Gian Phi: Tướng Gia Thật Khó Trêu

Chương 33: Là phúc hay là họa!



Việc xong xuôi đâu vào đấy rồi Tô Diêu mới về viện tử. Ở đó có bóng dáng của tỳ nữ trung thành đang ngóng trông chủ tử. Thấy Tô Diêu nguyên vẹn đi về, Ngọc Phù mừng rỡ không thôi chạy ra đón nàng. Chạy vòng vòng người Tô Diêu nhìn trên ngó dưới đảm bảo chủ tử nhà nàng không bị thương. Tô Diêu phì cười trước hành động ngớ ngẩn nhưng hết sức đáng yêu của tỳ nữ, đưa tay xoa xoa đầu Ngọc Phù. Rồi bọn họ cùng vào, trên bàn trong viện quả nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ Tô Diêu dùng nữa thôi. Nàng nhanh nhanh chóng chóng chạy tới trước bàn lấy ngay cái bánh đậu xanh trên đĩa, đưa vào miệng cắn một miếng rõ lớn.

'Bánh đậu xanh vẫn là ngon nhất!' Bánh nhiều đến mức hai má phồng lên hồng hồng như bánh bột mịn, tay nàng bận cầm bánh không tiện rót trà, biết ý Ngọc Phù liền đưa ly trà đã rót tới tay Tô Diêu. Nhận lấy và uống một ngụm ừng ực thật đã.

Tô Diêu kéo tay Ngọc Phù cùng ngồi xuống ghế, đẩy đĩa bánh còn đầy ấp tới, bảo cùng ăn. Ngọc Phù thì chỉ cầm chiếc bánh lên rồi nhìn chủ tử ăn ngon lành. Vừa ăn Tô Diêu vừa kể lại chuyện lúc nãy với tỳ nữ để đỡ nhàm.

"Mọi chuyện đều đi lệch hướng nghĩ của ta, ta không nghĩ Trân Phi là người hạ thủ, hại ta làm gì chứ? Ta với Trân Phi cũng chỉ gặp được một lần.

'Ngày hôm đó lén thấy nàng ta với Sở đừi bự thì không tính' Kẻ đứng sau chuyện này sợ là người khác, nhưng người này hẳn là rất có quyền lực, có thể điều khiển thị vệ trong cung dễ dàng như vậy, trong cung này không có mấy người đâu."

"Vậy tiểu thư có nghĩ là ai đã làm chuyện này không?" Chăm chú lắng nghe những vẫn rót trà cho Tô Diêu.

"Hưm. Hai tên nô tài biết chuyện thì đã bị đánh chết, ta lúc trước còn không chắc chắn. Nhưng người làm ra hành động giả ý thẩm vấn để giết người diệt khẩu, có lẽ có một vị nắm mọi quyền lực chốn hậu cung thôi."

Tô Diêu chợt không nói nữa. Hôm nay nàng bình an trở ra, là nghịch ý với kẻ kia. Tương lai chắc hẳn vẫn còn chuyện đáng sợ hơn nữa chờ Tô Diêu nàng. Nhưng không sao, 'tới bao nhiêu ta phản bấy nhiêu'.

Sau đó yên ổn mấy ngày, Tô Diêu coi như là chuyến nghĩ dưỡng vài ngày sau khi quay phim vất vả vậy. Đời trước hay đời này đều mệt mỏi như nhau, dịp nghĩ dưỡng này phải trân trọng a. Vì vậy nên buổi trưa nàng thường hay ngủ trên ghế dài sau vườn, nằm dưới tàn cây rộng lớn mát rượi, dưới chân còn có hoa dại thơm thơm nữa. Ngày ngày đối đầu với đám quý nữ còn chưa phát triển đủ đó thật mệt tâm a, cái viện yên tĩnh này coi như bù đắp đi, không tệ!

Khoảng nửa tháng sau, thái hậu lại triệu tập quý nữ của các vương phủ đến. Tô Diêu dù đi thay Mộc Từ Tu đến, đến cũng là đến bằng chức danh đích nữ nên dĩ nhiên nàng cũng đc mời, mà không chỉ thể Tô Diêu còn biết rằng bản thân chính là nhân vật không thể thiếu.

Tại Từ An cung.

"Hôm nay gọi các ngươi tới đây, là vì chuyện trấn nạn. Quốc nạn hiện giờ, hoàng thượng ngày đêm lao lực, đêm cũng không nghĩ, các ngươi thân là vãn bối, cũng nên ra một phần lực.

Ai gia muốn mở một nghi lễ cầu phúc ở vạn hóa tự. "Nghi Hoa", từ khi vào cung tới giờ, ngươi thể hiện sự thông minh, lanh lợi, hiếu tâm của mình. Ai gia "rất thích", hoàng thượng cũng khen không ngừng. Bởi vậy ai gia muốn ngươi đại biểu cho tông thất nữ tử, chủ trì lần cầu phúc này, ngươi nguyện ý chứ?

'Biết ngay mà!' Cong nhẹ khóe môi cười nhạt, hành lễ kính cẩn. "Đây là vinh hạnh của "Nghi Hoa", "Nghi Hoa" nhất định sẽ dốc hết sức mình. Nhưng cơ hội lộ diện này cũng quá phô trương đi, không biết đi kèm với thử thách gì đây. Xem như là chơi gameshow vậy.

"Ừm. Tốt. Lần cầu phúc này liên quan tới đại thế, ngươi một nữ tử không tiện lộ mặt quá nhiều. Viên Ưu, ngoại vụ giao cho ngươi xử lý đi, ngươi nhớ trao đổi nhiều hơn với Nghi Hoa.

"Vâng, thần sẽ tận tâm tận lực!"

'Viễn Ưu ca ca, với "Mộc Nghi Hoa" chết tiệt đó ư? Không thể nào! Rõ ràng thái hậu biết mình thích Viễn Ưu ca ca, sao lại đẩy huynh ấy tới trước ả tavậy? Chẳng lẽ muốn tác hợp cho bọn họ sao? Quận chúa buộc miệng nói." Không, không được. Thái hậu, ta... " Vừa hớt hải vừa hoảng hốt.

"Hử?" Thái hậu trừng mắt làm quận chúc im bật, đứng thu mình lại, toàn thân run rẩy. Có thể là tức giận nhưng cũng có thể là sắp khóc rồi.

'Rõ ràng, rõ ràng là thái hậu biết, sao vẫn còn.... bình thường ta làm trâu làm ngựa còn chưa đủ sao?

"Được rồi chuyện này quyết thế đi, tất cả lui hết đi!"

"Vâng!" Tất cả quý nữ đồng thanh đáp.