Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 1: Cửu biệt trùng phùng (1)



Edit: Pinkie

(1) Cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu ngày mới được gặp lại

Năm 2014, năm đầu tiên Ôn Ngôn trở lại Lâm Thành. Mùng bốn Tết, cô được bạn thân Nghiêm Vãn Vãn ra lệnh nhất định phải cùng cô ấy tham gia họp lớp cấp hai. Năm lớp 10, cha mẹ ly hôn, Ôn Ngôn được phân xử cho mẹ nuôi, thế nên cô đi theo mẹ tới Hải Thành, từ đó về sau, cũng chưa trở lại Lâm Thành.

()

Hai năm rưỡi học cấp hai kia là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong thời gian đi học của cô. Lúc rời đi, cô không nói trước với mọi người, chỉ đến buổi học cuối cùng, cô để lại một câu trên bảng đen: Các bạn thân yêu của tớ, nếu có duyên sẽ gặp lại! Ôn Ngôn thoải mái, cô không thích thương cảm, cho nên lựa chọn không từ mà biệt.

Nghe nói cô cũng trở về tham gia họp lớp, cả lớp sôi nổi hẳn lên.

Lớp trưởng Chu Vĩ Phong: Nhiệt liệt hoan nghênh bạn nhỏ Ôn Mỹ Mỹ trở về với đại gia đình của chúng ta.

Ủy viên thể dục Phó Đỉnh: Lão Chu, Mỹ Mỹ không phải là để cậu gọi, đó là độc quyền của tớ.

Lưu Hiểu Yến: Tớ nói này Phó Đỉnh, đừng nói như kiểu cậu rất thân quen với Ôn Ngôn nha.

Ủy viên thể dục Phó Đỉnh: Hải Yến đúng không, đã nhiều năm như vậy, cậu nghĩ kỹ lại xem, nếu nói trong lớp ai thân thiết với Ôn Ngôn nhất, ngoại trừ Nghiêm Vãn Vãn thì chính là tớ. Hai chúng tớ đã chơi với nhau từ khi oe oe khóc nhè đến lớn đó.” Phó Đỉnh nói xong, cũng không quên gửi thêm mấy icon khinh bỉ và đắc ý.

Ôn Ngôn đứng trên ban công, cầm điện thoại, nhìn bọn họ cậu nháo một câu, tớ nháo một câu thì khóe miệng không khỏi cong lên, gia nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người.

……………

Giang Tiểu Noãn cuộn mình trên ghế sô pha, vừa nhìn điện thoại vừa đánh chữ, thỉnh thoảng còn bật cười. Giang Thiếu Đình ở bên cạnh thực sự không nhìn được nữa, đã trợn mắt không biết bao nhiêu lần.

“Anh, anh nhìn xem chị xem, có phải còn là trẻ vị thành viên nữa đâu mà sao vẫn ngốc như vậy.” Mỗi lần chọc gậy bánh xe, Giang Thiếu An đều vô cùng tận lực. Giang Thiếu Đình bị chỉ điểm ngồi ở đối diện cũng lười phản ứng lại. Mặc dù Giang Thiếu An chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã sớm quen với tính cách này của anh chị mình.

Mẹ Giang nhìn một cặp nam nữ tính cách đối lập thì đầy vẻ bất đắc dĩ. Nếu như con gái có thể chia một chút ít nhiệt tình cho con trai thì thật là hoàn mỹ.

“Tiểu quỷ, có biết nói chuyện không đó, xem ra sau này em cũng giống như Giang Thiếu Đình, không tìm được bạn gái.” Giang Tiểu Noãn không chút khách khí oán giận Giang Thiếu An, cũng không quên kéo theo anh trai kia của mình vào.

()

“Tiểu Noãn, không phải tối mai con có họp lớp sao, đến lúc đó để anh con đưa con đi, dù sao anh con cũng muốn ra ngoài.” Mẹ Giang nháy mắt ra hiệu với Giang Tiểu Noãn. Giang Tiểu Noãn cười ha hả, không màn chút hình tượng nào, mẹ già nhà cô khẳng định lại sai người sắp xếp đối tượng hẹn hò cho anh trai cô rồi. Nghĩ tới đây, tâm tình của Giang Tiểu Noãn rất tốt.

“Mẹ à, mẹ yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Hai mẹ con nhà này cũng không cho Giang Thiếu Đình cơ hội để từ chối.

Giang Thiếu Đình trừng mắt nhìn Giang Tiểu Noãn, tựa hồ như muốn nói Giang Tiểu Noãn nhàm chán, ngây thơ không còn cách cứu chữa. Giang Tiểu Noãn không có ý tốt cười với anh, nụ cười đó rực rỡ đến mức có thể sánh ngang với hoa hướng dương mùa hè.

“Đúng rồi, mẹ, mẹ còn nhớ Ôn Ngôn của lớp bọn con không?” Tay đang lướt điện thoại của Giang Thiếu Đình dừng lại một chút, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một khuôn mặt thiếu nữ thanh tú.

“Con nói là con gái lớn của chủ nhiệm Ôn à. Trước kia, khi ba con bé còn làm trong cục, buổi tối con bé thường xuyên đưa cơm cho chủ nhiệm Ôn. Cũng thật là, một gia đình hạnh phúc vậy tự nhiên ly tán, khổ nhất không phải là đứa trẻ sao, nghe nói đi theo mẹ tái hôn.” Mẹ Giang tiếc hận, cảm thán một chút.

“Năm nay cậu ấy trở lại, ngày mai cũng tham gia họp lớp, tình cờ đây cũng là lần họp lớp đông đủ nhất của lớp bọn con sau mười năm đó. Tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Này, Giang Thiếu Đình, anh có ấn tượng gì với Ôn Ngôn không?” Giang Tiểu Noãn nghĩ tới gì đó, chuyển đối tượng nói chuyện, quay sang hỏi Giang Thiếu Đình.

“Không biết.” Rốt cuộc Giang Thiếu Đình cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, lần này không phải là trừng, cũng không phải xem như cô đang nói nhảm mà bộ không nghe thấy, nhưng mà giọng nói vẫn lười biếng như cũ, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ.

()

“Oh, còn tưởng rằng anh có ấn tượng đó. Dù sao hồi đó các anh ngồi cùng bàn mà, quên đi, nói chuyện với anh quả thực như đàn gảy tai trâu.”

Đối với thái độ ngạo mạn của Giang Thiếu Đình, Giang Tiểu Noãn cũng không mấy kinh ngạc, hình như anh chẳng nhớ mặt bất kỳ phụ nữ nào cả, còn không thấy anh nhắc tới con gái. Không đúng, chẳng lẽ, Giang Tiểu Noãn nghi ngờ nhìn thoáng qua Giang Thiếu Đình, tiếp tục mở miệng: “Sẽ không phải anh không thích con gái đó chứ?” Trước mặt còn có mẹ Giang và Giang Thiếu An, lời nói của cô đã vô cùng uyển chuyển.

“Giang Tiểu Noãn, em có phải có bệnh không đó?” Giang Thiếu Đình nói xong thì mặc kệ cô, dứt khoát đứng dậy đi lên lầu về phòng mình. Anh sợ tiếp tục ở đây thì trí thông minh của mình sẽ bị giảm xuống.

Thật ra, thực sự có chuyện ngồi cùng bàn như Giang Tiểu Noãn nói.