Giang Sơn Tống Đế

Quyển 1 - Chương 44: Hầu dược



Tiêu Sơn vội vàng nhắm mắt, giả thành bộ dạng yếu ớt, nhưng trên thực tế một chút bệnh cũng không có, giả bệnh cũng khó có thể giả được vẻ mệt mỏi

Triệu Viện đi đến bên cạnh Tiêu Sơn, Vương Mỹ Nương nhanh chóng mang ghế đến cho y ngồi xuống. Triệu Viện ngồi vào chỗ mình, sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiêu Sơn."

Tiêu Sơn hé mắt, miễn cưỡng giả làm một bộ dạng sợ hãi, giãy giụa muốn rời giường, mở miệng nói: "Không biết Điện hạ giá lâm, thật sự là quá thất lễ...

Thời điểm nói được một nửa, Tiêu Sơn bỗng nhiên im lặng, bởi vì hắn nhìn thấy Ngô Hạo cũng theo đến, đang đứng sau lưng Triệu Viện.

Triệu Viện thấy Tiêu Sơn giãy giụa muốn ngồi dậy, vội vươn tay đè hắn xuống giường, ôn nhu nói: "Ta nghe nói ngươi bị nhiễm thương hàn, ba ngày rồi mà vẫn không chút nào khởi sắc, cho nên mới tới xem một chút. Ngươi cảm thấy thế nào, có cần phải mời đại phu bốc thuốc hay không?" 

Tiêu Sơn giả thành bộ dạng sốt cao mệt mỏi: "Nhức đầu lắm..." 

Triệu Viện nghe xong, liền giơ tay sờ trán Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lại càng hoảng sợ, nhiệt độ cơ thể hắn vô cùng bình thường, Triệu Viện vừa sờ liền biết ngay mình giả bệnh..:

Tiêu Sơn khẩn trương đến trống ngực dồn dập, tay của Triệu Viện ở trên trán hắn sờ một lúc, Tiêu Sơn cảm giác được lòng bàn tay Triệu Viện ấm áp khô ráo, có lớp chai mỏng.

Tiêu Sơn mắt không chớp nhìn chằm chằm Triệu Viện, sợ Triệu Viện nói ra một câu "Ngươi không có bệnh a". Triệu Viện cũng nhìn Tiêu Sơn, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc, Triệu Viện nói: "Ngươi nóng đến lợi hại, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi."

Tiêu Sơn âm thầm thở phào một hơi, lại thấy Triệu Viện xoay người hỏi Vương Mỹ Nương: "Đã uống thuốc chưa?" 

Vương Mỹ Nương vội nói: "Thuốc cũng đã hâm nóng lại, đang muốn cho nó uống, trời cũng không còn sớm, nhìn cũng nhìn rồi, Điện hạ hãy mau trở về đi, nếu nửa đường tuyết lớn đóng băng rồi, tiểu dân cũng đảm đương không nổi." 

Triệu Viện nói: "Không sao, thuốc ở đâu, cầm đến cho ta xem một chút."

Vương Mỹ Nương nói: "Sợ hơi thuốc xông lên làm Điện hạ khó chịu, không dám đem ra. Vẫn là dân phụ cho nó uống là được rồi."

Triệu Viện nói: "Tần Sơn đã ở quý phủ của ta lâu như vậy, vẫn luôn chăm chỉ, hiện tại bị bệnh, xem hắn uống loại thuốc gì cũng là điều nên làm."

Vương Mỹ Nương từ chối không được, đành phải bưng đến chén thuốc bổ đã chuẩn bị trước đó, thứ thuốc kia không giống như vị thuốc Đông y, cũng có màu nâu đậm, nhưng mùi vị lại hoàn toàn bất đồng, chẳng những không đắng, còn có chút ngọt.

Triệu Viện đưa tay nhận lấy chén "thuốc" vẫn còn bốc hơi nóng, múc từng thìa đưa lên miệng thổi thổi, lại tự mình nếm thử. 

