Gian Phi: Tướng Gia Thật Khó Trêu

Chương 28: Tới một lần, đánh một lần



Chiêu Ngọc trầm ngâm rất lâu mới đáp: "Mẫu thân ta trước giờ sức khỏe không tốt, dạo này nghe nói Vô Trần Đạo trưởng tới kinh đô. Ông ấy là hảo bằng hữu của Ninh các lão.

Ta... ta muốn nhờ Vô Trần đạo trưởng xem xem thế nào."

Tiến tới Tô Diêu hai bước, nắm lấy bàn tay của nàng:" Tỷ tỷ có chuyện muốn nhờ muội muội.

Ninh các lão hiện giờ là sư phụ của Khanh Thần, cho nên muốn cầu muội muội giúp giới thiệu..."

Ngữ điệu mềm mỏng, tha thiết cầu Tô Diêu. Nàng cũng bất lực với lời nài nỉ này. Nhưng chuyện này không do nàng quyết định là được, làm sao có thể dễ dàng cầu một tiếng người khác liền đáp ứng?

"Chiêu Ngọc tỷ tỷ, nếu như chuyển lời thì không hề vấn đề gì. Có điều Khanh Thần mới chỉ bái Ninh các lão làm sư phụ, sợ là không có mặt mũi lớn vậy đâu."

Chiêu Ngọc cũng không cưỡng ép, đòi hỏi quá nhiều. Mẫu thân hay bệnh của nàng nếu được Vô Trần đạo trưởng chữa trị thì ắt hắn cơ hội cao của lấy lại sức khỏe bình thường. Một tia hi vọng dù mỏng manh cũng được. Nàng vui vẻ ghi nhận ân tình này.

"Truyền lời cũng được. Dù được hay không thì ta vẫn ghi nhớ phần ân tình này của muội!"

"Ta một mình cô đơn tới kinh đô, lại hợp duyên với tỷ tỷ, làm sao lại khách khí thế chứ! Tìm một ngày nào đó giúp tỷ tỷ hỏi là được."

"Vậy đa tạ muội muội rồi!" Hai người nói cười rất vui vẻ. Người thực tâm đối đãi người khác không phải là hiếm, nhưng trong chốn thâm cung muốn vài người như vậy thì được coi là rất hiếm. Thiên lương của con người được quyết định là còn hay mất là dựa vào ý chí chiến đấu để sinh tồn của kẻ đó. Nếu như mông lung yếu chí thì sẽ bị người khác thao túng thành con rối mặc người kiểm soát. Chiêu Ngọc đây, cũng được xem là hàng "hiếm" rồi. Cần được bảo tồn a!

Nói cười vui vẻ không kéo dài được lâu. Từ xa Tô Diêu đã thấy quận chúa cao cao tại thượng đang đi tới chỗ bọn họ. Trông sắc mặt hẳn là không có chuyện gì tốt lành cho bọn họ rồi, cộng với gương mặt dương dương đắc ý đó là sao? Nghĩ ra được trò gì mới để thi hành rồi à? Cái tính cách này không khác gì học sinh tiểu học mình gặp lúc trước, tan học là chạy tới chặn đường kiếm chuyện....

Haizz tiếc cho hôm nay có cơ hội ngắm hoa nở cũng không được yên yên ổn ổn mà ngắm cho đàng hoàng nữa. Sau này những giây phút thư giãn như này phải trân trọng a! Hôm nay tâm trạng ta khá tốt muốn bồi chuyện cùng Chiêu Ngọc tỷ tỷ, không rảnh chơi trò tiểu nhân với quận chúa. Vậy là, nàng choàng tay ra sau lưng đặt tay lên vai Chiêu Ngọc rồi đẩy nàng ta đi.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi! Ở đây không khí không trong bằng bên kia, hoa cũng không bằng nữa!" Nghe là biết Tô Diêu muốn nói gì rồi, Mộc Trân Trân vừa tới, hai tỷ muội lôi lôi kéo kéo nhau muốn đi chỗ khác. Phớt lờ quận chúa đã đành, Tô Diêu miệng ngọc không để trang trí, tặng cho vài câu trước khi đi.

Mộc Trân Trân tức muốn điên, nhìn người khác diễu võ giương oai vì có sự sủng ái của hoàng thượng. Phẩm cấp tuy không bằng quận chúa, nhưng sự sủng nịch này muốn hơn quận chúa rồi. Dựa vào đâu!!! Mộc Trân Trân ta không cho phép người khác trèo lên đầu ta. Ah...Có cách để giáo huấn "Mộc Nghi Hoa" rồi.

