Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 50: Làm cái gì anh cũng bằng lòng



Edit: Pinkie

Cả chặng đường, Giang Thiếu Đình chỉ suy nghĩ rốt cuộc Ôn Ngôn vì chuyện gì mà lại trở nên cáu kỉnh như thế. Xe dừng trước cổng khách sạn, Giang Thiếu Đình nói một câu xin lỗi không thể tiếp được với Cố Khanh Khanh rồi một mình xuống xe rời đi trước.

Cố Khanh Khanh đứng tại chỗ, giật mình nhìn hướng anh rời đi, tò mò không biết vì chuyện gì mà anh lại vội vã như thế.

Trở lại phòng khách sạn, Giang Thiếu Đình gấp gáp sạc pin điện thoại, vừa mở máy thì không kịp xem gì cả, nhanh chóng gọi điện thoại cho Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn không biết mình đã đổi bao nhiêu tư thế, lúc nhìn thấy Cố Khanh Khanh đăng bức ảnh kia thì đã ném điện thoại qua một bên, ôm đầu gối cuộn mình trên giường gặm nhấm nỗi đau.

Lúc nghe được tiếng chuông điện thoại, dù không nhìn nhưng cô biết khả năng rất lớn là Giang Thiếu Đình gọi tới. Vùng vẫy một lát, cô mới chậm chạp cầm điện thoại di động lên, ấn nghe.

“Ôn Ngôn, nghe được không em?” Bên kia truyền đến giọng đàn ông vội vàng.

Ôn Ngôn chỉ là khẽ ừ.

Nghe được giọng cô, Giang Thiếu Đình ở đầu bên kia điện thoại rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

“Thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Giang Thiếu Đình nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ không ra mình đã chọc giận gì để cô không vui, cho nên, vấn đề hẳn không phải do anh.

Ôn Ngôn nghe anh hỏi như vậy, lại giận, nhưng mà vẫn cố gắng giữ tâm trạng của mình thật bình tĩnh.

“Bây giờ anh ở đâu?”

“Ở khách sạn.” Giang Thiếu Đình nghe giọng nói của cô có chút khàn thì lông mày lại nhíu lại một lần nữa.

“Vẫn luôn ở khách sạn?”

“Vừa mới trở về.” Lần này, nếu như Giang Thiếu Đình còn nghe không ra chuyện này có liên quan tới anh thì anh chính là đồ đần. Nhưng mà anh vắt hết óc suy nghĩ thì cũng không nghĩ ra mình đã làm sai chỗ nào, đã làm gì để chọc cô không vui, tuy vậy vẫn phải dỗ dành trước đã.

“Ôn Ngôn, có phải anh làm gì khiến em không vui không? Em nói thẳng với anh có được không? Chỉ cần em chỉ ra, anh sẽ thay đổi, đừng có không vui như vậy, anh rất lo lắng.” Giang Thiếu Đình đầy vẻ cầu xin được sống sót.

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Ôn Ngôn cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Nếu như chính mình lại tiếp tục buồn bực, thì cũng không có ý nghĩa gì, thế là cô trực tiếp nói chuyện mình nhìn thấy đồ vật và Giang Thiếu Đình trên Weibo.

Nghe cô nói những chuyện kia, Giang Thiếu Đình giải thích mọi chuyện với cô một phen. Làm sao cũng không nghĩ tới chuyện mình đã bị người ta tính kế như thế, trong lòng bùng cơn lửa giận, nhưng mà nghĩ đến đầu bên kia điện thoại còn có người đang chờ anh dỗ dành an ủi thì phải tạm thời ép cơn giận này xuống.

“Khóc à?”

“Không có.” Ôn Ngôn hạ quyết tâm, mới không nói cho anh biết mình bởi vì chuyện này mà khóc, bây giờ nhớ lại thực sự có chút mất mặt, là cô không tin tưởng anh.

“Lần này là anh không chú ý, anh xin lỗi!” Giang Thiếu Đình cảm thấy mình quá bất cẩn mới dẫn tới chuyện này, nếu không có chuyện Cố Khanh Khanh không có xe, đi nhờ xe thì sẽ không xảy ra chuyện này.

Ngoài Wechat thì Giang Thiếu Đình không sử dụng tài khoản mạng xã hội nào cả, cũng rất ít khi chú ý đến mấy tin tức bát quái này.

“Em cũng có lỗi, là em suy nghĩ lung tung. Được rồi, trước tiên chúng ta cúp điện thoại đi, anh sạc pin trước đã, vừa gọi điện thoại vừa sạc pin thế này quá nguy hiểm.” Thấy Giang Thiếu Đình giải thích cặn kẽ lại xin lỗi thì Ôn Ngôn biết hết thảy mọi thứ đều do người phụ nữ Cố Khanh Khanh kia đang dở trò mà thôi.

