Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 74: Gửi thư lần hai



Sáng sớm những ngày tiếp theo, Lương Trinh vẫn đều đặn đi một chuyến đến quân doanh đến buổi trưa mới về, Chúc Vân Tuyên cũng không hỏi nhiều tới chuyện hắn đang làm gì, bình thường vẫn dẫn con trai đi loanh quanh trên đảo, cố tận hưởng khoảng thời gian tự tại an ổn hiếm có này.

Sau khi tiến vào hạ tuần tháng tư, khí trời trên đảo dần nóng lên, Yến nhi lúc này vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa, bị nóng đến cả người đầm đìa mồ hôi, bèn ngồi dậy xốc chăn ra muốn bò xuống giường. Chúc Vân Tuyên đang ngồi ở bên cửa sổ đọc sách nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu sang, lúc trông thấy nhóc con kia đang cong mông lơ lửng bò được nửa người xuống ở bên giường không nhịn được cười lên tiếng, sau đó cũng đứng dậy đi qua bế con trai lên.

“Cha cha, Yến nhi thấy hơi nóng, Yến nhi muốn ăn chè lạnh.”

Bé con vòng tay ôm cổ Chúc Vân Tuyên ngọt xớt làm nũng, Chúc Vân Tuyên vừa lau mồ hôi trên trán cho con vừa nói: “Ngoan, chờ phụ thân về, cha sẽ kêu phụ thân gọi người chuẩn bị cho con.”

“Sao giờ này phụ thân còn chưa về ạ?”

“Sắp về rồi, con ngoan đi.”

Yến nhi nằm nhoài trên bả vai của hắn quay đầu qua, ánh mắt ngưng ở phía ngoài cửa sổ mất một lúc, kế đó lại “a” một tiếng, cơn hưng phấn đột nhiên trào dâng: “Cha, chú chim nhỏ kia tới nữa kìa.”

Chúc Vân Tuyên xoay người qua nhìn, quả thực là con chim cắt của hắn đã đến, hiện tại đang giẫm tới giẫm lui bên bệ cửa sổ, còn ưỡn ngực vỗ cánh hệt như đang trêu Yến nhi, khiến cho vật nhỏ này nhìn cũng cười khanh khách không ngừng.

Chúc Vân Tuyên ôm Yến nhi đi tới, cho nhóc con sờ soạng chú chim kia một trận đã đời, sau đó mới lấy ống trúc đựng thư buộc bên chân chú chim ra. Khi đọc xong nội dung viết bên trên, hắn chợt ngây ra, sau một hồi cau mày im lặng khẽ sờ đầu con trai hỏi: “Bảo bảo ngoan, qua hai ngày sau chúng ta liền trở về có được hay không?”

Yến nhi nghe vậy giương mắt nhìn hắn: “Có thể nhìn thấy cha lớn cùng phụ thân lớn sao ạ?”

“Đúng vậy.”Chúc Vân Tuyên cười ngắt mũi nhóc con: “Không phải con nhớ hai người họ sao?”

“Vậy còn phụ thân thì sao?”

“Phụ thân còn có chút việc cần hoàn thành, vài ngày sau sẽ đi tìm chúng ta.”

Yến nhi trưng bộ dạng ngơ ngác như hiểu mà không hiểu gật đầu: “Có thật không?”

“Thật chứ.”Chúc Vân Tuyên không nói thêm nữa, mà cầm bút viết một phong thư hồi âm rồi thả chim cắt bay đi. Sau khi xong việc, hắn hôn một cái lên gò má Yến nhi nhỏ giọng căn dặn: “Bảo bảo ngoan, con ngoéo tay với cha, tạm thời con đừng nói chuyện vừa nãy cho phụ thân, cả chuyện gặp chú chim nhỏ kia nữa có được hay không?”

“Tại sao vậy ạ?”

“Phụ thân rất bận, chúng ta đừng gây thêm nhiều phiền toái cho hắn, bảo bối ngoan có thể đáp ứng cha sao?”

Yến nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau giơ tay lên: “Được, Yến nhi ngoéo tay với cha, Yến nhi sẽ không nói cho phụ thân.”

Chúc Vân Tuyên cười ngoéo lấy ngón tay của nhóc: “Ngoan, bảo bối của cha đúng là đứa bé ngoan.”

Khi Lương Trinh mới bước vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng cười nói của hai cha con bọn họ: “Có chuyện gì vui như thế?”