Tiêu Sơn thầm kêu hỏng bét, y nếm xong, khẳng định có thể chắc chắn mình đang lừa y. Nào có đoán được Triệu Viện không vạch trần Tiêu Sơn, y chỉ là nâng Tiêu Sơn dậy, lại tự mình múc từng thìa đưa đến bên miệng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm thấy thấp thỏm không yên, hắn sợ nhất không phải Triệu Viện ở trước mặt vạch trần hắn, mà là sợ Triệu Viện đem chuyện mình giả bệnh ở sau lưng nói cho Ngô Hạo.

Nhưng lúc này Ngô Hạo đang ở sau lưng Triệu Viện, đang nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, Tiêu Sơn nhìn lại Ngô Hạo, Ngô Hạo lớn lên cũng không cao, đã hơn ba mươi tuổi nhưng so với chiều cao của Triệu Viện – người mới mười sáu tuổi cũng không chênh lệch nhau là mấy, trên mặt có một vết sẹo, từ trán cắt ngang qua mắt trái đến má. Lúc trước Tiêu Sơn nhìn thấy cũng không cảm thấy gì, hôm nay hắn đã điều tra ra thân phận thật sự của Ngô Hạo, thoạt nhìn đã cảm thấy dữ tợn đáng sợ lại xấu xí vô cùng.

Lúc này Ngô Hạo đang nhìn chằm chằm Tiêu Sơn và Triệu Viện, khiến cho hắn muốn nói hai câu với Triệu Viện cũng không thể. Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói một câu để ám chỉ: "Ngày đó Điện hạ bệnh nặng, thần tay chân vụng về hầu hạ một chén thuốc, bây giờ nghĩ lại thật sự hổ thẹn." Hắn hy vọng Triệu Viện nghe ra lời ẩn ý trong này, không muốn đem chuyện mình giả bệnh nói cho bất kỳ người nào biết.

Triệu Viện nghe xong nhếch miệng cười, nói: "Bổn vương mới không giống như ngươi tay chân vụng về, thuốc có đắng hay không?" Nói xong liền móc ra một viên kẹo đường từ trong hà bao, nhét vào miệng Tiêu Sơn, nói: "Đây là kẹo đường do Đại Lý quốc ở phía Nam cống nạp, ngươi ngậm vào sẽ không cảm thấy đắng nữa." 

Lúc này Tiêu Sơn mới yên lòng, biết rõ Triệu Viện hiểu ý của mình, nhưng hắn chỉ chớp mắt liền thấy Ngô Hạo, nhìn mặt Ngô Hạo lộ ra vẻ không vui.

Tiêu Sơn lại bắt đầu lo lắng sự an nguy của Triệu Viện, nhưng dù lo lắng, thời điểm này cũng không cách nào mở miệng, Triệu Viện lại trò chuyện với hắn hai câu, lời Tiêu Sơn nói ra đều thầm ám chỉ đêm nay Triệu Viện ở lại đây, có chuyện quan trọng muốn nói cùng Triệu Viện, nhưng Triệu Viện lại giống như nghe không hiểu, sau khi nói một lúc, liền đỡ Tiêu Sơn nằm xuống, còn đưa tay giúp Tiêu Sơn chèn lại góc chăn, sau đó liền đứng dậy cáo từ.

Đợi cho Triệu Viện vừa đi, Tiêu Sơn lập tức nhảy xuống khỏi giường, Vương Mỹ Nương thấy vậy có chút lo lắng, hỏi: "Đã nửa đêm rồi, con còn muốn đi đâu?" 

Tiêu Sơn một bên thay quần áo, một bên nói: "Tiệm dầu cách Vương phủ rất xa, đi cũng không biết phải mất bao lâu mới đến nơi, con lo lắng cho Điện hạ, ra ngoài nhìn một chút."

Vương Mỹ Nương nói: "Bên cạnh người có thị vệ đi theo, gặp chuyện gì được? Con ra ngoài lỡ như bị Điện hạ phát hiện, người nhất định sẽ trách phạt con giả bệnh lừa gạt."