“Được, nghe em. Em cũng đi ngủ nhanh đi, bây giờ đã rất muộn rồi.”

Hai người nói chuyện một hồi rồi mới cúp điện thoại. Ôn Ngôn vừa mới khóc quá lâu, bây giờ hiểu lầm đã được sáng tỏ, cô thực sự cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Giang Thiếu Đình dỗ cô xong, nhìn thấy ảnh chụp màn hình mà Ôn Ngôn gửi tới thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Thật sự chuyện quỷ quái gì cũng có, người phụ nữ này đúng là có bệnh rồi. Không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia nữa, cho nên anh cũng không tự mình ra mặt giải quyết, trực tiếp giao chuyện này cho thư ký Lưu xử lý.

……

Cố Khanh Khanh trở lại khách sạn, trong đầu vẫn nghĩ tới dáng vẻ của Giang Thiếu Đình, rồi mở ảnh chụp hai người bị cô cắt ra xem đi xem lại, càng xem tâm tình càng tốt. Trước kia tuyệt đối cô sẽ không trả lời bình luận của mấy người kia, nhưng mà lần này lại chọn một vài bình luận khen bọn cô đẹp đôi mà trả lời.

Thông tin liên quan đến Giang Thiếu Đình có rất ít trên mạng. Lần trước cô nhìn thấy hình anh trong buổi biểu diễn thời trang thì đã tải xuống. Mấy ngày ngắn ngủi này, cô cảm giác cả trái tim mình đã trao hết cho Giang Thiếu Đình, đây là chuyện từ trước đến nay chưa từng có. Có một thứ tình cảm kỳ diệu đang lan rộng trong lòng cô, cô đang tính toán xem phải làm thế nào mới có thể ngồi cùng chuyến bay trở về với Giang Thiếu Đình, như thế thì mới có cớ ở chung với anh.

Nhưng mà chưa kịp nghĩ ra cái cớ hợp lý thì cô đã nhận được điện thoại của lãnh đạo trong đài.

“Khanh Khanh, nhanh chóng xóa ảnh trên Weibo đi.” Giọng của vị lãnh đạo vẫn còn rất tốt.

“Em có đăng gì đâu ạ, cũng chỉ một bức hình chụp chung với tổng giám đốc Giang mà thôi.” Cố Khanh Khanh cảm thấy kỳ lạ, cô lại không làm gì cả, làm sao lại bảo cô xóa ảnh đi.

“Nhanh xóa đi, bên tổng giám đốc Giang yêu cầu.” Vị lãnh đạo ở đầu bên kia điện thoại nghe cô nói như vậy thì có chút bất đắc dĩ.

Tất cả mọi người trong đài đều biết chuyện này, cũng không nói gì, vốn Giang Thiếu Đình không can thiệp thì bọn họ sẽ không nói gì. Nhưng mà lần này người ta đã trực tiếp tìm tới đài truyền hình, bọn họ đương nhiên phải xử lý theo yêu cầu của người ta.

“Làm sao có thể? Vừa mới nãy anh ta còn đưa em về.” Cố Khanh Khanh cảm thấy không có khả năng. Nếu như quả thực muốn xóa thì vừa nãy Giang Thiếu Đình đã bảo cô xóa ảnh chụp chung trước mặt cô chứ.

“Em, đứa nhỏ này! Nhanh xóa đi, lần này tổng giám đốc Giang chỉ cảnh cáo thôi, đừng làm cho tất cả mọi người phải khó xử như vậy.” Cố Khanh Khanh cũng xem như một mình ông dẫn dắt, ông vẫn luôn rất xem trọng, coi cô như người kế tục để bồi dưỡng.

“Tự em đi hỏi anh ta.” Cố Khanh Khanh có phương thức liên lạc của Giang Thiếu Đình, cô cảm thấy chuyện này không thể nào là Giang Thiếu Đình yêu cầu được. “Trợ lý của tổng giám đốc Giang vừa mới giao phó, nếu như không xóa thì cậu ấy sẽ xử dụng biện pháp đặc biệt để xử lý.” Vị lãnh đạo kia đã rất lo lắng.

“Đã biết.” Không còn cách nào, Cố Khanh Khanh chỉ có thể trả lời qua loa với bên kia.

Nhưng mà cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn kiên trì gọi điện thoại cho Giang Thiếu Đình. Kết quả, cô vừa gọi thì bên kia đã trực tiếp cúp máy. Cố Khanh Khanh nghi ngờ có phải là do tín hiệu không tốt hay không, lại gọi một lần nữa, lần này trực tiếp là đường dây bận, đối phương đã cho cô vào danh sách đen.

