Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 37: Đều không thể nào quay lại được nữa



Edit: Pinkie

“Anh là người được ông cụ Hoắc bồi dưỡng làm người nối nghiệp. Từ nhỏ đến lớn, ông ấy đã thấm nhuần tư tưởng cho anh rằng Hoắc Thị là quan trọng nhất, đối tốt với người khác và yêu đương là chuyện tối kỵ. Đây là gia huấn mà mỗi người được chọn làm người nối nghiệp đều phải tuân thủ. Năm mười sáu tuổi, anh vào nhà họ Hoắc, đi theo bố anh để học tập. Thật ra, cho tới bây giờ anh đều không đến trường học, vẫn luôn chỉ mời gia sư tới dạy mà thôi. Bọn anh cũng đã sớm quen thuộc với cuộc sống như thế. Anh vẫn luôn cho rằng anh là người thừa kế duy nhất của Hoắc Thị, đây là sứ mệnh của anh. Hôn nhân của anh, thì càng không cần phải nói, cũng nhất định phải theo sắp xếp của gia tộc. Đối với chuyện này, anh cũng không phản đối gì.” Nói đến đây, Hoắc Vũ dừng lại một chút, thoáng nhìn Ôn Ngôn.

“Cuộc sống của anh chính là Hoắc Thị, không có cái khác. Bạn bè thì không cần phải nói, ngoại trừ quan hệ hợp tác thì chính là cấp dưới, thậm chí ngay cả mẹ cũng không có ở bên cạnh anh. Lúc anh biết em, thì còn sớm hơn so với em biết anh. Có một lần, anh cùng với bố tham gia tiệc tối từ thiện do Húc Nguyên tổ chức, em ở trên sân khấu đánh đàn.”

Ôn Ngôn bỗng nhớ tới, tiệc tối từ thiện trong lời Hoắc Vũ nói. Khi đó, cô bị Ngôn Trăn lôi tới cứu viện, vốn là mời nghệ sĩ dương cầm kia nhưng mà người đó lại xảy ra chút vấn đề trên đường đi, không đến được buổi tiệc tối. Khi đó cô đang nghỉ hè năm lớp mười một.

Chính ánh nhìn thoáng qua khi cảm ơn khách khứa sau khi biểu diễn xong của cô đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng Hoắc Vũ. Sau khi trở về, thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ nhớ tới. Hoắc Vũ đã từng muốn quên, nhưng mà càng muốn quên thì lại càng không thể quên, thậm chí càng ngày càng khắc sâu. Anh ta không dám để cho bố và cả ông nội biết mình có suy nghĩ này, có suy nghĩ này với một cô gái.

Anh ta cũng không nói chuyện này cho Ôn Ngôn nghe, mà tiếp tục nói: “Sau đó, ở dưới lầu của Húc Nguyên, anh nhìn thấy em và mẹ em cãi nhau.”

Khi đó cô tìm Ngôn Trăn là bởi vì chuyện điền nguyện vọng thi đại học, cô muốn ghi danh đại học T, nhưng mà bởi vì đại học T không ở Hải Thành cho nên Ngôn Trăn không đồng ý. Cô trực tiếp chạy đến Húc Nguyên tìm bà ấy. Hai người huyên náo không vui vẻ gì, kết quả cuối cùng vẫn là cô thỏa hiệp.

Sau khi náo loạn cùng Ngôn Trăn xong, một mình cô ngồi khóc trên ghế đá ven đường, cũng chính lần đó cô quen biết Hoắc Vũ. Đang đau lòng, cô phát hiện có người ngồi bên cạnh mình. Cho đến khi có một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt cô, nhìn thoáng qua những ngón tay thon dài mảnh khảnh, cô mới nhận ra người này không chỉ có ngón tay đẹp mà ngay cả khuôn mặt cũng không có chỗ nào để bắt bẻ, vừa cao quý vừa đẹp trai như các mỹ nam trong phim truyền hình Hàn Quốc.

Lúc này, Ôn Ngôn giống như Nghiêm Vãn Vãn, đối với đồ đẹp thì luôn thưởng thức không thôi. Ôn Ngôn không thể không thừa nhận, cô thực sự bị sắc đẹp của người đàn ông trước mặt này làm cho phải cảm thán. Sau đó cô nhận lấy khăn giấy, nhỏ giọng ngượng ngùng nói cảm ơn với anh ta.