Yến nhi leo xuống người Chúc Vân Tuyên nhào tới trước mặt hắn: “Phụ thân,  con muốn ăn chè lạnh!”

Lương Trinh cười bế con trai lên: “Được, để ta sai người làm cho con.”

Sau đó ôm con đi đến ngồi lên giường, khi nhìn thấy Chúc Vân Tuyên vẫn còn đang đọc sách, Lương Trinh mới thuận miệng hỏi hắn: “Hôm nay sao không dẫn Yến nhi ra ngoài chơi?”

Chúc Vân Tuyên liếc mắt vật nhỏ mỗi lúc một loi choi nằm trong lồng ngực đối phương chỉ lắc đầu: “Bên ngoài mặt trời quá gắt, trời lại nóng, để nó kiềm chế chút đi, còn chơi nữa sẽ chơi đến điên luôn.”

Lương Trinh nghe vậy cười cười, bắt được cánh tay Chúc Vân Tuyên đang đặt trên giường, rồi nắm lấy vân về một hồi. Chúc Vân Tuyên khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Sao vậy?”

“Bệ hạ muốn một thái tử như thế nào?”

Chúc Vân Tuyên ngẩn người,  suy nghĩ một lúc mới lên tiếng trả lời hắn: “Tuy rằng tính tình Yến nhi nhìn qua cảm thấy yếu đuối, thế nhưng ta thấy đôi lúc nó rất gan dạ, ít ra sau này cũng không đến nỗi bị người ta bắt bí, huynh trưởng cũng nói nó học khá tốt, chỉ mới vừa học vỡ lòng đã thấy được tố chất nhân tài, về sau Yến nhi tất nhiên phải cần học thêm về đạo làm vua, con trẻ muốn chơi, ta cũng sẽ không bức ép quá đáng, nếu như Yến nhi có thể thành tài, thì chờ sau khi lên hai mươi, ta cũng có thể trao ngôi vị đế vương này lại cho nó.”

Lương Trinh liếc mắt nhìn con trai… đang loay hoay chơi mấy chú thỏ con bằng tre kia tỏ vẻ tán thành: “Những chuyện ngươi nói tính ra cũng hợp lý, đến lúc đó ngươi cũng có thể sống một cuộc sống tự tại, có điều nhìn Yến nhi hiện tại, ta cảm thấy ngôi vị hoàng đế vẫn hơi quá lớn với nó, ngươi cũng đừng kỳ vọng quá nhiều.”

Nghe được trong giọng điệu của Lương Trinh chứa đựng tâm ý chế nhạo, Chúc Vân Tuyên lúng túng trầm giọng hô một tiếng, người ta nói tam tuế khán lão*, Yến nhi bây giờ quả thực nhìn không ra chút khí chất của bậc đế vương, nhưng người là do hắn sinh, cho nên hắn tất nhiên có thể dễ dàng nhận thấy được con mình sinh thành ra sao: “Từ từ đi… Sau này, ngươi dạy dỗ con nhiều chút.”

— tam tuế khán lão: khi đứa trẻ lên ba nhìn bộ dạng, tính cách người ta có thể đoán ra tương lai của nó

Lương Trinh cười gật đầu: “Đó là hiển nhiên, thái tử dạy dỗ không tốt, thì không phải do hoàng hậu ta thất trách hay sao.”

Bé con ngẩng đầu lên ngơ ngác chớp mắt một cái, bản thân không biết cha cùng phụ thân của mình đang bàn luận cái gì.

Ma ma lúc này đưa chè mà nhóc con đòi ăn dâng đến, loại chè này chỉ dùng những loại đặc sản trái cây được ướp lạnh ở trên đảo, Chúc Vân Tuyên chỉ chia nửa chén cho Yến nhi, còn nửa chén còn lại thì đặt qua trước mặt Lương Trinh: “Ngươi ăn đi, dạ dày Yến nhi không tốt, đừng cho nó ăn nhiều đồ lạnh.”

Lương Trinh thuận tiện múc một thìa đút vào trong miệng hắn: “Ăn ngon không?”

Chúc Vân Tuyên nuốt xuống bụng xong chỉ hững hờ khẽ gật đầu: “Cũng tạm.”

Lương Trinh khẽ nheo mắt lại nhìn ai kia: “A Tuyên có tâm sự gì phải không?”

“…Không có, ” Chúc Vân Tuyên nở nụ cười với Lương Trinh: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Không có gì.” Lương Trinh cụp mắt khuấy chén chè trái cây, sau đó lại múc một muỗng đút tới bên miệng Chúc Vân Tuyên.

