Giang Sơn Tống Đế

Quyển 4 - Chương 109: Sáng tỏ



Nhưng khi Triệu Viện thấy rõ thân thể ‘gian phu’, không khỏi ngây ngẩn cả người, người kia là một nữ nhân.

Loại chuyện này có rất nhiều ở chốn hậu cung, không chỉ có trong hậu cung Hoàn Nhan Lượng, ngay cả chuyện giữa Vi thái hậu cùng với bạn thâm giao Kiều quý phi năm đó, Triệu Viện cũng nghe loáng thoáng, nhưng không thể ngờ được loại chuyện này sẽ phát sinh trên người mình.

Xử lý như thế nào, là một vấn đề.

Triệu Cấu sẽ là: Ái phi có tội gì? Mau đứng lên.

Hoàn Nhan Lượng sẽ là: Hai nữ nhân này trẫm đều ngủ qua, hiện tại mọi người cùng nhau ngủ đi.

Sau một lúc lâu Triệu Viện cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, hai nữ nhân run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không dám.

Trọn vẹn một canh giờ, Triệu Viện mới quay đầu nói với Cam Biện: “Hai người các ngươi lui ra ngoài!” Cam Biện liền ném một bộ quần áo cho nữ nhân kia mặc vào, dẫn nàng ra ngoài, cho vào một gian phòng trống bên cạnh.

Tạ Nghi vẫn run rẩy như trước, đêm hè vốn không lạnh, nàng lại không ngừng đưa tay xoa xoa cánh tay của mình, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi.

Triệu Viện nói: “Ngươi mặc quần áo vào, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.” Tạ Nghi vội vàng dập đầu, lại run rẩy chạy qua mặc quần áo, sau đó tiếp tục quỳ xuống trước mặt Triệu Viện.

Triệu Viện đợi một lúc, cũng không đợi Tạ Nghi lên tiếng, liền nói: “Ngươi không thẳng thắn, là chuẩn bị để trẫm dụng hình sao?”

Tạ Nghi dập đầu hai cái, lúc này mới đứt quãng nói ra. Cung nữ này vốn là của Triệu Cấu trước kia để lại, hai người liếc mắt đưa tình ước chừng nửa năm, chỉ bởi vì cung cấm sâm nghiêm (*canh gác chặt chẽ, kín đáo khó khăn), không dám vượt quá giới hạn. Hôm nay là lần đầu tiên, đã bị Triệu Viện tóm được.

Tạ Nghi nói xong, dập đầu khẩn cầu: “Nô tỳ tự biết phạm vào tội lớn, mong Bệ hạ nể tình nô tỳ hầu hạ Bệ hạ nhiều năm, vẫn luôn cần cù chịu khó, không có công lao cũng có khổ lao, mong Bệ hạ tha cho nàng, chỉ cần phạt nô tỳ.”

Triệu Viện không cho ý kiến, đột nhiên hỏi: “Ngươi theo trẫm cũng hơn mười năm đi, thời điểm tại Vương phủ, cung nữ thái giám của trẫm, cũng đều do ngươi quản, làm việc coi như vừa vặn, tuyệt đối không thể ngờ được ngươi sẽ làm ra loại chuyện như ngày hôm nay.”

Tạ Nghi không ngừng dập đầu xin tha thứ, Triệu Viện cũng không nói gì thêm, quay người đi ra.

Tạ Nghi hoảng sợ nhìn theo bóng lưng rời đi của Triệu Viện, cẩn thận căn nhắc câu nói kia của Triệu Viện, cũng không biết rốt cuộc y sẽ xử phạt mình như thế nào.

Sau khi Triệu Viện rời khỏi phòng, liền gọi Cam Biện qua. Cam Biện vừa giúp Triệu Viện thẩm vấn qua nữ nhân kia rồi, lời người nọ nói cũng giống như những lời của Tạ Nghi, xem ra hai người này không nói dối.

Cam Biện thận trọng đi theo bên cạnh Triệu Viện, từ khi Triệu Viện đăng cơ tại Tương Dương, vị Vương gia ngày trước này càng lúc càng trở nên thần bí khó lường, Cam Biện cũng không dám tùy tiện phỏng đoán ý định của người trên, chỉ chờ Triệu Viện ra lệnh.

Nhưng y theo Triệu Viện suốt cả đêm, cũng không nghe thấy Triệu Viện dự định xử lý chuyện này như thế nào.