“Em biết dì Ngôn à?” Hoắc Vũ không giỏi bắt chuyện, bởi vì cho tới bây giờ anh ta chưa từng làm chuyện này, đang lúc không biết nên nói gì thì bật hỏi vấn đề mà anh đã biết đáp án. Thật ra anh ta đã điều tra Ôn Ngôn từ trước, biết cô là con gái của Ngôn Trăn.

“Bà là mẹ em.” Ôn Ngôn nghe anh ta gọi Ngôn Trăn là dì Ngôn thì đã buông lỏng hoàn toàn một chút đề phòng trong lòng của mình.

“Sao vừa rồi em lại đau lòng như vậy? Có chuyện gì không vui thì có thể nói ra, có một số việc, khi nói ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nếu như em tin tưởng lời anh thì có thể xem anh như thùng rác của em đi.” Hoắc Vũ vốn ăn nói thận trọng, không biết dỗ người khác, nói ra được những lời này đã vượt xa trình độ của anh ta rất nhiều rồi.

Ôn Ngôn nghe anh ta nói như vậy thì bật cười, “Nhìn không ra, những người như thế này cũng biết an ủi người khác sao?”

Hoắc Vũ nhíu mày nói: “Những người như thế này là người nào?”

Ôn Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Những người giống như nhị thế tổ (1).”

(1) Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

“Em có hiểu lầm sâu về nhị thế tổ đến mức nào vậy?”

Thật ra Hoắc Vũ muốn nói là, vậy phải xem là đối với người nào, nhưng mà anh ta chưa từng nghiêm túc nói chuyện với một người như vậy, đặc biệt còn là người khác phái, hơn nữa anh ta sợ sẽ hù dọa cô gái nhỏ trước mặt.

“Kỳ thật cũng không có gì, em tiếp xúc cũng không nhiều.” Cô chỉ tiếp xúc với hai con trai nhà Lục Húc, cảm giác bọn họ luôn cao cao tại thượng, giống như không thèm để cô trong mắt.

Hai người câu được câu không trò chuyện, cho đến khi điện thoại di động của Hoắc Vũ reo lên.

“Thật xin lỗi, chỉ có thể nói chuyện với em đến đây. Anh có việc phải đi.” Nhận điện thoại xong, Hoắc Vũ bất đắc dĩ nói với Ôn Ngôn.

“Không có việc gì, anh mau đi đi, hôm nay rất cảm ơn anh.” Ôn Ngôn vui vẻ cười một tiếng.

Lần đầu tiên gặp Hoắc Vũ đã để lại ấn tượng vô cùng tốt trong lòng Ôn Ngôn. Nhưng mà Ôn Ngôn không nghĩ tới, ấy vậy mà hôm sau Hoắc Vũ lại gọi điện thoại cho cô. “Sao anh lại có số điện thoại của em?” Nhận điện thoại của anh ta, Ôn Ngôn có chút giật mình.

“Anh hỏi dì Ngôn.”

Hoắc Vũ quả thực đã hỏi Ngôn Trăn, chính lúc này, Ngôn Trăn bắt đầu đặt tâm tư lên việc để Ôn Ngôn tạo quan hệ với nhà họ Hoắc.

“Em muốn học đại học ở đâu?”

Ôn Ngôn không nghĩ tới anh ta biết chuyện này, vậy khẳng định là do chính Ngôn Trăn nói. Lúc này cô cũng không rõ tâm tư của Ngôn Trăn, cho nên cũng không ghét bà ấy như vậy.

“Đại học C.” Đây là kết quả sau khi thỏa hiệp.

Ôn Ngôn muốn đi đại học T. Cô đã trưởng thành, không muốn mọi chuyện đều bị Ngôn Trăn trói buộc. Hơn nữa, đại học T cách Lâm Thành rất gần, bình thường cô có thể đến đó gặp Ôn Kiến Thành. Cho nên, lúc đó, Ôn Ngôn thực sự rất mệt mỏi, cô thực sự không thể nào hiểu được hành vi của Ngôn Trăn. Còn chưa bước vào xã hội, cô vẫn là cô gái nhỏ, làm sao hiểu được bản chất con người trong trò chơi trục lợi.

“Đừng không vui, đến lúc khai giảng, anh đưa em đi, giúp em mang đồ đạc, mặc cho em phân phó nhé.”