Yến nhi lúc này đã ăn xong nửa chén chè của mình, đang vô cùng thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng, rồi tiếp tục đi chơi với mấy chú thỏ con. Ba người bọn họ ăn xong còn dư lại nửa chén, Lương Trinh liền kêu người dọn dẹp toàn bộ, dọn bàn cờ lên.

Chúc Vân Tuyên xoa xoa quân cờ, bộ dạng có chút mất tập trung, Lương Trinh thấy vậy, bèn vừa cười vừa đặt cờ vào lại  trong hộp: “Nếu không muốn chơi cờ, vậy chúng ta trò chuyện đi.”

Chúc Vân Tuyên ngước mắt liếc mắt nhìn hắn bĩu môi: “Ngươi nói đi, tùy tiện nói chuyện gì cũng được, bằng không thì… Ngươi nói ra kinh nghiệm mình đúc kết được trong ba năm ở trên đảo đi.”

Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười: “Ừ, để ta nhớ lại xem, nằm đầu tiên ta đến Nam Dương cứu được cha con Tần gia, tiếp đó lại theo bọn họ đi đến tòa đảo cầu vồng sống ở đó khoảng nửa tháng, sau khi phụ thân đến đảo thăm hỏi Tần lão gia, thì cha con chúng ta nhận lại nhau, cuối cùng ta đi theo người đến nơi này.”

“… Ngươi cùng Tiêu tướng quân quen biết nhau như thế nào?”

“Tuy rằng phụ thân đã thay tên nhưng không đổi họ, còn là Tiêu tướng quân từ Đại Diễn hơn hai mươi năm trước, cho nên rất dễ dàng liên tưởng tới phụ thân ta, khi phụ thân dẫn ta về trên đảo, lúc đầu kỳ thực có rất nhiều người sinh lòng hoài nghi về lai lịch của ta, ngoại trừ phụ thân ra, những người khác không rõ ràng lúc ở Đại Diễn ta có thân phận gì, chỉ biết ta phạm tội thành khâm phạm triều đình, cho nên chỉ còn cách chạy ra hải ngoại.”

Lương Trinh nói xong liền mỉm cười tiếp tục: “Nhưng mà ta là ai cơ chứ? Bọn họ đều là những người già nua lỗ mãng, sống ở trên đảo này ba mươi mươi năm, mấy tâm tư thô thiển đều viết rõ trên mặt, không cần đoán ta cũng có thể nhìn thấu, cũng vì phụ thân ta không bỏ được bọn họ mà thôi, còn ta quả thực vốn không muốn quản hàng tá chuyện này.”

Chúc Vân Tuyên cảm thấy nghẹn lời: “Ngươi đúng là không khiêm tốn chút nào cả.”

Lương Trinh bắt lấy ngón tay của Chúc Vân Tuyên cúi đầu đi hôn một cái, rồi cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Sau đó ta liền theo phụ thân ta bôn ba xung quanh Nam Dương, có một lần có đi đến đảo Trảo Oa.”

“Đảo Trảo Oa?”

“Đúng vậy, những người phiên bang kia quả thực vô cùng có bản lĩnh, trong tay bọn họ có không ít thứ tốt khiến cho người ta phải mở mang tầm mắt, chờ tương lai ta tìm cách kiếm về cho bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên buồn cười nói: “Nói như vậy, thì trẫm cưới người hoàng hậu như ngươi quả thực có lời rồi.”

“Đó là đương nhiên, ” Lương Trinh đắc ý nhướng mày, sau lại tiếp tục thở dài, “Năm thứ hai phụ thân ta đột ngột qua đời, sau khi chôn cất phụ thân xong ta cũng ít khi rời khỏi hòn đảo này, thỉnh thoảng sẽ vô tình hoặc cố ý kêu ngươi đi hỏi thăm chút tin tức truyền đến từ bên Đại Diễn, đúng rồi, năm thứ hai, ta còn ở chỗ này gặp được huynh trưởng của bệ hạ nữa.”