Tiêu Sơn đã xỏ giày xong rồi, hắn bỏ ống quần vào trong giày, nói: "Hôm nay Điện hạ tới đây, lại sờ trán của con, còn cho con uống thuốc, chỉ sợ đã biết rõ con không có bệnh, cho dù bị người phát hiện, cũng không quan trọng." Nửa câu sau Tiêu Sơn còn để trong bụng không nói ra: Cũng bởi vì bên người có một thị vệ, mới khiến cho người ta lo lắng.

Vương Mỹ Nương thấy Tiêu Sơn chủ ý đã định, biết rõ nhiều lời cũng vô dụng, chỉ hỏi: "Vậy đêm nay con có trở lại không?" 

Tiêu Sơn lắc đầu: "Không biết, nhìn tình huống đã. Có người nào hỏi, mẹ giúp con tìm lời ứng phó." 

Vương Mỹ Nương thở dài một hơi, trước tiên mở hé cửa, nhìn ra ngoài thấy không có ai, liền vẫy tay để Tiêu Sơn đi ra, cửa sau phòng Tiêu Sơn chính là hậu viện, hắn giơ tay bám tường, nhấc mình một cái liền nhảy ra ngoài. 

Lúc này đã là tối giờ Tuất, trên đường không một bóng người, Tiêu Sơn giơ chân chạy gấp, hắn sợ Triệu Viện cưỡi ngựa đi xa, nhưng mới chạy chưa đến nửa phố, đã nhìn thấy Triệu Viện không cưỡi ngựa, chỉ là dắt ngựa đứng ở đầu phố, từ phía xa xa nhìn chiêu bài của tiệm dầu nhà mình. Gió bấc thổi qua khiến một chữ "Tần" kia không ngừng lay động.mewg"?

Tiêu Sơn đứng ở đằng xa nhìn Triệu Viện, Triệu Viện đang dắt ngựa, mặc áo bông dài, đi từ từ trong tuyết, Ngô Hạo đi bên cạnh y.

Tiêu Sơn nhìn thấy Triệu Viện và Ngô Hạo thỉnh thoảng nói gì đó, Triệu Viện sẽ ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng cười, hắn không dám đến quá gần, bởi vì chẳng những Triệu Viện trải qua đợt huấn luyện của mình, ngược lại khả năng theo dõi tăng cao, mà ngay cả Ngô Hạo cũng không phải nhân vật dễ dàng đối phó.

Hắn nhìn thấy Triệu Viện vẫn đi bộ, dưới bầu trời tuyết bay lả tả, Ngô Hạo che dù, toàn bộ dù đều để phía trên Triệu Viện, trên người Ngô Hạo lại phủ một tầng tuyết.

Tiêu Sơn thầm nghĩ: Ngô Hạo này quả nhiên vô cùng gian xảo, giả bộ một lòng trung tâm, ngay cả loại chuyện che dù này cũng làm được. Lại nói, nếu là mình, nhất định sẽ cầm cái dù che cho cả hai người kín như bưng. l

Lại thêm lúc nữa, một trận gió thổi tới, Tiêu Sơn thấy Ngô Hạo cởi áo choàng trên người mình, khoác lên người Triệu Viện, còn giúp y sửa sang lại cổ áo. Tiêu Sơn nhìn thấy tay Ngô Hạo đi dạo xung quanh cái cổ trắng nõn của Triệu Viện, chỉ cần có ý đồ xấu, tùy thời đều có thể bẻ gãy cổ Triệu Viện. Nhưng Triệu Viện dường như lại không hề có bất kỳ cảnh giác, ngược lại còn mỉm cười, là bộ dạng vô cùng hưởng thụ. 

Tiêu Sơn có chút khó chịu, trong lòng âm thầm trách cứ Triệu Viện, cảm thấy y có chút không phân biệt được đúng sai, bị loại ân huệ nhỏ này của đối phương làm cho cảm động, rồi lại không nhìn thấy sự thật Ngô Hạo chính là gian tế. 

