Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 5: Cây vạn tuế muốn nở hoa



Edit: Pinkie

Sau khi Giang Tiểu Noãn xuống xe thì trong xe chỉ còn lại cô và Giang Thiếu Đình. Ôn Ngôn bật định vị điện thoại lên, trực tiếp đặt ở nơi mà Giang Thiếu Đình có thể nhìn thấy.

“Em có buồn ngủ thì ngủ trước đi, đến nơi anh gọi em.” Giang Thiếu Đình nhìn định vị trên điện thoại, thật ra cũng không cần hướng dẫn, anh biết đường tới đó, chỉ là anh không nói ra.

“Không có việc gì, em không buồn ngủ.” Ông Ngôn vừa cười vừa nói.

Trên đường đi, hai người trò chuyện rôm rả.

“Chuẩn bị ở lại Lâm Thành, hay chỉ trở về đây vài ngày.” Giang Thiếu Đỉnh hỏi.

“Là muốn ở lại nơi này, vẫn thích ở nơi này. Sau Tết Nguyên đán em sẽ bắt đầu tìm việc làm.” Ôn Ngôn thực sự muốn ở lại Lâm Thành, điều cô lo lắng nhất chính là bọn họ sẽ tới tìm cô, cô cảm thấy vô cùng bối rối khi phải đối mặt với mọi thứ trong tương lai.

“Chuẩn bị tìm công việc gì?” Giang Thiếu Đình hỏi.

“Tìm công ty luật.” Ôn Ngôn nghiêng đầu dựa trên cửa xe, như có điều suy nghĩ rồi đáp.

“Tín Thành cũng không tệ lắm, có thể cân nhắc.” Giang Thiếu Đình nói tiếp.

“Đâu chỉ không tệ nha, nhưng bọn họ không nhận thực tập sinh.” Ôn Ngôn không có kinh nghiệm làm việc, cho dù thành tích đại học của cô ưu tú như thế nào, lý lịch hoàn mỹ ra sao thì những thứ đó đều là hình thức mà thôi. Đã tốt nghiệp hơn một năm, nhưng kinh nghiệm làm việc của cô hoàn toàn không có, công ty lớn như Tín Thành sẽ không tuyển sinh viên mới tốt nghiệp, đừng nói chi là hoàn cảnh của cô.

“Một lát cho em thông tin liên lạc, em có thể đi phỏng vấn thử, có được hay không thì phải dựa vào chính em thôi.” Cho dù có được hay không thì Giang Thiếu Đình vẫn hết sức vui vẻ.

“Làm sao mà em lại có cảm giác đi cửa sau thế này.” Ôn Ngôn vừa cười vừa nói.

“Không phải cảm giác, chính là như thế.” Giang Thiếu Đình tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên.

Ôn Ngôn bật cười thành tiếng, “Nói vậy, em sẽ không khách khí, cảm ơn anh.”

Đây là một cơ hội khó được, cho nên cô cứ nhận lấy trước, chờ sau này tìm cơ hội cảm ơn Giang Thiếu Đình.

Lúc đến nơi, mặc dù Giang Thiếu Đình không xuống xe, nhưng anh để Ôn Ngôn đi trước, anh nhìn cô an toàn đi vào chung cư thì mới quay về. Lúc tới cửa chung cư, Ôn Ngôn quay người nhìn thấy xe anh vẫn còn đậu ở đó, mặc dù không nhìn thấy người trong xe nhưng mà cô biết anh đang nhìn cô, cho nên cô phất tay với anh, ý bảo anh mau về đi.

Giang Thiếu Đình nhìn một loạt động tác của cô, anh mỉm cười, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa thì mới nổ máy rời đi.

*. 𝘛hử‎ đọc‎ t𝒓𝒖𝘺ệ𝓃‎ khô𝓃g‎ q𝒖ả𝓃g‎ cáo‎ tại‎ [‎ 𝘛𝒓𝗨mt𝒓𝒖𝘺ệ‎ 𝓃.𝑉𝘕‎ ]

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, lúc Ôn Ngôn mở điện thoại thì đã thấy Wechat có yêu cầu kết bạn của Giang Thiếu Đình, cô nhanh chóng đồng ý. Cô chuẩn bị gửi tin nhắn nói cảm ơn với anh, nhưng mà còn chưa gõ chữ xong thì bên kia đã gửi tin nhắn tới.