Nghe anh ta nói như vậy, tất cả Ôn Ngôn đều cho rằng Hoắc Vũ vì để dỗ cô vui vẻ mà thôi, chứ cũng không coi là thật, dù sao hai người quen biết cũng không bao lâu, hơn nữa có vẻ như Hoắc Vũ cũng không phải là người sẽ làm những chuyện thế này. Mặc dù cảm thấy anh ta khác biệt so với hai đứa con trai nhà họ Lục, nhưng mà Ôn Ngôn luôn vô thức gom bọn họ vào chung một loại. Cô không giống bọn họ, bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, Hoặc Vũ đột nhiên tốt với cô như vậy, nói không chừng cũng là do nhất thời nhàm chán nên kiếm chuyện làm mà thôi.

Cả một kỳ nghỉ hè, hai người liên lạc thường xuyên, cũng dần trở nên quen thuộc. Ôn Ngôn không có bạn bè gì ở Lâm Thành, càng không có người thân. Ở nhà họ Lục, cô tồn tại giống như người ngoài, thân phận cũng khá xấu hổ. Cho nên Hoắc Vũ xuất hiện đã mang đến cho cô cảm giác ấm áp trong trái tim đang bất an của mình. Bất giác cô xem anh ta là người bạn mà mình tín nhiệm nhất.

Cho nên mới nói, duyên phận giữa người với người thật sự rất kỳ diệu, nếu như lúc ấy cô quyết làm trái lời Ngôn Trăn, đi học đại học T, có lẽ cô sẽ sớm gặp Giang Thiếu Đình, nhưng mà có lẽ hai người không nhất định sẽ ở cùng một chỗ. Sau đó, những chuyện của cô và Hoắc Vũ có lẽ cũng không xảy ra, cuộc sống của mấy người bọn cô cũng không phải như bây giờ. Nhưng mà giả thiết chung quy lại thì vẫn là giả thiết mà thôi.

“Sau khi ông nội anh phát hiện anh lén lút liên lạc với em thì đã vô cùng tức giận. Ông ấy không cho phép người thừa kế mà ông ấy bồi dưỡng lại là một người bị tình yêu chi phối, cho nên ông ấy sử dụng gia pháp với anh, đồng thời cho rằng bị em mê hoặc cho nên anh mới biến anh thành như vậy, nói thẳng ra là phải xử lý triệt để. Anh biết ông ấy không phải đe dọa anh, ông ấy nói được là làm được. Anh càng cầu xin thì ông ấy càng tức giận. Sau đó anh đồng ý dùng biện pháp cắt đứt liên lạc với em, ông ấy mới bằng lòng bỏ qua.” Hoắc Vũ nói tiếp.

Khi đó Hoắc Vũ giống như biến thành người khác, không chỉ lạnh lùng khác thường, mà càng giống như một tên biến thái. Anh ta trơ mắt nhìn Ôn Ngôn bị người ta ép uống thuốc kích dục. Khi thuốc kia phát huy tác dụng thì suýt chút nữa đã chết người. Cuối cùng, anh ta thực sự không nhìn nỗi bộ dạng đau đớn của cô nên đã chém cô một nhát. Sau khi chém xong thì anh ta giúp cô băng bó, chỉ vì để làm cho cô tỉnh táo lại. Anh nhìn cô gái vốn tươi sáng đã bị chơi đùa đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lúc đó Ôn Ngôn quên hết đau đớn, bị nhốt ròng rã một tháng trời, cả người giống như cái xác không hồn. Nhưng mà Hoắc Vũ có ý thức. Anh đau đớn, nhưng mà anh chỉ cần mạng sống của cô.

Cho nên nhìn giới hào môn hào nhoáng nhưng không biết cất giấu bên trong bao nhiêu chuyện xấu xa. Con cái nhà mình vô dụng thì đều có thể bị vứt bỏ, huống chi là một người bình thường không quyền không thế. Bọn họ muốn một người không còn chỗ đứng thì quả thực rất dễ dàng.

Điều khiến Ôn Ngôn tuyệt vọng chính là Ngôn Trăn chấp nhận chuyện này. Bà ấy vì để không phải đắc tội với nhà họ Hoắc nên đã không giúp đỡ cô. Mẹ mình như vậy, người khác càng thêm cho rằng cô chỉ là một người có cũng được mà không có cũng không sao.

“Ôn Ngôn, anh cũng không dám cầu xin em tha thứ cho anh. Anh chỉ muốn bù đắp sai lầm của mình.”

“A Vũ, chúng ta đều không thể nào quay lại được nữa. Đúng sai cũng đã không còn là chuyện quan trọng nữa. Bây giờ em rất tốt, cũng không cần người nào bù đắp cả.”