Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 47: Cảm giác là nhà



Edit: Pinkie

Đồ đạc của Ôn Ngôn cũng không nhiều, toàn bộ đựng hết trong hai cái vali, thêm một vài cái túi nhỏ nữa.

“Anh làm khi nào thế?” Tiến vào chung cư, Ôn Ngôn phát hiện toàn bộ căn phòng đã hoàn toàn khác so với trước đó thì có chút giật mình.

Cô tới đây hai lần, thực sự trước đó trang trí rất đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng ít, thậm chí cả dụng cụ nấu ăn cũng không có, nhìn quanh thì chỉ một màu trắng xóa, không có những màu sắc khác, là kiểu chung cư điển hình của đàn ông độc thân. Hôm nay nhìn lại, cả căn phòng đã có màu sắc hơn rất nhiều, nhưng mà cũng không rối mắt. Màn cửa, sàn nhà, giấy dán tường, thậm chí đi giường ngủ cũng đều đổi. Tổng thể trông ấm áp hơn rất nhiều, thậm chí có cảm giác là nhà.

“Như thế nào, hài lòng không?” Giang Thiếu Đình cảm thấy hơi cường điệu khi nhìn thấy bộ dáng giật mình của cô.

“Không tệ, làm khi nào thế ạ?” Ôn Ngôn thấy anh không trả lời thì tiếp tục hỏi.

“Mới tuần trước.” Từ thời điểm cô cân nhắc thì Giang Thiếu Đình đã gọi người tới làm.

Căn phòng vốn đã được cải tạo, cho nên việc thay đổi cũng rất nhanh.

“Thật rất tốc độ đó!” Ôn Ngôn khen ngợi anh.

“Trước mắt chúng ta sống ở đây nhé!” Đương nhiên Giang Thiếu Đình không thể cứ để cô ở chỗ này.

“Được ạ.” Ôn Ngôn cười nói.

Giang Thiếu Đình cũng không nói cho Ôn Ngôn biết, thật ra bây giờ anh đang chuẩn bị phòng ốc cho bọn họ sau khi kết hôn.

“Em đi tắm trước đi, anh thu dọn đồ đạc một chút.”

“Anh đi tắm đi, em làm là được rồi.” Ôn Ngôn có cảm giác anh thực sự là người thép, giống như không cần nghỉ ngơi vậy.

“Nghe lời, nhanh đi đi.”

Không lay chuyển được anh, Ôn Ngôn đành phải từ bỏ, giao toàn bộ đồ đạc cho anh. Cô cảm thấy, hôm nay người đàn ông này cứ là lạ làm sao, chuyện gì cũng tranh làm, bình thường chỉ cần có thời gian thì mặc dù anh cũng rất chịu khó nhưng mà không giống như hôm nay.

Vừa tắm xong, mở cửa phòng tắm thì cô đã nhìn thấy Giang Thiếu Đình đứng trước cửa đợi cô.

“Anh dọn dẹp xong rồi ạ?” Ôn Ngôn hỏi.

“Đưa tay cho anh, nhắm mắt lại.” Giang Thiếu Đình cười nói.

Ôn Ngôn nghi ngờ, người này đang giở trò quỷ gì thế này, nhưng mà vẫn đưa tay ra cho anh, cũng nghe lời nhắm mắt lại. Dưới sự hướng dẫn của anh, mặc dù hai mắt nhắm nghiền nhưng mà cô vẫn biết là mình vừa đi ra khỏi phòng, có thể cảm nhận được là phòng khách tối thui, cũng không bật đèn.

“Xong chưa ạ?” Ôn Ngôn chờ không nổi, thế là thúc giục hỏi.

“Có thể.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cô, hơi thở ấm áp làm lỗ tai cô có chút ngứa.

Ôn Ngôn vừa mở mắt, toàn bộ phòng khách chỉ có ánh sáng yếu ớt, cô nhìn thấy trên bàn có một chiếc bánh kem màu hồng được thắp nến. Có chút mơ hồ, cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh, trong bóng tối, đôi mắt của anh sáng ngời.