Tạ Nghi cùng cung nữ họ Lý kia lại càng hoảng sợ, cung nữ họ Lý đề nghị hai người dứt khoát chạy trốn, Tạ Nghi rồi lại nhớ ơn chủ cũ, nhất định không chịu.

Tạ Nghi cứ lo lắng như vậy qua ba bốn ngày, một chiều hoàng hôn bỗng nhiên có nữ quan* trong cung đến đây, đưa cho nàng không ít vàng bạc châu báu, lại cho hai bộ đồ mới. Tạ Nghi nhìn nhìn, những quần áo kia là để cho cung phi mặc, không biết vì sao Triệu Viện lại ban thưởng cho mình.

(*女官: là phụ tá riêng tại triều đình, cung đình hay chế độ phong kiến, theo hầu và phục vụ Nữ hoàng/Hoàng hậu (có thể là nhiếp chính hoặc Vương hậu), công chúa hay phụ nữ quý tộc có địa vị cao.)

Nhưng mọi chuyện rốt cuộc sáng tỏ vào ngày tảo triều* thứ sáu, Triệu Viện trực tiếp cho người viết chiếu chỉ, lập Tạ Nghi làm hậu.

(*Lâm triều vào sáng sớm.)

Chiếu chỉ này không hề có dấu hiệu báo trước mà được Cam Biện đọc lên vào thời điểm tảo triều, các vị đại thần đều thầm thì to nhỏ, Sử Hạo phản đối đầu tiên: “Tạ nương tử xuất thân bần hàn, e rằng không thể đảm đương việc quốc mẫu.”

Mấy đại thần còn lại vừa thấy Sử Hạo phản đối, thời điểm chuẩn bị nối gót phản đối theo, Triệu Viện thản nhiên nói: “Ý trẫm đã quyết, lời vua không thể đùa, đây là chuyện riêng của trẫm, khanh không cần nhiều lời.”

Một đám đại thần liền đưa mắt về phía Tiêu Sơn đang đứng vị trí chính giữa, hy vọng vị Tướng quân được sủng ái, lại có giao tình với Hoàng đế này có thể thay đổi chủ ý của Hoàng đế.

Tiêu Sơn rồi lại giống như hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ cúi đầu, cái gì cũng không nói.

Thẳng đến khi hạ triều, Tiêu Sơn rốt cuộc không nhịn được nữa, cũng không quản đám thái giám thị vệ cung nữ bên cạnh Triệu Viện, tiến lên phía trước nói: “Bệ hạ xin dừng vước, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

Triệu Viện biết rõ Tiêu Sơn muốn hỏi gì, nhưng y cũng không nghĩ sẽ nói ra việc riêng tư trước mặt người khác, liền nói: “Khanh muốn nói gì, trong lòng trẫm hiểu rõ, không cần nhiều lời.”

Tiêu Sơn lại không chịu bỏ qua, nhất định không chịu đi, Triệu Viện đành phải lệnh cho đám người chung quanh lui ra ngoài. Khởi cư xá nhân bắt đầu ghi chép: Để Sơn ở lại mật đàm.

Thời điểm trong điện đã không còn ai, Tiêu Sơn mới ngẩng đầu, hắn tận lực khắc chế cảm xúc của mình, mặc dù biết ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng khi ngày này thật sự tới, hắn mới phát hiện trong lòng mình chính là nghìn lần vạn lần không muốn.

Nhưng lời ngăn cản lại không cách nào nói ra miệng, Triệu Viện mở miệng trước tiên: “Trẫm cảm thấy người phù hợp nhất với vị trí Hoàng hậu là nàng, chuyện này cũng không còn cách nào kéo dài nữa.”

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, rồi lại không nhịn được hỏi: “Ngươi, thích nàng sao?”

Triệu Viện có chút ngơ ngác nhìn Tiêu Sơn, nói: “Ta thích ngươi.”

Tiêu Sơn đột nhiên tiến lên, kéo Triệu Viện vào ngực mình, không để ý Triệu Viện phản đối, hôn xuống.

Lúc đầu Triệu Viện có chút kháng cự, nhưng một lát sau, liền đáp lại, hai người ôm hôn trong đại điện, sau khi Tiêu Sơn cảm thấy hôn đủ, mới thả Triệu Viện ra, nhìn vào đôi mắt của y: “Cho dù thế nào, lòng ta cũng không đổi.”

