Giang Nguyệt Cố Nhân

Chương 11: Đơn Phương



Sau một đêm mất ngủ, tôi không còn là người gỗ ngơ ngác như trước nữa, Tiết Viễn mày kiếm mắt sáng, rất có cảm giác xâm lược, tươi cười giống như mũi tên sắc bén sáng chói, cứ như vậy đánh trúng tôi ở cự ly gần, tôi lúc này đã vứt bỏ áo giáp bị đánh cho tơi bời, quên cả câu muốn hỏi.

May mắn thay, sự chú ý của hắn nhanh chóng trở lại bộ phim tài liệu, tôi miễn cưỡng kiềm chế, để sự bối rối không lộ ra quá rõ ràng

Trong dòng sông chảy xiết, câu chuyện của Tiết Viễn đã kết thúc, lịch sử của nhà Lê vẫn tiếp tục. Hắn ngồi yên không di chuyển, tôi tiếp tục nhìn xuống.

Khi đó hoàng đế tại vị rất có tác dụng, đối ngoại chống xâm lấn, đối nội chỉnh đốn triều đình, chỉ là đến cuối đời càng đa nghi độc đoán, thiên vị hoạn quan, chôn xuống mầm tai hoạ, Triều Lê cứ thế dần dần suy vong.

Tiết Viễn có lẽ đã sớm tiếp nhận sự thật Đại Lê đã tiêu vong, lúc này nhìn chăm chú vào cửu ngũ chí chí tôn tuổi xế chiều trên màn hình, ánh mắt cùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: " Tôi chết rất đúng lúc, chậm một chút hắn sẽ phát sầu. ”

Người này quả thật là phản nghịch vượt mức quy định, hắn nhìn hoàng đế giống như tôi nhìn lãnh đạo đơn vị, thậm chí so với tôi còn có sức lực phản kháng hơn, không có chút bộ dáng nào của trung thần vì quân máu chảy đầu rơi.

Hắn lúc ấy quân công hiển hách, muốn binh quyền có binh quyền, muốn dân tâm có lòng dân, nếu như ở trước ngự tiền cũng là thái độ như vậy, hoàng đế sợ hắn cũng là chính đáng.

Phóng mắt nhìn mấy ngàn năm, không có mấy danh tướng trong các triều đại lịch sử có thể yên ổn mà chết đi, xem ra đối với Tiết Viễn mà nói, xuyên không đến hiện đại có lẽ là một chuyện may mắn. Tôi nhìn hắn bình yên vô sự ở bên cạnh, nghĩ thầm, đối với tôi cũng vậy.

Tôi lại có chút khó hiểu, hắn ở Tây Vực áo choàng đẫm máu nhiều năm, không vì báo hoàng ân, vậy thì là vì cái gì?

Tiết Viễn trầm mặc trong chốc lát, lạnh nhạt trả lời tôi: "Lúc đầu chỉ muốn báo thù. ”

"Vậy về sau..."

Hắn liếc tôi một cái, đột nhiên mở môi cười khẽ, trong mắt thần thái rạng rỡ, giống như mũi nhọn đột nhiên xuất hiện, giơ tay chỉ —— trên TV vừa vặn chiếu tới lãnh thổ biên giới nhà Lê: "Tôi muốn cắm cờ quân của tôi vào đó, ai cũng không ngăn được ”

Một câu nói nhẹ nhàng phiêu phiêu mà như nặng trĩu, đánh vào đáy lòng rung động bất tận.

Nghi ngờ không thể hỏi trực tiếp hắn, cũng không thể hỏi người ngoài. Vài ngày sau đó, tôi xem đi xem lại phim tài liệu, lại không thể tìm thấy người tên “A Ngọc ”

Sắp tan tầm tôi vẫn đang tra cứu tài liệu lịch sử, chữ đồng âm cũng không buông tha, vẫn không có đầu mối. Thậm chí trong dã sử truyền miệng Tiết Viễn đều trong sạch, không có chuyện xấu, từ đầu đến cuối một thân một mình, cô đơn lẻ bóng, sừng sững như một tượng đài cô độc nơi biên ải.