Cố Khanh Khanh có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Giang Thiếu Đình lại làm như vậy. Nghĩ đến những lời mà lãnh đạo vừa mới nói với mình, mặc dù vô cùng không cam lòng nhưng cô vẫn nhịn đau đớn xóa hai ảnh chụp mới nhất trên Weibo đi.

Cô nghĩ, ngày mai nhất định phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Giang Thiếu Đình. Nhưng mà làm cho cô trở tay không kịp chính là hoạt động ghi hình ngày mai của Giang Thiếu Đình cũng bị hủy bỏ.

Lần này Cố Khanh Khanh thực sự luống cuống, không nghĩ tới một chút tâm tư nhỏ của mình như vậy đã tạo nên hậu quả lớn như thế. Cô cứ nghĩ, dù thế nào đi nữa thì Giang Thiếu Đình cũng là đàn ông, ở trước mặt anh ta lượn lờ, trêu chọc một chút thì khoảng cách sẽ rút ngắn lại hơn một chút. Không nghĩ tới người đàn ông này lại vì chuyện nhỏ này mà làm cho cô rơi vào tình thế khó xử. Chuyện này cô phải xử lý thế nào đây, làm sao để đối mặt với đồng nghiệp, làm sao ngóc đầu lên nổi. Đại khái còn có mấy người đang chờ xem chuyện cười của cô.

Cố Khanh Khanh liên lạc không được với Giang Thiếu Đình, chỉ có thể liên hệ với thư ký Lưu. Thế nhưng cho dù cô có thỉnh cầu thế nào thì thái độ của đối phương đều rất cứng rắn.

Lòng hư vinh mang đến rắc rối như vậy, Cố Khanh Khanh có chút hối hận.

……

Buổi sáng, lúc rời giường, Ôn Ngôn vẫn nhịn không được mà mở Weibo ra xem, kết quả phát hiện hai bài đăng mới nhất trên Weibo của Cố Khanh Khanh đã bị xóa. Qua một giấc ngủ, mặc dù hai mắt vẫn có chút sưng đỏ, nhưng mà tinh thần cả người cô thì không tệ lắm. Nghĩ tới bây giờ bên chỗ Giang Thiếu Đình là rạng sáng thì cũng không gọi điện thoại quấy rầy anh, gửi cho anh một tin nhắn chúc ngủ ngon rồi đi làm.

“Đã tỉnh dậy rồi à?” Ngược lại, bên kia tốc độ rất nhanh, tin nhắn vừa gửi thành công thì điện thoại đã gọi tới.

“Vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi làm ạ.”

“Ăn sáng chưa em?”

“Ăn rồi, anh nhanh đi ngủ đi.”

“Anh đã xử lý chuyện kia, tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”

“Em thấy rồi, cảm ơn anh.” Lại nói chuyện này, Ôn Ngôn cảm thấy chẳng có chút sức nặng nào, thì đầu bên kia lại có tiếng cười nhẹ của người đàn ông.

“Ừ, anh sẽ nhanh về thôi. Nhớ em!” Giang Thiếu Đình nghĩ tới việc cô trốn khóc một mình trong chăn thì ước gì bây giờ có thể trở lại bên cạnh cô.

“Em cũng nhớ anh. Nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nha!”

Dưới sự thúc giục của cô, Giang Thiếu Đình mới đồng ý kết thúc cuộc gọi.

*

“Ôn Ngôn, hôm nay Hứa Vi xin phép nghỉ, luật sư Trương còn chưa trở lại. Tô Thị có một số tài liệu cần dùng gấp. Hôm nay em sửa sang một chút trước, tối nay bên kia sẽ có người tới lấy.” Ôn Ngôn vừa mới vào văn phòng thì nhận được công việc của ngày hôm nay. Vị trí của các cô chính là như vậy, mặc dù có một vị luật sư hướng dẫn riêng nhưng mà có đôi khi không đủ nhân lực thì các cô phải đi hỗ trợ. Truyện Full

“Vâng.” Ôn Ngôn nhận chồng tài liệu mà đồng nghiệp đưa, sau đó vùi đầu vào làm việc.

Tài liệu hơi nhiều, cộng thêm những việc này từ trước đến nay đều do một mình Hứa Vi xử lý, cô chưa từng tiếp xúc qua cho nên làm hơi chậm. Cho đến lúc tan việc thì cô còn chưa làm xong, không còn cách nào khác, bên kia nhất định phải lấy hôm nay nên chỉ có thể tăng ca.

Sau khi thương lượng thời gian với bọn họ xong, cuối cùng bên kia cũng đồng ý tối nay tới lấy. Công ty chỉ có một mình cô tăng ca, cô cũng không cảm thấy sao cả, thường thì cũng có những người khác tăng ca, thỉnh thoảng cô tăng ca một hôm cũng là bình thường.