“Em yêu, sinh nhật vui vẻ!” Giang Thiếu Đình nói xong, kéo tay cô nói: “Ước đi em!”

Ôn Ngôn vẫn còn trong mộng, máy móc làm theo lời anh. Hôm nay là sinh nhật cô, nhiều năm qua cô chưa từng tổ chức sinh nhật, sớm đã thành thói quen luôn rồi. Đầu óc trống rỗng, cô cầu nguyện, nếu như thực sự nguyện vọng có thể thành sự thật thì cô hy vọng Lục Nguyên Khải có thể khỏe lại, hy vọng Ngôn Trăn có thể bình an, như thế thì mới là tình trạng lý tưởng nhất với Lục Nguyên Khải. Có lẽ hơi tham lam nhưng hiện tại ước muốn duy nhất của cô là hai người này.

“Xong rồi ạ.” Cô ngước mắt nhìn Giang Thiếu Đình.

“Thổi nến.” Giang Thiếu Đình nhắc nhở.

Thổi nến xong, Giang Thiếu Đình mới bật tất cả đèn lên. Nhìn cô gái đứng trước bánh kem, hai gò má phiếm hồng, còn kinh ngạc hơn so với trước đó, Giang Thiếu Đình đi lại.

“Còn chưa tỉnh táo lại à?” Giang Thiếu Đình véo véo gương mặt cô, cười nói.

“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em, đã nhiều năm không tổ chức gì, em đã quên mất từ lâu rồi.”

“Từ năm nay bắt đầu, sau này, mỗi năm anh sẽ trải qua cùng em.” Thật ra Giang Thiếu Đình cảm thấy hôm nay mình chuẩn bị không quá tốt, mọi thứ đều rất đơn giản. Nhưng mà hình như cô gái này luôn rất dễ thỏa mãn, chỉ với điểm này thôi cũng làm cho anh cảm thấy mình nên đối xử tốt với cô nhiều hơn nữa.

“Được.” Trước khi Ôn Ngôn rời khỏi Lâm Thành, sinh nhật đều có bố mẹ bên cạnh, nhưng mà sau khi bọn họ ly hôn, cô cảm thấy mình không cần phải tổ chức sinh nhật làm gì nữa.

Mới đầu, Ngôn Trăn còn nghĩ cách giúp cô tổ chức tiệc sinh nhật, mời một số con em trong các gia đình giàu có ở Hải Thành tham gia, như thế cũng giúp cô hòa nhập tốt với tầng lớp đó. Nhưng mà cô không thích cách thức đó cho nên từ chối, cũng nói với bà ấy là sau này sẽ không cần tổ chức sinh nhật nữa. Từ đó, Ngôn Trăn thực sự không nhắc tới sinh nhật của cô nữa, hằng năm, thậm chí còn không gửi tin nhắn chúc mừng.

Đối với việc làm của Giang Thiếu Đình, trong lòng Ôn Ngôn thực sự rất cảm động. Sau này ở cùng với anh, bọn họ sẽ có một nơi gọi là nhà của hai người, Ôn Ngôn thậm chí còn có chút mong đợi. Đã rất lâu rồi, cô không biết cảm giác có nhà là gì. Ở cùng một chỗ với Giang Thiếu Đình, anh đối xử với cô rất tốt, nhưng mà công việc của hai người đều bận rộn, mặc dù Giang Thiếu Đình cũng thường xuyên tới chỗ cô nhưng mà cảm giác đó với cảm giác mà hôm nay anh mang đến cho cô hoàn toàn không giống nhau. Cô không thể nói được là không giống chỗ nào, nhưng mà vào lúc này, cô mới nghĩ tới cái từ “nhà” này.

“Đói bụng rồi phải không, để anh vào phòng bếp mang đồ ăn lên.”

“Chúng ta cùng làm.”

