Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 39: Tốt như thế



Có Hoắc Phù ở bên cạnh nhìn, trạng thái của Giản Ninh Xuyên càng như được thần linh trợ giúp.

Cảnh này của cậu không có lời thoại, sau khi Cao Triết nhìn thấy di thể của Cao Nghị, không sao thốt nên lời, toàn bộ sự đau thương được biểu hiện bằng động tác hình thể, nương theo đó là màn khóc òa tan vỡ. Giản Ninh Xuyên đóng cảnh khóc rất vững, ở trường thường xuyên được giáo viên tuyên dương gọi lên làm mẫu.

Thư ký trường quay gõ clapper board.

Một nam diễn viên trong vai đồng sự của Cao Nghị dẫn Cao Triết đi tới nhà xác. Nhìn anh trai đã mất đang nằm trên băng-ca, Cao Nghị không thể tin mà lùi về phía sau hai bước.

Anh cảnh sát tiến tới dìu cậu, đau thương nói: “Đội phó anh ấy… chúng tôi tìm được anh ấy quá muộn, Cao Triết, xin lỗi.”

Cao Triết mờ mịt liếc hắn một cái, sau đó giãy ra tiến về phía trước, đứng cạnh cáng cứu thương, nhìn kỹ gương mặt của anh trai. Hô hấp của cậu dần trở nên gấp gáp, ngực phập phồng kịch liệt, cắn môi dưới, vươn tay bắt lấy một góc áo của Cao Nghị, gắt gao nắm chặt trong tay.

Hoắc Phù đứng cạnh đạo diễn Trần, nhìn từ thiết bị theo dõi, máy quay lia cận cảnh, đôi mắt của Giản Ninh Xuyên đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc, khuôn mặt trắng nõn còn vương chút non nớt, nhưng sau khi thông qua khảo nghiệm của máy quay, vẫn cứ là một cậu nhóc vô cùng bảnh trai như cũ.

Cao Triết cúi người xuống, chậm rãi áp lên ngực Cao Nghị, ôm lấy người anh trai từ lâu đã mất đi nhiệt độ, chấp nhận một sự thật rằng từ đây anh em cậu sẽ mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, nước mắt cuối cùng cũng chảy ra, trong tích tắc ấy, cậu òa khóc thật to. Nam cảnh sát phía sau cũng không kìm được nước mắt, cúi đầu lén gạt lệ.

Đây là thời khắc bi thương có sức hút mãnh liệt.

Nhưng ở đâu đó, có hai nữ nhân viên lại kích động theo chiều hướng khác thường: “Oa… huynh đệ niên thượng… moe quá đi…” Bị phó đạo diễn quay đầu trừng cho một cái, nhanh chóng ngậm miệng giả vờ làm việc.

Đạo diễn Trần giơ tay: “Cắt!”

Giản Ninh Xuyên ngồi dậy, nước mắt đầy mặt, khóc đến mức mắt mũi đều ửng hồng. Hoắc Phù hướng cậu làm thủ thế tán thưởng, nhưng cậu không cười được, còn chưa thoát khỏi cảm xúc.

Chu Phóng vai đau, nằm nguyên đấy không muốn di chuyển, chỉ mở mắt chờ đạo diễn nói chuyện.

Đạo diễn nói với người đóng vai nhân viên cảnh sát kia: “Vương Dân, cậu tới đây. Tiểu Giản với Chu Phóng biểu hiện rất tốt, nghỉ ngơi vài phút đi.”

Nam diễn viên kia vội vàng đi tới, đạo diễn bảo trợ lý quay phim phát lại đoạn vừa rồi, chỉ ra vấn đề của hắn.

Bên kia đang bàn phim, bên này Makeup Artist đi tới trang điểm lại cho Giản Ninh Xuyên.

Hoắc Phù nhận nước từ tay tiểu trợ lý, thấy cậu trang điểm xong mới đưa tới. Giản Ninh Xuyên nhận lấy uống hai ngụm, cả người ngẩn ngơ.

Hoắc Phù nói: “Vất vả rồi, vừa nãy diễn rất đạt.”

Giản Ninh Xuyên lạnh lùng nói: “Cám ơn.”

Hoắc Phù: “…”

Chu Phóng nằm ở bên cạnh, nhạt toẹt nói: “Đàn em nhập diễn nhanh thoát vai chậm, diễn tâm tình kịch liệt kiểu này cần rất nhiều sự tập trung, phải một lúc nữa cậu ấy mới quên mất mình không phải Cao Triết, anh trai cũng chẳng chết thật.”