Giang Thiếu Đình: 135****, Chu Thần, là người phụ trách của bên Tín Thành, thời gian phỏng vấn thì em sắp xếp với cậu ấy.

Ôn Ôn: Cảm ơn anh, anh Thiếu Đình!

Cuối cùng Ôn Ngôn vẫn quyết định xưng là anh, anh trai của Giang Tiểu Noãn thì lẽ ra cô cũng gọi là anh, vốn là một cách xưng hô rất bình thường. Trước kia, người khác phái lớn tuổi hơn, cô đều sẽ xưng hô như vậy. Nhưng mà không biết vì sao, đối mặt với Giang Thiếu Đình, mặc dù mỗi lần cô đều thể hiện rất tự nhiên hào phóng, nhưng mà chỉ có cô mới biết, thật ra trong lòng cô luôn có chút căng thẳng.

Giang Thiếu Đình nằm trên giường, nhìn tin nhắn mà Ôn Ngôn gửi tới, đôi môi mỏng kéo nhẹ nụ cười như có như không, trong mắt càng thêm nhu tình như nước.

Anh nhấn mở vòng bạn bè của Ôn Ngôn, ý đồ muốn biết rõ hơn về cuộc sống của cô, nhưng mà đáng tiếc rằng, Ôn Ngôn không giống như Giang Tiểu Noãn, ngay cả chuyện đánh rắm cũng muốn đăng. Vòng bạn bè của cô cũng giống như con người cô, đơn giản yên tĩnh, phần lớn đều là một vài ảnh phong cảnh mà cô chụp, caption càng thêm ít, Giang Thiếu Đình nhấn thích từ đầu đến cuối.

Năm này, Wechat còn chưa phổ biến, rất nhiều người vẫn dùng QQ, nhưng dưới sự dẫn dắt của Giang Tiểu Noãn, những người bên cạnh cũng dần dùng Wechat để liên lạc, group chat trong lớp của Giang Tiểu Noãn cũng là do cô ấy lập.

Ôn Ngôn rửa mặt xong, cầm điện thoại lên thì thấy trong vòng bạn bè của mình có hơn ba mươi thông báo, ấn mở ra xem thì toàn bộ là Giang Thiếu Đình nhấn thích. Xem hết, khóe miệng của cô không khỏi cong lên, tim đập thình thịch thình thịch. Giang Thiếu Đình hình như cũng không khó tiếp cận như bọn họ nói.

*

Lúc ăn cơm trưa, Giang Tiểu Noãn vẫn luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn Giang Thiếu Đình, cuối cùng nói với mẹ Giang: “Mẹ, cây vạn tuế nhà mẹ muốn nở hoa rồi.”

Lấy kinh nghiệm yêu đương phong phú của Giang Tiểu Noãn, cho tới bây giờ Giang Thiếu Đình chưa từng nhấn thích người nào, như vậy có thể nói, con xà tinh hoạt động công khai như thế, tuyệt đối là có ý đồ. Lúc phát hiện anh ấy làm một loạt thao tác kia, Giang Tiểu Âm có cảm giác thành công giống như phát hiện ra châu lục mới. Từ một góc độ khác mà nói, vẫn thông qua cô thì Giang Thiếu Đình mới có cơ hội quen biết Ôn Ngôn. Đại não của Giang Tiểu Noãn bắt đầu bổ ra một đống tình huống.()

“Nhà chúng ta làm gì có cây vạn tuế. Con có thể như con gái nhà người ta không, ngày nào cũng làm chuyện không đứng đắn.” Mẹ Giang nghe cô nói mà không hiểu làm sao.

“Đối diện con có một cây, không phải sao.” Giang Tiểu Noãn chỉ vào Giang Thiếu Đình nói.

()

Người trong cuộc Giang Thiếu Đình làm bộ như mọi chuyện không liên quan tới mình, tiếp tục im lặng ăn cơm. Bố Giang ở bên cạnh cũng quen thuộc với cảnh tượng này trong nhà ông.

Hai mẹ con mỗi người nói một câu, cuối cùng mẹ Giang còn vui vẻ nói với con trai mình: “Hôm nào dẫn người về nhà ăn bữa cơm.”