Cảm xúc khó tả không nói lên lời, cuối cùng tôi vô lực ngồi trên ghế làm việc, giống như một con cá ướp muối bị mất lý tưởng.

Chẳng lẽ là hắn gọi nhầm, hay là tôi hiểu sai, hoặc là lịch sử thiếu sót? Một ngàn năm, thật sự đủ xa, tôi như kẻ ngu si tạc thuyền xin gươm, tìm kiếm vớt vát rối tung ở hạ nguồn, mà thứ tôi muốn tìm có lẽ đã sớm yên lặng ở trong bùn sâu thượng nguồn.

Cũng không tính là không có thu hoạch, ít nhất bổ sung được không ít tri thức lịch sử, so với lúc trước học còn nhiều hơn.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính quá lâu, lúc này hai mắt mỏi đến khó chịu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời gian đã qua hoàng hôn, bầu trời mờ mịt, tầm mắt trống rỗng, đèn đường lần lượt sáng lên, những ngôi sao xa xăm điểm xuyết một vệt mờ ảo, tựa như dải Ngân Hà từ trên trời rơi xuống.

Tôi đứng dậy, thu dọn đồ đạc, tan sở bước ra khỏi cửa, cơn gió mùa thu tràn về, tôi rụt cổ lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiết Viễn đang đứng bên đèn đường đợi tôi.

Hắn nhìn thấy tôi, mỉm cười, ánh sáng ấm áp tràn xuống áo khoác trên tóc như lớp tuyết mỏng.

Tôi vội vàng bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh hắn, đối diện với ánh đèn hỏi: "Anh không lạnh à?"

Hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào tôi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiết Viễn lui tới đơn vị làm việc của tôi khá thường xuyên, người đồng nghiệp đưa tài liệu lần trước cũng nhìn thấy, có lẽ còn nghe được tôi gọi tên hắn.

Cô ấy kết nối những đầu mối này lại với nhau, hôm nay công việc quan trọng đã xong, lãnh đạo lại không có ở đó, rất thích hợp để câu cá*, cô ấy đột nhiên đi tới hỏi tôi: "Anh và Tiết Viễn kia có phải là một đôi không?"

*Ý chỉ lười biếng, trốn việc.

Tôi thình lình bị giẫm lên tâm sự, nhất thời có chút thất thố, bưng chén uống nước cố gắng che dấu: "Không phải. ”

"À..." Cô đánh giá tôi một chút, nói thêm một câu kinh người: "Anh yêu đơn phương anh ấy à? ”

Một ngụm nước lạnh xém chút nữa phun ra ngoài, tình huống gì đây, tôi mất cả đêm mới cân nhắc rõ ràng, tại sao cô ấy liếc mắt một cái liền nhìn ra?

Sự bối rối của tôi trở thành một câu trả lời khẳng định, cô ấy rõ ràng là phấn khích, hai mắt lấp lánh, khiến tôi có chút kinh hãi.

"Anh đang theo đuổi anh ấy à?" Cô ấy vẫn đang hỏi.

CPU của tôi quá nóng, trong vô thức tiếp lời: "Ah…ah, không tốt lắm đâu"

"Sao lại không tốt?" cô ấy có vẻ lạ.

Nói về loại chuyện riêng tư này đối với tôi mà nói chẳng khác nào diễu hành nơi công cộng, tôi không tìm cớ chạy trốn, còn kiên cường ngồi tại chỗ, thậm chí muốn trao đổi một phen, có thể là bị tình cảm làm cho choáng váng đầu óc, trong khoảng thời gian này nghẹn quá, có một lối ra liền như gặp được bác sĩ.

Tôi cân nhắc: "Anh ấy... có thể đã có người khác trong lòng."

Cô nhướng mày, hơi ngửa ra sau: "Trước kia sao lại không nhìn ra anh ngây thơ như vậy. ”

Tôi không biết cô ấy đang khen hay đang làm tổn thương tôi, tôi chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Cô di chuyển một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, với một chiếc cốc tráng men được đơn vị tặng, trông giống như một cán bộ nhiệt tình đang giúp đỡ từng người dân

"Có người trong lòng thì sao? Cũng không phải đối tượng thực sự. Năm đó khi tôi theo đuổi nhà tôi, anh ta cũng nhớ bạn gái cũ, bây giờ bỏ luôn rồi. ”

Tôi như một con cún bị người ta đá vào lề đường.*

*Cẩu độc thân nhìn thấy người khác yêu đương.

