Giang Sơn Tống Đế

Quyển 1 - Chương 50: Lưng



Tiêu Sơn cười lạnh: "Đương nhiên là đã chết! Là chết..." Hắn một bên nói, một bên nhìn về phía Ngô Hạo, vừa nhìn, không khỏi kinh hãi, nửa câu sau nghẹn trong cổ họng, cuối cùng không nói ra được nửa chữ. 

Vừa nãy đứng xa, lại là đêm tối, Tiêu Sơn nhìn không được rõ lắm, lúc này ở khoảng cách gần, mới nhìn thấy, Ngô Hạo té trên mặt đất, trên lưng chằng chịt những mũi tên, những mũi tên kia đều đã bẽ gãy, phía trên vẫn còn vết máu, khoảng hơn mười mũi, mà ba mũi tên mình bắn kia, vẫn chưa bẻ gãy, phần đuôi rung rung, càng khiến cho người khác chú ý.

Triệu Viện ôm Ngô Hạo, lật thi thể lên, để mặt y hướng lên trên. Chỉ thấy miệng Ngô Hạo phun ra máu tươi, mà phía trước cũng trúng không ít mũi tên, những mũi tên kia đâm thật sâu vào cơ thể, chỉ lộ ra nửa phần bẻ gãy ở bên ngoài. 

Ngô Hạo hẳn là dùng người đỡ tên, trúng một tên bẻ một tên lại lao vào giao chiến, kiệt lực đến tận đây, còn bảo hộ Triệu Viện rời khỏi.

Thứ mà Tiêu Sơn nhìn thấy lúc trước, "dao găm" mà Ngô Hạo đang chuẩn bị đâm về trái tim Triệu Viện, đang lẳng lặng nằm trong tuyết, dao găm đâu ra, rõ ràng là một khiên hộ tâm (*护心镜), Ngô Hạo nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, biết mình không còn khả năng giao chiến với kẻ địch, vì vậy gỡ xuống khiên hộ tâm của mình, đeo cho Triệu Viện.

Lúc này Ngô Hạo hơi hé mắt, ánh mắt tan rã, trên mặt cũng đầy vết máu, dưới ánh trăng, gương mặt vốn đã xấu xí, lại càng thêm đáng sợ.

Ngô Hạo dùng sức hít một hơi, nói đứt quãng: "Điện hạ, thần sắp chết rồi... thần, lời thần muốn nói, còn chưa nói..."

Triệu Viện cắn chặt môi, trong lòng khổ sở nửa câu cũng nói không ra. 

Ngô Hạo nói: "Thần... lúc trước, thần... còn chưa nói xong, bỗng nhiên gặp phục kích. Thật ra, thật ra, thần là gian tế... của Tần Cối. Thần... thần thật sự xin lỗi Điện hạ.".

Triệu Viện chỉ cảm thấy thân thể Ngô Hạo càng lúc càng lạnh, y siết chặt hai tay, hy vọng nhiệt độ của mình có thể làm đối phương ấm lại một chút.

Ngô Hạo không ngừng ho khan, máu tươi lại tuôn ra khỏi miệng, y giơ tay, muốn bắt lấy cái gì đó trong không trung, nhưng chỉ là phí công

Triệu Viện nói: "Ta đã sớm biết, ta nói rồi, cho dù ngươi làm gì, trong lòng ta vẫn chưa bao giờ quên ơn cứu mạng của ngươi. Ngươi không có việc gì, đừng suy nghĩ bậy bạ."

Khóe miệng Ngô Hạo hơi nâng, giọng nói cũng dần yếu ớt: "Điện hạ tâm tính thiện lương, thần rồi lại.. lại không thể bầu bạn với Điện hạ nữa rồi. Thần... trước kia thần lỡ tay hại chết Thái tử... thần... thần đã nhìn người lớn lên, trong lòng, trong lòng không nỡ bỏ..."

Triệu Viện thấy ánh mắt của Ngô Hạo đã tan rã, nhịn không được rơi nước mắt, hai mắt Ngô Hạo, mơ màng nhìn bầu trời tối đen, tuyết trắng tung bay khắp không trung.

"Thần... phản bội chủ nhân, chỉ có máu mới có thể rửa sạch... thần... hại chết một vị Hoàng tử... sớm chết rồi..." 

Rốt cuộc Ngô hạo không nói được nửa câu sau, suy nghĩ của y, đã trở về sự cố hơn mười năm trước kia. 

Mười năm trước, đứa con ruột duy nhất của Triệu Cấu, năm ấy Thái tử đã được hai tuổi, cũng chết trong một ngày mùa đông, đó là lúc Ngô Hạo làm thị vệ chưa lâu, bởi vì có chuyện xông vào nội điện, không cẩn thận làm đổ chậu than, lửa than khiến Thái tử hai tuổi bị phỏng, không có thuốc chữa cứ như vậy mà chết trẻ.