Tiêu Sơn đi cùng một lúc, phát hiện hai người Triệu Viện và Ngô Hạo đi rất chậm, nghĩ thầm cứ đi theo như vậy còn không biết phải đi đến bao lâu, xem ra tối hôm nay Ngô Hạo sẽ không ra tay, chẳng bằng chính mình đi trước một bước đi đến Vương phủ, nghĩ biện pháp lẻn vào phòng Triệu Viện, chờ trong phòng chỉ còn lại mình y, lại cảnh báo cho y

Sau khi quyết định chủ ý, liền vòng một vòng, sau khi xác định vị trí Vương phủ, liền một đường chạy gấp. 

Bởi vì Triệu Viện chưa hồi phủ, cửa Vương phủ vẫn chưa đóng, nhưng Tiêu Sơn cũng không thể đi vào như vậy, hắn đợi một lúc, nhìn thấy Dư Mạc trong đội ngũ tuần tra, liền bắt chước tiếng quạ kêu hai cái, ra ám hiệu cho Dư Mạc

Dư Mạc nghe thấy ám hiệu của Tiêu Sơn, tìm cớ đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy Tiêu Sơn thì vô cùng kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Mới nửa đêm mà sao đệ đã ra ngoài? Chuyện làm đến đâu rồi?" 

Tiêu Sơn nói: "Có chút phức tạp, không nói ngay được. Hiện tại ta muốn đi vào tẩm các của Điện hạ, vô cùng quan trọng, huynh có thể giúp ta không?"

Dư Mạc nghĩ một lúc, nói: "Cái dạng này của đệ nhất định không cách nào vào được, đi vào trong phủ rồi hẵn nói!" 

Tiêu Sơn gật đầu, Dư Mạc liền ôm Tiêu Sơn, dúi mặt hắn vào ngực mình, dẫn hắn đi vào từ cửa bên hông, bên cửa có một thái giám trông coi, Dư Mạc kín đáo đưa cho tiểu thái giám kia một lượng bạc: "Bạn tốt* của ta đến đây thăm, không có chỗ ở, mong được ở lại một đêm sáng mai hắn liền đi ngay!" 

(*Tương hảo 相好Bạn bè chơi thân với nhau) 

Tiểu thái giám kia bình thường có tiếp xúc với Dư Mạc, nghe Dư Mạc nói vậy, cũng không hỏi nhiều, càng không nhìn tới Tiêu Sơn trong ngực Dư Mạc có bộ dạng gì, liền cho vào.

Hai người đi thẳng một mạch vào phòng Dư Mạc, Dư Mạc nói: "Hậu viện của Điện hạ không đi được, chỉ sợ hiện tại đã đóng rồi!" 

Tiêu Sơn hỏi: "Hôm nay như thế nào huynh không đi theo dõi Ngô Hạo?"

Dư Mạc nói: "Theo, nhưng đáng tiếc rời đi hai con đường liền mất dấu, công phu của y rất cao, còn rất nhạy bén. Hôm nay đệ tra được gì?" 

Tiêu Sơn nói: "Ngô Hạo là gian tế, không còn nghi ngờ gì nữa rồi! Y suốt ngày ở cùng một chỗ với Điện hạ, hết sức nguy hiểm. Ta phải sớm báo cho Điện hạ một tiếng, nếu như một khi gặp phải chuyện không may, hối hận cũng không kịp!"

Dư Mạc suy nghĩ một chút, nói: "Hậu viện canh giữ nghiêm ngặt, chúng ta không dễ trà trộn vào, nhưng mà ngày hôm qua Quách đại nhân đưa đến không ít nha hoàn, nói là chuẩn bị để hầu hạ Vương phi về nhà chồng, có mấy gương mặt mới, đệ chỉ cần giả dạng làm nha hoàn lẫn vào trong là được rồi."

Tiêu Sơn gật đầu, Dư Mạc đi vào trong kho lấy ra một bộ đồ của nha hoàn, Tiêu Sơn bởi vì một năm này bỗng nhiên cao rất nhanh, căn bản không mặc vừa quần áo của tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi. 

