Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 16: Tận mắt nhìn thấy cô xử lý



Edit: Pinkie

Được Giang Thiếu Đình trấn an, Ôn Ngôn lại dần ngủ thiếp đi trong ngực anh.

Mới đầu anh muốn bảo cô xin phép nghỉ ngơi một ngày, nhưng mà sáng sớm cô đã rời giường, không đồng ý xin nghỉ phép nên Giang Thiếu Đình đành phải nghe theo cô. Hai người cũng thương lượng xong, cuối tuần này sẽ đi Hải Thành một chuyến.

Hôm qua được phát tiết, Ôn Ngôn cảm giác mình đã gần như khôi phục lại bình thường. Có lẽ ứ đọng trong người quá lâu, bị Ngôn Trăn bức bách khiến cô đột nhiên không khống chế được cảm xúc của mình nên mới như thế. Nhưng mà bây giờ cô không phải chỉ có một mình, bên cạnh cô có Giang Thiếu Đình. Cô cũng hy vọng mình có thể nhìn thẳng vào đoạn quá khứ kia, không muốn mình trở thành gánh nặng của anh.

Đã mấy ngày nay Ôn Ngôn không gặp Nghiêm Vãn Vãn, gần đây cô ấy hình như rất bận rộn, thần thần bí bí, nói chuyện phiếm cũng câu được câu không, cuối cùng nói thẳng là xử lý xong chuyện thì sẽ liên lạc lại sau.()

Gần đây, Trương Chuẩn đang bảo vệ cho khách hàng của mình trong một vụ kiện xâm phạm bí mật thương mại, thứ tư này là ngày hẹn với người phụ trách của công ty nguyên đơn. Người phụ trách này đang nằm viện, cho nên hai bên quyết định hẹn gặp ở bệnh viện nhân dân số 1 Lâm Thành.

Ôn Ngôn đi theo Trương Chuẩn chạy tới bệnh viện một chuyến. Bên kia có ý yêu cầu bị đơn Trương Viễn bồi thường năm ngàn vạn, như thế thì sẽ rút lại đơn khởi kiện, những cái khác thì không bàn bạc thêm, thái độ vô cùng kiên quyết. Mà trước mắt, Trương Viễn cũng rơi vào tình thế vô cùng bất lợi, vốn có hai nhân chứng nhưng lại đột nhiên biến mất. Vụ án này rõ ràng có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng mà bây giờ bọn họ lại rơi vào tình trạng khó giải quyết, buổi thương lượng hôm nay không có chút tiến triển nào cả.

Trương Chuẩn còn phải xử lý chuyện khác nên rời đi trước. Ôn Ngôn mang giày cao gót đứng từ sáng tới trưa, bây giờ chân đã có chút đau nhức, thế nên cô ngồi nghỉ một lúc trên băng ghế trước cổng bệnh viện. . Được cop𝘺 𝐭ại ﹢ TRu𝖬 TR𝑼𝐘𝘦𝐍.𝘝𝐍 ﹢

Ngay lúc chuẩn bị đứng dậy đón xe thì cô nhìn thấy Giang Tiểu Noãn từ trên một chiếc xe đi xuống. Đang chuẩn bị lại gần chào hỏi thì cô lại nhìn thấy một người đàn ông bước xuống xe, đi vòng qua thân xe đến đứng bên cạnh cô ấy, chuẩn bị đưa tay đỡ Giang Tiểu Noãn thì bị cô ấy đẩy tay ra.

Sắc mặt hai người không tốt lắm, Ôn Ngôn không đi qua đó, nhưng mà cũng không rời đi, cô cảm giác trạng thái của Giang Tiểu Noãn có hơi không ổn. Người đàn ông kia hình như còn không hết hy vọng, lại vươn tay một lần nữa chuẩn bị đỡ cô ấy. Lần này, Giang Tiểu Noãn không chỉ đẩy tay anh ta ra mà còn cho người đàn ông kia một cái tát. Ôn Ngôn đang chuẩn bị tiến lên xem tình huống như thế nào thì ấy vậy mà, người đàn ông kia trực tiếp trả lại Giang Tiểu Noãn một cái bạt tai. Thấy thế, Ôn Ngôn chạy nhanh tới, cô kéo Giang Tiểu Noãn ra sau lưng mình bảo vệ.

Giang Tiểu Noãn bị cú tát kia làm cho hoa cả mắt, nước mắt không tự chủ trào ra, cô ấy còn chưa nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai, trong tiềm thức siết chặt cánh tay Ôn Ngôn, oán hận nhìn người đàn ông đứng đối diện.

“Cút đi, tôi khuyên cô không cần làm chuyện bao đồng.” Người đàn ông thấy Ôn Ngôn chặn trước Giang Tiểu Noãn thì tưởng đây là người thích xen vào chuyện người khác, cho nên không chịu được mà mở miệng nói.

Ôn Ngôn không để ý tới anh ta, xoay người nhìn Giang Tiểu Noãn. Lúc này, Giang Tiểu Noãn mới thấy rõ người chạy tới là Ôn Ngôn. Cô ấy lắc đầu với Ôn ngôn, ý bảo mình không sao. Ôn Ngôn nhìn cô ấy, sắc mặt tái nhợt, nửa bên phải hơi sưng đỏ, khóe miệng có chảy máu. Có thể thấy được, vừa mới nãy, người đàn ông kia dùng lực lớn thế nào. Ôn Ngôn nhanh chóng lấy một tờ khăn giấy trong túi xách ra, giúp cô lau vết máu trên miệng.()

“Anh đi đi, tôi sẽ tự xử lý, sẽ không uy hiếp anh.” Giang Tiểu Noãn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Ôn Ngôn, đi ra phía trước, nói với người đàn ông kia.

“Giang Tiểu Noãn, loại phụ nữ như cô tôi đã gặp rất nhiều, nhất định tôi phải tận mắt nhìn thấy cô xử lý.”