Cô ấy bỏ qua biểu tình mơ hồ có chút méo mó của tôi, bày ra tư thế của người từng trải, nghiêm túc giáo dục: “Lúc này phải chớp lấy thời cơ chủ động tấn công nha, nếu không anh phải trơ mắt nhìn anh ta ở bên người khác sao? ”

Tôi nghẹn lời, thật ra tôi không cần phải làm gì cả, hắn không cách nào cùng người kia ở cạnh nhau đâu.

Chuyện này tôi không thể giải thích chi tiết, dựa theo ý nghĩ mở của cô ấy, tôi càng nên thừa dịp vắng nhà mà bắt người.

Đầu óc tôi rối bời, chỉ có thể nhờ cô ấy tiếp tục dạy: "Vậy thì…theo đuổi như thế nào?

“ Trò chuyện với anh ta, cùng ăn cơm, làm thân nhiều hơn, không có việc gì thì rủ ra ngoài …” Cô bẻ ngón tay thao thao bất tuyệt, lại nhắc nhở: Đầu tiên phải thăm dò rõ sở thích của đối phương, biết người biết ta, bắn tên có đích, nhưng không thể quá sốt ruột, lạt mềm buộc chặt, dụ địch tiến sâu, hiểu không? ”

Hiểu rồi, nhưng không hoàn toàn Tôi gật đầu lại lắc đầu. Sao còn liên quan đến cả binh pháp, tôi mà sử dụng binh pháp với Tiết Viễn thì có khác nào tìm chết không?

Nhưng những gì cô ấy nói trước đó đã khơi dậy ký ức của tôi, dường như, như thể... đó là cuộc sống thường ngày của tôi với hắn.

Lời này của tôi vừa nói ra, ánh mắt cô ấy nhìn tôi lập tức thay đổi, không giống như đang chăm sóc giúp đỡ người bên mình, mà giống như đang nhìn một người đồng chí phản cách mạng: "Anh đang lừa chó vào giết đấy à?"

*Đề cập đến xu hướng bất ngờ đột ngột bắt đầu thể hiện tình cảm, khiến chó độc thân bị giết thịt ngay tại chỗ không lối thoát.

"Không có..." Lý giải của tôi tái nhợt yếu ớt, khó có thể nói rõ chân tướng.

Cuộc gặp gỡ giữa tôi và hắn vượt ra ngoài phạm vi tiếp nhận của thế giới, mọi chuyện xảy ra sau đó nhất định là không hợp lý, về tình cảm thì tôi là một học sinh kém hoàn toàn, mọi câu hỏi tôi gặp phải đều nằm ngoài đề cương, trái tim này nhiều năm bất động, vừa động liền tự tìm đường chết.

Đồng nghiệp không từ bỏ tôi, vỗ vai tôi cổ vũ tinh thần: "Điều kiện của anh cũng không kém, tôi thấy hai người rất xứng đôi. Tuổi trẻ mạnh dạn lên!"

Tôi thầm nghĩ, cô vỗ tôi phát nữa, tôi sẽ có thể lấy cớ xương vai bị tổn thương để lôi kéo Tiết Viễn.

Không đợi tôi trả lời, cô ấy dường như nhớ lại điều gì đó, suy nghĩ: "Sao tôi thấy là do anh suy nghĩ nhiều quá vậy?" Anh ấy đối với anh chắc phải có ý gì đó chứ, bằng không mỗi ngày đến đón anh làm cái gì, lúc trước tôi theo đuổi nhà tôi cũng không cần cù như vậy. ”

Tôi sửng sốt, câu cuối cùng này giống như một cú giáng vào đầu, trực tiếp làm tôi choáng váng.

Phải, tại sao hắn lại muốn đến đón tôi?