Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 43: Nhà hoắc phù



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáp xuống sân bay thủ đô, trước khi ra khỏi khoang Điền Na La nhận được một cuộc điện thoại, sau đấy lập tức lôi xịt khoáng với sáp vuốt tóc ra, nói: “Nào!”

Giản Ninh Xuyên:???

Điền Na La nói: “Có fan của em đến đón máy bay.”

Giản Ninh Xuyên: “… Fan? Của em á???”

Việc tuyên truyền cá nhân của Giản Ninh Xuyên còn chưa khởi động, nên Hoắc Phù đã bàn với đoàn làm phim, tạm thời không công bố thông tin về cậu, chỉ trả lời truyền thông rằng sau khi trải qua sóng gió, nhân vật Cao Triết sẽ được một diễn viên mới đảm nhận.

Nguyên nhân bắt đầu từ fan cứng · không chỗ nào là không thấy mặt · của Chu Phóng. Chiều tối hôm đó mọi người trong đoàn đi quay cảnh đêm, Giản Ninh Xuyên xong việc nên rời khỏi phim trường trước, cũng bởi vì hai chiếc xe trông khá giống nhau, cho nên fan cứng cứ tưởng là anh nhà mình, đứng ở cách đấy rất xa dùng máy ảnh DSLR chụp trộm, ngay thời điểm đó đã biết mình nhận nhầm người, lúc về nhà tiện tay đăng lên [Super Topic] của Chu Phóng, bảo rằng hôm nay Phóng oppa thu công muộn quá không chụp ảnh được, nhưng bù lại chụp được ‘một anh đẹp trai không biết nhà ai’. Mấy fan khác xui fan cứng đi hỏi xem đây là bảnh trai nhà nào. Fan cứng hôm sau liền moi được thông tin từ nhân viên đoàn phim, bảnh trai kia chính là ‘đệ đệ’ của Chu Phóng.

Yêu ai yêu cả đường đi, mười mấy cô gái đến sân bay đón Giản Ninh Xuyên, toàn bộ đều là fan của Chu Phóng, muốn tới đây để ủng hộ cho ‘đệ đệ’. Chắc do bất ngờ nảy sinh kế hoạch,  cho nên mười mấy người chỉ giơ được hai tấm poster cầm tay.

Một tấm viết: “Em Giai Cố Lên! Cất Cao Khúc Hát Vì Chàng Quẩy Lightstick!!!” Phóng Ca Nhất Khúc chính là tên fandom của Chu Phóng.

Một tấm khác dùng để quảng cáo với người qua đường: “Thành Phố Tội Ác _ Nam Chính Chu Phóng _ Coming Soon 2019!!!”

Sân bay ồn ào náo nhiệt, căn bản chẳng ai biết Giản Ninh Xuyên là ai, nhưng thấy có fan tới đón máy bay, phản ứng đầu tiên vẫn là “Wow! Có ngôi sao à? Lẽ nào là Chu Phóng?!” Lập tức giơ điện thoại lên, nhưng nhận ra Giản Ninh Xuyên chỉ là người qua đường, liền quay sang chỗ khác chụp poster trên tay fan.

Giản Ninh Xuyên cứ tưởng mình có fan thật, khẩn trương hồi hộp bước ra, vừa nhìn thấy tình thế kia, nhất thời dở khóc dở cười, trò gì thế này.

Trước khi lên xe, nhóm Phóng Ca Nhất Khúc có tặng cho cậu một túi quà siêu bự. Trên đường đi cậu mở ra xem, ngoại trừ gói bim bim và hộp hoa quả tươi, những thứ còn lại là: sách ảnh Chu Phóng, gấu bông Chu Phóng, standee Chu Phóng, kẹo que Chu Phóng, gối chữ U Chu Phóng chibi… tất tần tật đều là Chu Phóng.

Điền Na La buồn cười quá chừng, nói: “Chị biết ngay mà, còn chưa tuyên truyền thì đào đâu ra tận mười mấy fan đến đón máy bay.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Mười mấy fan nhiều lắm ạ? Em thấy trên weibo cảnh đi đón máy bay toàn là biển người tấp nập.”

Điền Na La nói: “Hiện tại không còn biển người tấp nập đi đón máy bay đâu, cảnh đấy chỉ xuất hiện ở mấy năm trước, lúc các nhóm nam idol Hàn Quốc có hoạt động quốc nội thôi, vì đấy là văn hóa của fan Hàn. Còn nước mình thì ngoại trừ mấy ngôi sao lưu lượng, những nghệ sĩ khác có được mười mấy fan đi đón đã là oai nổ trời rồi, em thấy biển người nấp lập như thế là do người qua đường chạy theo góp vui thôi.”

(diễn viên lưu lượng: diễn viên xu hướng, đông fan, có giá trị thương mại cao)

Giản Ninh Xuyên cất hết Chu Phóng quanh người đi, hỏi: “Đưa em về trường ạ?”

Điền Na La nhìn cậu cười: “Thì ra em muốn về trường à? Sao chị lại nhận được lệnh đưa về nhà nhỉ?”