Anh-trai-đã-mất hiện hồn, Giản Ninh Xuyên lập tức thoát vai, nghe Chu Phóng nói thế thì thấy hơi ngượng, hỏi Hoắc Phù: “Em vừa rồi diễn đạt thật à?”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Phù tận mắt thấy Giản Ninh Xuyên đóng phim, lần trước chỉ xem casting, nội dung biểu diễn là một màn kịch ngắn, không phải cốt truyện hoàn chỉnh có tiền căn hậu quả, khi đó tâm tình và trạng thái là diễn xuất tức thì, không cần quá nhập vai, nên thoát vai cũng không khó.

Hoắc Phù gật đầu cười: “Thật chứ, rất có sức cuốn hút.”

Trợ lý của Chu Phóng cũng chạy tới hầu hạ, cắm ống hút vào chai nước, đưa đến tận mép Chu Phóng đang nằm không chịu dậy, phụ họa theo Hoắc Phù: “Diễn hay thật sự luôn, mấy cô trợ lý đều ghép hai người thành CP đấy.”

Giản Ninh Xuyên: “???”

Chu Phóng nhả ống hút ra, ghét bỏ nói: “CP cái quỷ gì, nhìn cái bản mặt trẻ con của cậu ta đi, trông tôi có giống luyến đồng không?”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên nhịn, cảm thấy mình không nên phun đàn anh, nói: “Đàn anh, mặt em chỉ trẻ thôi.”

Tiểu trợ lý nói: “Ui tôi đùa đấy mà, Tiểu Giản diễn cảnh khóc thật lắm luôn.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng đạo diễn chưa ưng, chút nữa có lẽ phải khóc thêm một lần.”

Chu Phóng bảo trợ lý cất nước đi, nói: “Đấy là lỗi của Vương Dân, hồi còn ở trường hắn ta đã không biết cách khóc rồi, toàn nhờ vào thuốc nhỏ mắt.”

Giản Ninh Xuyên bất ngờ lắm: “Anh Vương Dân cũng học Học Viện Điện Ảnh ạ?”

Chu Phóng nói: “Hắn chung lớp với tôi… cậu đừng đi hỏi đấy, hắn không muốn người khác biết hai chúng tôi là bạn học đâu.”

Bạn cùng lớp tham gia chung một đoàn phim, người vai chính, kẻ vai quần chúng, đây là một việc khiến người nghe thổn thức.

Bên kia đạo diễn đã nói chuyện xong với Vương Dân, ông vẫy tay bảo Hoắc Phù lui ra. Hoắc Phù vỗ vỗ Giản Ninh Xuyên, nói: “Anh đi trước đây, Xuyên Xuyên cố lên. Chu Phóng, cậu cũng vất vả rồi.”

Chu Phóng nói: “Khách sáo thế.”

Hoắc Phù và trợ lý rời đi. Vương Dân quay trở về chỗ, các bộ đã phận sẵn sàng, trợ lý trường quay lại gõ clapper board.

Giản Ninh Xuyên phát huy ổn định, Chu Phóng cũng không xảy ra vấn đề, Vương Dân được đạo diễn chỉ điểm vài câu, động tác lau nước mắt đã tự nhiên hơn rất nhiều, cảnh này liền qua.

Bởi vì Giản Ninh Xuyên khóc quá thảm thiết, sau khi kết thúc vẫn còn hưng hức, Vương Dân băn khoăn lắm, đi tới xin lỗi: “Đều tại tôi, hại cậu phải khóc hai lần.”

Giản Ninh Xuyên vội nói: “Không sao ạ, không sao ạ, NG là chuyện thường mà anh.”

Cậu không nhắc tới chuyện trường học với Vương Dân, từ hôm nay trở đi, lúc ở trong đoàn phim cậu cũng không gọi Chu Phóng là “đàn anh” nữa, đổi sang thành “anh Phóng.”

Tối nay đoàn phim quay cảnh đêm, không có phần của Giản Ninh Xuyên, cậu kết thúc công việc về trước. Hoắc Phù với cậu cùng đi ăn, sau đó hai người quay trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng, Giản Ninh Xuyên liền đẩy Hoắc Phù đến chỗ sô pha, mãnh hổ vồ xôi đem người đè xuống dưới, tháo kính của Hoắc Phù ra, hưng phấn gầm gừ một tiếng, bắt đầu gặm môi của hắn, vừa gặm vừa táy máy chân tay.

Hoắc Phù không ngồi im chịu trận như lúc ban sáng, Giản Ninh Xuyên vừa mới sờ mó được hai cái, lập tức nhận ra hắn cũng đang cách áo phông vuốt ve lại mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Phù, hắn cười với cậu, nụ cười kia không giống với mọi khi, nói thế nào nhỉ? Có chút hứng tình? Cậu tự biết mình chẳng cười được như thế, sâu sắc cảm nhận số mệnh nhược công đeo bám không tha, tràn ngập ước ao, lại thích đến ngứa ngáy tim gan, dán vào môi Hoắc Phù, nói: “Thầy Hoắc, anh rù quyến ghê.”