Trong lúc Ôn Ngôn tắm, đồ ăn đã được đưa tới, thời gian Giang Thiếu Đình đưa ra có chút cấp bách.

Ôn Ngôn nhìn logo Tiểu Thành Xuân Thu bên ngoài túi đựng đồ ăn thì trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Hai người, một trước một sau, bày đồ ăn lên bàn. Sau khi dọn xong, Ôn Ngôn đi đến bên cạnh người đàn ông, thưởng cho anh một nụ hôn nhẹ. Người được thưởng thì vui vẻ cười đến mức không khép miệng lại được.

“Dỗ dành em có được kiểu khen thưởng này thì sau này anh sẽ cố gắng gấp bội, mỗi ngày đều dỗ em.” Giang Thiếu Đình cười xấu xa.

“Xem anh đắc ý chưa kìa.” Ôn Ngôn đập anh một phát.

Đối với Giang Thiếu Đình mà nói, tặng tiền hay nhà hay bất kỳ thứ gì khác đều dễ như trở bàn tay, nhưng mà xem ra với Ôn Ngôn, những thứ mà Giang Thiếu Đình làm hôm nay mới làm cho cô càng thêm cảm động.

“Ôn Ngôn, anh chỉ muốn ở bên em, anh chỉ muốn kết hôn với em, anh chỉ muốn cùng em có một ngồi nhà, anh chỉ muốn cùng em sinh con dưỡng cái. Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này của anh có em thì anh cảm thấy rất hạnh phúc. Cảm ơn em!”

Màn đêm buông xuống, phòng ngủ lờ mờ, cô gái nép vào trong vòng tay của người đàn ông, những lời chân thành và thâm tình của anh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô gái. Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

……..

Gần đây Tô Khê không tốt tí nào. Cô ta dùng rất nhiều cách để liên lạc với Giang Thiếu Đình nhưng đều không có kết quả. Ở công ty cũng không thuận lợi, liên quan đến khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của Thịnh Phi, cuối cùng vẫn là do Tô Lâm Hải tự móc tiền túi ra trả. Làm như vậy mới có thể ngăn được miệng lưỡi của mấy cổ đông Tô Thị kia. Tô Lâm Hải cũng bởi vì chuyện này mà nghiêm khắc với cô ta hơn rất nhiều, ngay cả thẻ ngân hàng của bị cắt mấy cái, quy định hạn mức tiêu tiền hằng tháng của cô ta.

“Lần này, cô không cần giúp tôi hẹn gặp được Ôn Ngôn, chỉ cần chặn được cô ta lúc tan làm giúp tôi là được.” Tô Khê nói với cô gái ở đối diện.

Hứa Vi nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đáp lại cô ta một chữ “được”.

“Nhưng mà, mỗi lần cô ta tan làm đều có tổng giám đốc Giang tới đón. Nếu như cô muốn làm chuyện gì mà bị anh ta biết được thì sẽ gây bất lợi cho cô.” Hứa Vi thực sự không muốn gặp Tô Khê quá nhiều, qua khoảng thời gian quen biết này, cô ta cảm nhận được Tô Khê là người không đáng tin cậy.

Nhưng mà, nhìn bộ dáng đắc ý gần đây của Ôn Ngôn thì cô ta rất không thoải mái. Nếu như Tô Khê thật sự có thể dạy dỗ Ôn Ngôn một chút thì không phải sẽ tốt hơn sao. Bây giờ, điều cô ta đang cân nhắc chính là nên làm thế nào mới có thể để cho Ôn Ngôn đau khổ nhưng mà mình lại không liên quan.

Hiện Tô Khê đang đắc tội với Giang Thiếu Đình, dù có tiếp tục làm gì đó với Ôn Ngôn thì như thế nào đi chăng nữa sau lưng Tô Khê còn có Tô Thị, mà cô ta thì có gì đâu, cái gì cũng không có, cho nên cô ta không thể mạo hiểm như vậy. Vì vậy, cô ta im lặng để tất cả những chuyện này không có bất kỳ liên quan nào đến cô ta.