Dư Mạc thấy Tiêu Sơn không cách nào giả trang thành nha hoàn, liền nói: "Hết cách rồi, đệ chỉ có thể mặc đồ đi đêm lén đột nhập, nếu một khi bị người phát hiện, đệ liền thật sự hết đường chối cãi. Lỡ như bị Ngô Hạo cắn ngược lại một cái mà nói, càng thêm phiền toái." 

Tiêu Sơn cũng biết chuyện này không dễ dàng, nhưng hắn cảm thấy chỉ cần chậm trễ một phút không kịp cảnh báo cho Triệu Viện, vậy nguy hiểm mà y đối mặt sẽ nhiều hơn một phần, liền nói: "Đại ca yểm trợ giúp ta, ta tìm cơ hội lẻn vào!"

Dư Mạc nói đến kỹ càng tỉ mỉ những chỗ thay đổi gần đây trong nội viện cho Tiêu Sơn nghe, sau khi Tiêu Sơn ghi tạc trong lòng, liền mặc đồ thị vệ, đi theo sau Dư Mạc, tìm được đội tuần tra ban đêm, đứng ở cuối cùng, gia nhập vào đội ngũ tuần tra ban đêm. 

Đội ngũ tuần tra ban đêm cũng không phát hiện bên trong đội ngũ có thêm một người, đợi đến thời điểm đội ngũ đi đến hậu viện Triệu Viện, Dư Mạc tách Tiêu Sơn ra, Tiêu Sơn hiểu ý, thừa cơ ẩn thân đã nấp vào một vách tối phía trong hậu viện.

Một lúc sau, đội tuần tra ban đêm đã đi xa, Tiêu Sơn liền trèo lên đầu tường hậu viện, hắn chờ trong giây lát, sau khi nhìn rõ hành tung của thái giám và cung nữ trong viện, liền nhảy xuống, lặng lẽ đi về phía căn phòng của Triệu Viện. Hắn nhìn thấy có hai cung nữ đang cầm một bó mai tàn đã héo úa từ phòng bước ra, còn chưa khép lại cửa phòng, liền lách mình một cái nhanh chóng lẻn vào phòng. 

Bài trí trong phòng khác xa với những gì Tiêu Sơn còn nhớ, giường lớn chính giữa dường như mới được làm, chăn đệm màn đều rực rỡ hẳn lên, tuy rằng phòng mới cho Triệu Viện đại hôn không phải chỗ này, nhưng nó lại được bài trí theo kiểu cát tường.

Tiêu Sơn thấy trong phòng có rất nhiều chỗ để ẩn thân, liền chọn một cái bình phong bình thường, trốn ở phía sau. 

Một lát sau có mấy cung nữ thái giám tiến vào, bày biện lại phòng, có người bưng lư hương, hun hương cho chăn màn, Tiêu Sơn nhìn thấy âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ: Việc mình giao cho y, y đã toàn bộ quên sạch, gian phòng của mình không nên cho người ngoài đụng vào! 

Tiêu Sơn lại không nghĩ đến, Triệu Viện là Hoàng tử, như thế nào cứ tự mình dọn dẹp phòng ở được? Đại hôn sắp tới, càng không có khả năng không cho phép những người khác vào phòng. rrpk?

Tiêu Sơn ẩn thân sau tấm bình phong, bởi vì bình phong đặt nơi kín đáo không để ý đến, cũng không có người đi tới xem xét, sau khi đợi trong chốc lát, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Triệu Viện đã trở về

Tiêu Sơn âm thầm tính toán, không biết buổi tối Triệu Viện có ngủ một mình hay không, nếu như có nữ nhân ngủ cùng, như vậy sẽ rất khó có cơ hội. Nếu đánh ngất xỉu nữ nhân làm ấm giường cho Triệu Viện, đối phương có thể trách mình hay không?

Tiêu Sơn đang miên mang suy nghĩ, lại nghe thấy giọng Triệu Viện vang lên: "Các người đều ra ngoài đi."