ xảy ra.

Mộ lâu chủ cảm thấy rất buồn cười khi hắn lo lắng như vậy, chả lẽ Quốc sư đại nhân cảm thấy nàng yêu tiền tới nỗi sẽ vì tiền mà bán hắn luôn sao? Cho dù thật vậy thì Mã thị cũng đâu có nhiều tiền đến thế?

Hay là nàng thiện lương đến mức khiến Quốc sư đại nhân cảm thấy, nàng sẽ vì món nợ ân tình mà bán hắn?

Nàng thiếu ân tình của người khác, cho dù muốn trả cũng phải là nàng trả, mắc mớ gì phải lôi Quốc sư đại nhân ra chà đạp chứ?

Mộ lâu chủ cũng không phải là người không biết nhớ ân. Những chuyện Mã Khương làm cho dù là vì báo ân hay nàng không phải là Mộ Lưu Ly chân chính thì cũng đủ để nàng ghi nhớ một phần ân tình này. Nếu Mã thị và Mã Lệ Nương cư xử đúng mực thì nàng sẽ đảm bảo kiếp này của bọn họ cơm áo không lo, nhưng nếu dám mơ ước Quốc sư đại nhân, vậy thì xin lỗi!