Hoắc Phù: “… Hả?”

Giản Ninh Xuyên mơ mộng hão huyền, nói: “Em cảm thấy anh chính là kiểu thụ sẽ nói mấy câu, đại loại như… sâu nữa đi… ấy.” Nói xong tự ngượng chín người, chôn mặt vào cổ Hoắc Phù, thẹn thùng muốn chết.

Hoắc Phù cười vỗ lưng cậu, nói: “Ôi, Xuyên Xuyên, em ổn không nha.”

Giản Ninh Xuyên bỗng chốc lấy lại chút tự tin, đúng rồi, Hoắc Phù cũng chưa từng làm bao giờ, hai thằng trai tân thì ai sợ ai chứ? Nhưng trên phương diện gay, cậu hiểu biết nhiều hơn Hoắc Phù, Hoắc Phù vừa mới cong không bao lâu thì biết cái gì?

Cậu cảm thấy bây giờ mà ‘thịt’ Hoắc Phù luôn thì hơi nhanh, quyết định tiến dần dần từng bước, trước tiên phải để Hoắc Phù có thời gian thích nghi cái đã, thế là bèn cẩn thận dùng nơi ấy đụng vào Hoắc Phù một cái.

Hoắc Phù lộ ra vẻ mặt giật mình.

Mặt của Giản Ninh Xuyên vẫn còn đỏ hây hẩy, có chút đắc ý, diễn một nam-tử-tà-mị, hỏi: “Thế nào? Có hài lòng không?”

Hoắc Phù giật mình thật sự luôn, Giản Ninh Xuyên là một cậu trai ưa vận động, có bắp thịt là chuyện bình thường, nhưng hắn không ngờ nhóc con này cư nhiên lại mặt non chim bự.

Giản Ninh Xuyên đắc ý đủ rồi, cũng vươn tay sờ phía dưới của Hoắc Phù, vẻ mặt lập tức như bị sét đánh.

Hoắc Phù nhìn vẻ mặt của cậu, nhịn cười hỏi: “Ừm… Có hài lòng không?”

Giản Ninh Xuyên bò dậy, quỳ gối trên ghế sô pha, hoài nghi nhân sinh mà nhìn thụ nhà mình.

Có thụ như này à? Trong tiểu thuyết không viết thế, à không, cũng có mấy bộ viết như thế, trong truyện cường cường ‘cái ấy’ của thụ rất bự, thậm chí còn bự hơn cả công, cậu không thẩm được nên rất ít khi đọc cường cường, hơn nữa trong văn cường cường có tình tiết hỗ công, hỗ công là điểm lôi của cậu. Đọc tiểu thuyết nhiều năm như vậy chưa từng chèo ngược CP, lý nào đến CP của mình lại bị đảo lộn, Hoắc Phù Phù vừa đáng yêu lại còn rù quyến, rõ ràng chính là thụ, bự vậy chỉ là do bug thôi, đúng thế! GV cũng có thụ bự, giống như thử cảm giác lạ thôi, được mà được mà, đến, tiếp tục nào.

—— Cậu bạn trẻ tự nhận gay thâm niên này chưa từng tiếp xúc với các đồng chí khác, tất cả tri thức làm gay đều học được từ tiểu thuyết đam mỹ và GV.

Hoắc Phù nào ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Giản Ninh Xuyên đã ảo tưởng nhiều như thế, nhìn vẻ mặt cậu như đi vào cõi tiên, hắn cũng ngồi dậy theo, buồn cười hỏi: “Không tiếp tục à?”

Đương nhiên là Giản Ninh Xuyên muốn tiếp tục, nhưng lại do dự lắm, suy cho cùng cậu cũng không biết cách ‘làm’, rất rụt rè nói: “Em… em sợ… em sợ làm đau anh.”

Trong lòng Hoắc Phù sắp cười đến nội thương, nghiêm túc nói: “Nghĩ gì thế? Cái gì cũng không chuẩn bị, em muốn làm anh đau kiểu gì?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Trong ngăn kéo tủ đầu giường cái gì cũng có!”

Hoắc Phù nói: “Có dụng cụ súc ruột không?”

Giản Ninh Xuyên: “Đấy là cái gì??? Sex toy tình thú hả? Mới bắt đầu mà đã khẩu vị mặn thế à?”

Hoắc Phù bị cậu đánh bại, nói: “Xuyên Xuyên, em cần học nhiều lắm… mà không, để anh học vậy, em cứ chờ hưởng thụ là được rồi.”

Ý tứ của hắn quá rõ ràng, nhưng Giản Ninh Xuyên lại lý giải ‘hưởng thụ’ chính là làm công, có chút cảm động nói: “Thầy Hoắc, sao anh tốt quá vậy?”