Gian Phi: Tướng Gia Thật Khó Trêu

Chương 17: Tỷ đệ tình thâm!



[Mộc Lẫm] Bất mãn trong lòng không nhịn được, ngay lập tức hét lớn tiếng.

- "Hoàng thượng, chúng thần thực sự không có đánh Mộc Khanh Thần! Là hắn cố ý giả bộ đáng thương để người đồng tình a!"

Mộc Dương Lễ nhìn thấy Mộc Lẫm mất bình tĩnh như thế, trong lòng phát sợ. Những lời lúc nãy mà Mộc Lẫm nói đã động chạm tới hoàng thượng, giờ còn cãi cọ với 'Mộc Nghi Hoa' nữa, cãi thắng thì không nói đi, đằng này tự làm thiệt mình, để người ta xỏ mũi dắt đi. Hắn mà còn nói gì nữa người bị vạ lây chắc chắn là Mộc Dương Lễ mình.

[Mộc Dương Lễ]-"Đừng nói nữa!". Tay kéo Mộc Lẫm xuống, ngăn hắn đứng dậy, kẻo lại thất lễ với hoàng thượng nữa.

Mồi châm cuối cùng. Đã xong. Tô Diêu cười mỉm, không tranh cãi với Mộc Lẫm nữa. Quay sang hoàng thượng, hành lễ.

- "Xin hoàng thượng chủ trì công đạo!"

Ông ta đã nghe rõ mồn một lời của vị tông thất kia. Cứng đầu, không có phép tắc, đều đáng trách nhất là cử chỉ, ngôn hành kia, không có chút nào khuất phục trước uy quyền của hắn, chạm đến giới hạn tự tôn của ông ta rồi.

- "Trẫm đưa các ngươi vào cung, là hy vọng bồi dưỡng các ngươi thành tài, chứ không phải đem hoàng cung thành lôi đài đánh đấm, đối đãi thủ túc của mình mà độc ác như vậy, trẫm sao có thể giao trọng trách cho các ngươi?"."Mộc Lẫm, Mộc Dương Lễ, cút về viện tử của các ngươi, phạt quỳ bốn thời thần, xem hiếu kinh một trăm lần!"

[Mộc Dương Lễ]-"Vâng".

[Mộc Lẫm]-"Hoàng thượng, mọi chuyện không phải như thế..."

[Hoàng đế]-"Thế nào? Ngươi cảm thấy trẫm phạt như thế là không thỏa đáng".

Lúc nãy tâm tình hoàng đế không đến nỗi tệ, thì bây giờ sắc mặt ngày càng tệ rồi. Ông ta rất thiếu kiên nhẫn trông mấy việc tranh đấu cỏn con này, đã thế Mộc Lẫm không biết điều còn định tranh xử phạt đúng sai.

[Mộc Lẫm]-" Vi thần, không dám, chỉ là..."

[Tô Diêu]-"Ah. Vị thế tử này...ngươi không có chức quan, lại không có tước vị, sao dám xưng vi thần trước mặt hoàng thượng? Cái này là đại bất kính a!"

[Mộc Lẫm]-"Xin hoàng thượng thứ tội..nô...ta biết sai rồi..."

Hoàng đế ngày càng tức giận, mặt mày u ám, vậy mà tông thất đệ tử xem quyền uy của ông ta không ra gì. Lại ngang nhiên đáp trả mà không có chút phép tắt nào. Còn cứng đầu, không chịu khuất phục xưng 'nô tài', mà lại xưng 'ta'.

[Hoàng đế]-"Người đâu, Mộc Lẫm không cung kính trưởng giả, lôi ra ngoài, phạt hai mươi trượng!"

[Mộc Lẫm]-"Hoàng thượng, nô tài biết sai rồi, xin hoàng thượng khai ân!". "Hoàng thượng!"."Hoàng thượng!". Hắn kêu gào thảm thiết, bị quân lính lôi ra ngoài phạt trượng.