Chúc Vân Tuyên có chút bất ngờ, việc này Chúc Vân Cảnh từ trước tới giờ vẫn chưa bao giờ đề cập với hắn, trong lúc kinh ngạc chợt nghe thấy Lương Trinh cười than thở: “Lần đó ta đến tòa đảo cầu vồng thăm hỏi Tần lão gia, trông thấy huynh trưởng bệ hạ dẫn người đi đến chỗ nào đó buôn bán, hắn còn dẫn theo đứa con trai trưởng, chúng ta tình cờ gặp nhau trong chợ, hắn cực kỳ cảnh giác với ta, nếu lúc đó bên cạnh ta ít người đi theo, có lẽ hắn sẽ phái người trói ta lại vứt cho cá ăn không chừng, nhóc con tên Nguyên Bảo kia còn mua hai sợi dây chuyền hình vỏ ốc nói phải đem về cho em trai.”

“Hai sợi?”

“Đúng vậy, là hai sợi, ta chỉ cho là nó muốn giữ lại một sợi cho mình, hoàn toàn không nghĩ tới thực ra nhóc tới hai đứa em trai, bây giờ suy nghĩ một chút mới nhận ra, Nguyên Bảo khi đó đã bảy, tám tuổi, sao còn ham hố mấy loại đồ chơi kia, nếu sớm biết..”

“…Sớm biết làm sao?”

“Sớm biết ta liền lập tức đến phủ nguyên soái thủy sư Tuyền Châu cướp con về.”

Chúc Vân Tuyên khẽ bật cười: “Không phải ngươi cũng đã tới rồi hay sao?”

Lương Trinh cười lắc đầu: “Mãi cho đến khi tin tức nói ngươi muốn đi tuần phía nam truyền tới, ta mới nhịn không được mà suy nghĩ hay là đi một chuyến tới Tuyền Châu, khi đến mới từ miệng người ngoài biết được sự tồn tại của Yến nhi, đáng tiếc là thủ vệ canh giữ phủ nguyên soái cực kỳ nghiêm ngặt, muốn cướp con sao có thể dễ dàng như vậy, cho nên ta chỉ còn cách đợi ở bên ngoài hơn nửa tháng trời, rốt cuộc cũng đợi được khoảnh khắc hai người Định quốc công bọn họ không có ở nhà, sau đó nhân lúc mấy đứa nhỏ ra ngoài trang ngoại thành chơi tiếp cận Yến nhi, thực ra lúc đó ta vốn muốn trực tiếp ôm con đem đi.”

Nghe vậy, Chúc Vân Tuyên khẽ nhíu mày, còn Yến nhi nghe được tên mình bèn ngẩng đầu lên hiếu kỳ nhìn hai người. Lương Trinh cười ngắt ngắt cằm bé con: “Con trai ngoan, sau này gặp phải người lạ, cho dù có đẹp đến đâu cũng không thể đi theo, hiểu chưa?”

Chúc Vân Tuyên: “..”

Bé con ngoan ngoãn gật đầu: “Yến nhi biết ạ, Yến nhi đâu có ngốc đâu.”

Lương Trinh vui mừng nói: “Đúng vậy, Yến nhi của chúng ta là một bé con lanh lợi.”

Chúc Vân Tuyên cau mày hỏi: “Nếu đã như thế, vì sao cuối cùng ngươi lại không ôm con đi?”

Lương Trinh cười nhìn hắn: “Khi đó ngươi vừa mới khởi hành rời kinh, nếu như ta ôm con đi, không phải sẽ khiến ngươi lo lắng sao? Hơn nữa ngươi cũng sẽ đến Tuyền Châu, dù sao ta cũng đợi ba năm rồi, cần gì phải nóng lòng nhất thời.”

Chúc Vân Tuyên nhất thời không nói ra được trong lòng hắn hiện tại đang có tư vị gì, trong chuyện của hai người bọn họ, Lương Trinh vẫn luôn là người thận trọng tính toán kỹ càng trước sau như vậy, khiến vào thời khắc này hắn có muốn ghét bỏ cũng không sao ghét bỏ nổi: “Sao ngươi chắc chắn ta sẽ đến Tuyền Châu?”

Ý cười trong mắt Lương Trinh càng thêm sau: “A Tuyên của ta mềm lòng như vậy, đối với ta như thế, đối với Yến nhi cũng vậy, ngươi cũng đến phía nam, sao có thể không tới gặp con chứ.”

Chúc Vân Tuyên rũ mắt, sau một lúc im lặng mới thư thái nở nụ cười: “Ngươi nói rất đúng, ta vốn là vì muốn gặp con mới rời kinh đến phía nam.”

Lương Trinh nắm chặt tay hắn lần nữa: “A Tuyên, chờ ta giải quyết chuyện cuối cùng trên đảo này xong, chúng ta trở về đi.”

“Được.”