Giản Ninh Xuyên: “… Hị hị.”

Cậu thẹn thùng rồi, suốt dọc đường đi không nói gì nữa, thầm tưởng tượng đến chuyện xảy ra sau khi tới nhà Hoắc Phù, nghĩ đến mức cả người tràn trề nhiệt huyết, ý chí chiến đấu sục sôi.

Khi đến nơi, Điền Na La dẫn cậu tới tận cửa, nhấn mật mã rồi bảo cậu đi vào.

Hoắc Phù không có ở nhà.

“Thầy Hoắc có chút việc, đến tối mới về.” Điền Na La không đi vào, đứng ở ngoài cửa nói: “Chị không vào đâu, phải chạy tới công ty một chuyến đây. Thầy Hoắc dặn em cứ tự nhiên như ở nhà mình, muốn làm gì cũng được, mật khẩu wifi là tên viết tắt cộng với ngày sinh của em, trong tủ có thức ăn đấy, nếu em muốn gọi ship đồ thì mở ngăn kéo ra, trong đấy có card visit, mặt trên có viết địa chỉ chỗ này.”

Giản Ninh Xuyên gật đầu, nói: “Vâng ạ, cảm ơn Nana.”

Điền Na La bàn giao xong, nói tạm biệt rồi đi ngay.

Giản Ninh Xuyên để hành lý ở chỗ huyền quan, còn mình thì đi tham quan một vòng. Nhà của Hoắc Phù rất lớn, tầng 1 ngoại trừ phòng khách, còn có hai buồng xây thông nhau dùng để làm phòng tập thể hình, máy móc cơ bản đều đủ cả, tạ tay và tạ đẩy xếp gọn trong một góc; tầng 2 gồm phòng làm việc và phòng ngủ chính, phòng ngủ rất to, cửa sổ sát đất hướng ánh mặt trời, bên cạnh còn trải một tấm thảm lớn, trong giá để báo là tạp chí Showbiz số năm ngoái, tủ sách đặt ở phòng làm việc thì bị phủi một lớp bụi mỏng manh.

Cậu phát hiện ra một điểm, thầy Hoắc không thích đọc sách. Trên wikipedia cũng chẳng ghi hắn tốt nghiệp trường nào, Lý Tranh từng nói thầy Hoắc không có bằng cấp, nhưng với một người tốt nghiệp tiến sĩ đại học California, trong mắt y ai mà chẳng thất học.

Lượn xong một vòng, cậu trở lại tầng 1, ngồi trên ghế sô pha, bóc gói bim bim mà fan Chu Phóng tặng ra ăn.

Căn hộ này màu chủ đạo là trắng xám, trông rất sạch sẽ, nhưng cũng quạnh quẽ vô cùng, dường như chẳng mấy khi có khách.

Cậu nghĩ, Hoắc Phù có bạn không? Ngoài trừ công việc, hắn sẽ giao lưu với kiểu người như thế nào? Bạn bè của Hoắc Phù có thích cậu không? Sao Hoắc Phù mãi chưa về nhỉ! Hôm nay còn làm chuyện ấy ấy được không ta.

Gần đây cậu có bổ sung kiến thức, tham gia một diễn đàn đồng tính, trong đấy có rất nhiều nội dung bị hạn chế cấp bậc, thứ nhìn thấy toàn là post thả thính hoặc post hẹn chịch linh tinh, cái cần lại chẳng đọc được, đành phải chạy đi nhờ taobao vạn năng, mua một tài khoản cao cấp, bấy giờ mới xem được mấy bài viết chia sẻ kinh nghiệm play từ ‘nhạt’ đến ‘mặn’, đọc mà nhiệt huyết dâng trào, mỗi kiểu đều muốn thử với Hoắc Phù một lần.

Hơn 2h chiều, Hoắc Phù về đến nhà, mở cửa ra thì không thấy ai, vali vẫn còn để ở huyền quan, trong nhà cũng chẳng thấy có động tĩnh gì. Không chờ được nên ra ngoài chơi rồi à?

Hắn đi vào, nhìn thấy trên bàn trà có gói bim bim ăn dở, nhìn kỹ hơn, thì dưới ghế sô pha là một thanh niên xinh đẹp đang ngủ say, bị lưng ghế che khuất nên ban nãy hắn mới không nhìn thấy.

Nhóc con này ngủ rất ngon, vạt áo phông bị cuộn lên, lộ ra một mảng eo và bụng, da dẻ rất trắng, lỗ rốn tròn tròn.

Hoắc Phù vòng tới phía trước sô pha, hơi khom người, gọi một tiếng: “Xuyên Xuyên.”

Không hiểu Giản Ninh Xuyên đang mơ thấy cái gì, bị gọi một tiếng mà giật nảy mình, mở mắt ra, vì nằm hướng ngược sáng nên không nhìn thấy rõ người trước mặt, nhưng trực giác mách bảo cậu là Hoắc Phù đã về: “Thầy Hoắc…”

Hoắc Phù cúi người xuống hôn cậu.