Hoàng đế không cho phép những kẻ không khuất phục hắn còn nguyên vẹn mà đứng ở đó. Và ông ta cứ như thế trở thành 'công cụ trả thù' của Tô Diêu và Mộc Khanh Thần. Đối đầu với họ chỉ có thể nhận trái đắng. Đối đầu với Tô Diêu và Mộc Khanh Thần, Mộc Lẫm chính là kết cục.

Đây là một kế hoạch được dàn dựng có sự tính toán kĩ lưỡng. Mộc Khanh Thần tay bị gãy là do hắn tự làm, vết thương lớn nhỏ đều do hắn tự gây ra. Sự yếu đuối, đáng thương kia cũng là giả. Tinh thần Mộc Khanh Thần rất sảng khoái sau khi đã trả đũa xong bọn ác ôn kia. Vô cùng tự hào với chiến công kia. Vui vui vẻ vẻ mà hỏi Tô Diêu một câu.

- "Thế nào? Biểu hiện hôm nay của ta có tốt không?". Hắn đang nghĩ, Tô Diêu sẽ khen hắn cái gì đây! Nhưng đáp lại niềm mong chờ được khen như đứa trẻ của Khanh Thần là một câu quát tháo của nàng.

- "Ngươi tại sao phải tự làm gãy tay mình?"

Hắn hơi sững người khi nghe câu hỏi này. Chẳng phải là để cho người ta tin tưởng hơn sao? Chẳng phải như vậy mới giống kẻ bị hại sao?...Sao lại hỏi hắn như vậy?.

[Tô Diêu]-" Tên nhóc ngươi có phải đầu có vấn đề không?" Nhìn mặt Khanh Thần ngây ngốc với câu mình vừa hỏi, nàng lập tức bồi thêm câu nữa để cứu vãn bầu không khí tĩnh lặng này. Hai tay vẹo má Khanh Thần, cơ mặt dãn ra một chút, nét nhăn nhó lúc nãy chắc dọa đến trẻ rồi.

[Khanh Thần]-"Đau..Đau...tỷ tỷ ngươi buông ra!"

[Tô Diêu]-"Theo như cách của ta, ngươi chỉ cần gây chuyện trước mặt hoàng thượng, nắm rõ phân tấc, thì có thể khiến đám người kia đen đuổi rồi, vì sao ngươi lại làm gãy tay mình?"

Khanh Thần hai má phồng lên, hằn dấu véo ửng đỏ. Tay xoa xoa mặt, phụng phịu.

- "Hiệu quả như giờ không phải càng tốt sao? Ta chỉ là một thứ tử, có thẻ dùng một cánh tay đổi lấy tiền đồ cho hai vị đích tử tôn quý, mua bán này quá lời rồi còn gì!"

Khanh Thần còn cảm thấy đấy là một món hời nhưng đó là đối với hắn. Tô Diêu thì không thấy vậy, nàng đã xem hắn như đệ đệ ruột thịt, không phải là một thế tử xa lạ hay một công cụ để trả đũa.

- "Khanh Thần, nghe này, ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì!"

Khanh Thần ngây ngốc hỏi lại.

- "Cái gì!"

Tô Diêu cũng kiên nhẫn mà lặp lại câu vừa nói, giọng có lẽ ôn nhu và triều mến hơn nhiều, nó thấm vào tâm trí đứa nhỏ kia, có lẻ vì từ nhỏ tới lớn chưa cảm nhận được tình yêu thương thực sự nên có chút không dám tin những gì vừa mới nghe.

[Tô Diêu]-"Ta nói, ta không hy vọng ngươi gặp chuyện gì!"

[Khanh Thần]-Nước mắt rưng rưng."Ngươi...Thấy ta rất quan trọng sao?"

- "Đương nhiên, thế nên về sao ngươi không được như hôm nay nữa!"

- "Hức...hức...Tỷ tỷ...tỷ tỷ, tỷ tỷ!"

- "Ừm, tỷ tỷ ở đây!".

Đứa trẻ ấy không nhịn được mà òa khóc, tay ôm lấy tỷ tỷ mà khóc. Giờ thì trông giống hài tử hơn rồi.

...

Đêm - Đình viện.

Tô Diêu lấy một vài chum và bình rượu, đặt trên nền đất, cung tiễn người nhà của Tô Diêu ở thế giới này.