Triệu Cấu thương tâm cực điểm, khóc ba ngày không vào triều, phong Thụy (*danh hiệu sau khi chết của vua, quan) là Nguyên Ý Thái tử, ngay sau đó giận chó đánh mèo người bên ngoài, xử tử toàn bộ cung nhân thái giám hầu hạ Thái tử, mà Ngô Hạo bởi vì chạy nhanh, không bị kẻ nào phát hiện. 

Lúc đầu cứ tưởng chuyện này sẽ không có người biết, cái này là bí mậy đáng sợ nhất của y, nhưng không ngờ, mấy năm sau đó, bị Tần Cối vô tình biết được.

Lúc đó, Triệu Cấu đã mất đi khả năng sinh con, không cách nào có được đứa con trai ruột của mình, chỉ cần nhớ đến Thái tử nhỏ tuổi, Triệu Cấu sẽ giận chó đánh mèo, cho dù là tin đồn thất thiệt, cũng sẽ chém chết những người hư hư thực thực đã hại chết con ruột mình. Tần Cối dùng cái này uy hiếp, để Ngô Hạo làm gian tế của mình, chỉ là nhất niệm chi soa (*ý nghĩ sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng), liền lâm vào vũng bùn, không cách nào thoát khỏi. 

Mắt của Ngô Hạo, đến cuối cùng vẫn không nhắm lại, thi thể của y, rất nhanh đã bị tuyết che phủ, trên mặt, cũng đã lấp một tầng tuyết, chết hẳn rồi.

Nhất thời, bốn phía yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tuyết rơi.

Tiêu Sơn ngửa đầu, hắn cảm thấy, dường như mình đã làm sai gì đó, nhưng cẩn thận suy ngẫm, lại chẳng có gì sai cả, nhất định phải như vậy. 

Giọng nói trầm thấp của Triệu Viện vang lên sau lưng hắn: "Ngươi, giết y!"

Tiêu Sơn hít sâu một hơi: "Vâng!" 

Giọng nói của Triệu Viện, mang theo thống khổ, nhưng vẫn dứt khoát: "Hành tung hôm nay, ta chỉ nói qua cho một mình ngươi, tại sao lại đột nhiên có mai phục?"

Tiêu Sơn quay đầu, nhìn Triệu Viện.

Triệu Viện hơi híp mắt: "Rốt cuộc ta vẫn tin lầm ngươi, ngươi muốn giết ta, liền ra tay đi!"

Tiêu Sơn cao thấp đánh giá Triệu Viện: "Vũ khí của ngươi đâu?"

Triệu Viện giang tay: "Có chơi có chịu, vũ khí của ta, rớt mất trong trận phục kích vừa rồi, ngươi còn nói nhiều như vậy làm gì? Vì cái gì còn chưa ra tay?"

Tiêu Sơn xoay người, lấy thanh kiếm từ trên thi thể Ngô Hạo, ném đến tay Triệu Viện, gằn từng chữ một: "Thần nhớ được, khi đó người tìm thần dạy võ, thần đã nói một câu, "Cho dù là thời điểm nào, cũng không thể đánh mất vũ khí của mình!""

Triệu Viện giơ tay nhận kiếm, trên chuôi kiếm dính đầy máu đen.

Tiêu Sơn tiếp tục nói: "Bởi vì người không biết kẻ địch sẽ ở chỗ nào, lúc nào thì tập kích. Ngay như hiện tại, thần nghe thích khách có năm sáu chục người, nhưng nhìn thi thể trên đường, vẫn chưa đến mười người! Muốn sống trở về, hãy dẹp qua tất cả bi thương!"

Ánh mắt Triệu Viện, chạm phải ánh mắt Tiêu Sơn. 

Tiêu Sơn nói như đinh chém sắt: "Sau lưng thần, chỉ biết để lại cho đồng đội của mình, thần tin tưởng bọn họ sẽ bảo vệ thần ở nơi thần không đề phòng đến. Nếu như người tin thần, cứ tới đây, cùng thần tựa lưng, chờ phục kích không biết lần nào sẽ tới. Nếu không tin, liền đâm xuống một kiếm, sau đó tìm người mà người tin tưởng trở về đi!

Tay Triệu Viện, nắm chặt chuôi kiếm, mắt của y, chăm chú nhìn Tiêu Sơn, xa xa, có tiếng bước chân dồn dập chạy tới. Đó là tiếng bước chân của người mình, hay là tiếng bước chân của kẻ địch?

Triệu Viện vung kiếm, ánh bạc xẹt qua không trung, sau đó nhấc chân, đứng sau lưng Tiêu Sơn, đưa lưng mình, tựa vào lưng Tiêu Sơn. 

Trong khoảnh khắc hai người lưng tựa lưng, những hoài nghi, bất mãn, phẫn nộ lúc trước đều bị đè xuống, thứ dư lại, chỉ là ý chí chiến đấu đang sục sôi.

Trong gió tuyết, ánh bạc lại lần nữa hiện lên, bóng người màu trắng, ẩn hiện trong rừng, khoảng chừng năm người, bao quanh Tiêu Sơn cùng Triệu Viện.