Khóe miệng Triệu Viện hơi nhếch lên, môi bị Tiêu Sơn hôn có chút sưng, phía trên còn mang theo ánh nước, nở nụ cười này, khiến Tiêu Sơn muốn giải quyết y ngay tại chỗ. Tiêu Sơn bắt đầu thở ồ ồ, thân thể cũng dần xảy ra biến hóa, Triệu Viện hiển nhiên cũng nhận ra, thoáng lui về sau nửa bước, nói: “Hôm nay ngươi ở lại có chút lâu rồi, sớm về đi, nếu còn ở lại, e rằng sẽ có đồn đãi không hay.”

Trong lòng Tiêu Sơn dâng lên một cơn tức giận, tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay Triệu Viện, nói: “Thật ra ngươi rất không muốn có phải hay không, hà tất phải viện nhiều cớ như vậy?”

Triệu Viện nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Sơn, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy tay Tiêu Sơn ra. Tiêu Sơn chán nản buông tay, nhưng không ngờ Triệu Viện không buông tay hắn, chỉ giữ tay hắn lại, do dự một lúc lâu, rốt cuộc kéo đến nơi cũng đang ‘dựng thẳng’ của mình, thoáng giận dữ rồi nhìn Tiêu Sơn, nói: “Hiện tại ngươi tin ta cũng không lừa ngươi đi…”

Tiêu Sơn chỉ cảm thấy máu nóng vọt lên đại não, ôm thật chặt Triệu Viện vào ngực, không ngừng hôn y, động tác trên tay cũng không ngừng, luồn dưới bào của đối phương, trực tiếp đưa tay vào.

Triệu Viện dùng sức đè tay Tiêu Sơn lại, giọng nói có chút run rẩy: “Đừng như vậy..ta… ta không phải có ý tứ này.”

Tiêu Sơn tận lực khắc chế, mới có thể làm cho mình thoáng khôi phục lý trí, Triệu Viện kéo tay Tiêu Sơn ra ngoài, nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “Không còn sớm, ngươi nên về đi.”

Tiêu Sơn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn có một ngày bị chỉnh đến bất lực, nhưng hắn cũng không dám thật sự tiến thêm một bước, chỉ có thể hít sâu cái nữa, hy vọng bản thân nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Hai người lẳng lặng ngồi trong điện, thẳng đến khi tâm tình đều đã bình phục, sau đó Tiêu Sơn mới đứng dậy nói: “Đại hôn của Bệ hạ, thần không muốn tham gia, khẩn cầu ngày mai cho thần đến Hoài Tây nhậm chức.”

Triệu Viện cũng không giữ lại, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cửa đại điện lần nữa mở rộng, thái giám cung nữ thị vệ nối đuôi nhau vào, Tiêu Sơn khom mình hành lễ với Triệu Viện: Thần cáo lui.

Cái bóng của hắn bị thái dương ngày nóng chiếu đến khô quắt, một cụm nho nhỏ, núp bên chân. Triệu Viện đưa mắt nhìn Tiêu Sơn rời đi, lòng lặng lẽ nói: Ta không phải sợ lời đồn đãi, mà là sợ có loại đồn đãi này, ngươi cũng không cách nào thực hiện được khát vọng của mình.

Lễ lập hậu được xác định là vào một tháng sau, sau khi Tạ Nghi nghe mình được lập làm Hoàng hậu, qua hai ba ngày cũng không thể kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng đã từng có một khoảng thời gian nghi ngờ có phải Triệu Viện thích mình hay không, nhưng bình thường Triệu Viện căn bản không đến nhìn nàng, cho dù một mình ở lại nói chuyện với nàng, cũng không có nửa bộ dạng đối đãi với người yêu. Bạ𝓷 đa𝓷g đọc tr𝑢𝒚ệ𝓷 tại || 𝙏rù𝒎 𝙏r𝑢𝒚ệ𝓷.v𝓷 ||

Nhưng đến một ngày, lúc Triệu Viện thay một bộ thường phục nâu nhạt, Tạ Nghi chợt nhớ tới, dường như vào ba bốn năm trước, tại biệt viện của Vương phủ, Triệu Viện cũng mặc bộ quần áo màu này, ngày đó bên cạnh y, còn có một người nam nhân, người nọ ở cùng Triệu Viện từ bé đến lớn, cùng ăn cùng ở, gần đây người người đều nói người nọ chiếm được sủng ái của vua, tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng Tạ Nghi nhớ rõ, ngày đó nàng nhìn vị trí đứng của hai người, dường như rất gần, vô cùng gần.

Tại thời khắc này, Tạ Nghi dường như đã hiểu ra cái gì, rốt cuộc tại sao Triệu Viện lại bỗng nhiên lập mình làm Hậu.