Nhìn chăm chăm tỳ nữ đang mang vật phẩm thái hậu thưởng, tỳ nữ đó là người của Mộc Nghi Hoa - Ngọc Phù. Đột ngột đưa một chân ra ngáng đường, tỳ nữ kia vấp phải chướng vật cả người mất thăng bằng ngã nhào về phía trước. Không cẩn thận đụng cả vào tỳ nữ đang đứng bên cạnh Mộc Trân Trân làm các món trang sức trong hộp đều rơi hết xuống đất, ngổn ngang lộn xộn và dính đầy bụi bẩn.

Tô Diêu và Chiêu Ngọc nghe thấy động tĩnh, cùng lúc quay lại phía sau nhìn.

"Thứ nô tài to gan nhà ngươi! Những vật này do đích thân thái hậu ban thưởng, ngươi dám không để tâm?" Quận chúa gằng giọng quát tháo.

Tỳ nữ vô tội kia cả người đều run rẩy lên, sợ trách tội nặng hơn. Chỉ dám cầu xin tha, một mực cầu xin quận chúa tha cho nàng. Miệng không ngừng van nài cũng nhanh chóng thu gơm trang sức bị rơi lại. Tay vương ra muốn nhặt chiếc trâm kia, Mộc Trân Trân ác ý đạp mạnh lên bàn tay đps khiến Ngọc Phù đau đớn cầu xin tha!

"Chủ tử ngu ngốc, nên thứ nô tài cũng là một đầu chó ngu ngốc. Hôm nay quận chúa ta thay mặt chủ tử ngươi dạy bảo ngươi."

Lời chưa dứt hẳn, bàn tay kia đã vội tát lên mặt Ngọc Phù một cái rõ đau. Tiếng "bốp" đó khiến cho tia bình tĩnh trong lòng Tô Diêu đứt gãy từng đoạn. Tô Diêu rời vị trí, xoạt một cái liền đứng trước mặt quận chúa, và tát nàng ta một cái còn đau hơn cái hồi này. Vì sao biết là đau hơn à? Bởi vì tiếng vang lần này nghe dữ dội và tàn nhẫn hơn hẳn.

Trước là gây chuyện, mắng chửi nàng ta thì đã đành, sau thì đánh người của nàng. Còn muốn lên mặt dạy bảo. Vốn sẽ không có chuyện đánh người tàn nhẫn vậy. Nhưng không đánh Tô Diêu này xứng đáng đi chết mấy trăm lần rồi. Nhân cách con ngừơi bổn ảnh hậu không cho phép chuyện như vậy xảy ra trong cuộc đời nàng.

"Qu..quận chúa!" Lực đạo khá lớn làm Mộc Trân Trân chao đảo, suýt thì ngã lăn xuống đất, vẫn may cho nàng ta là có tỳ nữ đứng đó đỡ lấy.

Lấy lại được bình tĩnh sao cú đánh choáng váng đầu óc. Mộc Trân Trân như điên gào thét, không tin vào chuyện mới xảy ra. Một tay ôm mặt đau điếng, tay còn lại chỉ vào Tô Diêu.

" "Mộc... Nghi Hoa"...! Ngươi lại dám đánh ta?"

Bổn ảnh hậu đây cũng đau ray phết, xoa xoa cổ tay cùng lòng bàn tay một chút.

"Mộc Trân Trân, ngươi bao nhiêu lần khiêu khích ta. Lẽ nào chép một trăm quyển kinh chưa giúp não ngươi thông à? Vậy thì ta thay người sau lưng ngươi lại bảo ngươi cách làm người!" Chán ghét khinh thường nhìn Mộc Trân Trân.

"Ngươi..." nghiến răng nghiến lợi "Ngươi được lắm... các ngươi tránh ra, hôm nay ta phải xé nát miệng của nàng ta!"

Tới một lần, đánh một lần. Một mặt bên kia của nàng ta cũng bị Tô Diêu đánh cho thành bánh bao. Tiếng "chát" vang như lúc nãy. Khiến mọi người xung quanh chứng kiến đến kinh hồn bạc vía.

"Ta sợ ngươi chắc, tới bao lần ta đánh bấy lần!"

Lần này thì trực tiếp ngã nhào xuống đất, thảm thương mà ôm mặt sưng đỏ. Một "Mộc Nghi Hoa" nho nhỏ lại dám đánh quận chúa là nàng ta. Trước giờ chưa có ai dám khi dễ nàng huống chi là đánh. Vậy mà lại dám đánh vào mặt tất cả là hai cái in hằn màu đỏ trông vô cùng thảm hại.

Từ xa có tiếng hô của tỳ nữ:" Kẻ nào dám chặng đường Trân phi nương nương!"

Tất cả mọi người đều hướng mắt về Trân phi. một nữ tử vô cùng đẹp mắt dung mạo mỹ miều, trang nhã trong ánh mắt có thể thấy nàng ấy là người kính cẩn như thể nào, dè dặt, đúng mực nhưng lại ẩn một tia đáng sợ huyền bí. Không hổ là người được hoàng thượng nhất mực sủng ái!