Hơn tám giờ tối, Ôn Ngôn sửa xong phần tài liệu cuối cùng, gọi điện thoại cho người phụ trách bên Tô Thị rồi ngồi trong phòng làm việc chờ. Không ngờ đợi hơn một tiếng, bên kia lại có việc cho nên ngày mai mới tới lấy. Ôn Ngôn không nói nên lời, đây không phải là muốn đùa bỡn người ta à.

Vừa đi ra khỏi cao ốc công ty, Ôn Ngôn nhìn thấy Tô Khê đang chậm rãi đi về phía mình.

“Ôn Ngôn, nói chuyện với cô một chút.”

“Lần trước không phải đã nói với cô rồi sao, chúng ta không có gì để nói chuyện cả.”

Ôn Ngôn rất phản cảm với người này, yên tĩnh mới được mấy ngày lại bắt đầu muốn tác oai tác quái trở lại.

“Có phải không? Nếu như có liên quan tới mẹ cô thì sao?” Từ đầu đến cuối Tô Khê đều treo nụ cười trên mặt, nhưng mà nụ cười này làm cho Ôn Ngôn cực kỳ chướng mắt.

“Cô điều tra tôi?” Ôn Ngôn liếc cô ta một cái.

“Đừng có dùng ánh mắt này nhìn tôi.” Tô Khê muốn chọc giận cô.

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

“Bởi vì chuyện của Giang Thiếu Đình mà ngay cả bố tôi cũng liên tục bị người trong Tô Thị chế giễu. Nếu không lấy lại được chút gì đó thì trong lòng tôi rất khó chịu.” Tô Khê chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh, “Ngồi uống một ly nhé?”

Ôn Ngôn không nhìn cô ta, trực tiếp đi vòng qua cô ta, đi vào bên trong quán, tìm một vị trí rồi rồi xuống. Tô Khê cũng đi theo ngay sau đó.

“Hôm nay là cô cố ý?” Ôn Ngôn khẳng định chuyện hôm nay là do Tô Khê sắp xếp, nếu không thì mọi chuyện làm sao lại trùng hợp như vậy.

Ái chà, khá lắm! Hứa Vi vẫn không thay đổi, vẫn không hết hy vọng như cũ. Hai người này ở cùng một chỗ thật sự không làm ra được chuyện tốt lành gì. Ôn Ngôn cười lạnh trong lòng.

“Cố ý thì sao, không phải cô vẫn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của tôi đó sao? Thế nào? Bị người khác chơi có cảm giác thế nào?” Tô Khê âm dương quái khí nói.

“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Ôn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta thì chân mày cau lại.

“Cô cảm thấy cô còn có tư cách thúc giục tôi sao? Tôi muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói. Nhìn bộ dáng gấp gáp của cô kìa, tôi đột nhiên không muốn nói nữa.”

Ôn Ngôn vốn còn có chút tức giận, nhưng biết cô ta đến có chuẩn bị trước, nếu như mình không khống chế được cảm xúc thì chẳng phải để cho cô ta thỏa nguyện sao.

“Tùy cô.” Ôn Ngôn chờ đợi.

“Mẹ cô ngoại tình với đàn ông khác. Giang Thiếu Đình không nói cho cô biết đúng không?” Tô Khê lạnh lùng nói ra một tin giật gân.

Hai tay đặt trên đùi của Ôn Ngôn lập tức nắm chặt thành quả đấm, kiềm chế để không phát run. Sau đó cô nắm chặt hai tay lại với nhau, cố gắng kiềm chế để không bị Tô Khê phát hiện ra cảm xúc lúc này của mình.

“Xem ra, cô thực sự không biết. Chậc chậc chậc, thật đáng thương.”

“Còn có gì muốn nói nữa không? Nếu không có thì đi đi.” Ôn Ngôn không kiên nhẫn.

“Nhanh như vậy đã chịu không được? Người mẹ tốt đẹp của cô thế mà lại làm tình nhân cho mấy lão già kia ở Hải Thành, thực sự rất buồn nôn, vì tiền chuyện gì cũng có thể làm.”

Tuyến phòng thủ cuối cùng của Ôn Ngôn đã bị câu nói này của Tô Khê làm cho sụp đổ. Cô không có cách nào đoán được câu nói này của Tô Khê rốt cuộc là thật hay giả. Cô không muốn tin Tô Khê, nhưng mà trong lòng cô là có một linh cảm mãnh liệt. Có lẽ cô thực sự không hiểu Ngôn Trăn? Cô nên làm cái gì, thực sự nên làm gì? Cô không biết hỏi ai, Giang Thiếu Đình sao? Có phải Giang Thiếu Đình cũng biết chuyện này nhưng một mực giấu diếm, không nói cho cô hay không?

Tô Khê nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Ôn Ngôn thì nỗi tức giận trong lòng đã được phát tiết.

“Xem ra, cô đã tin tin tức mà tôi mang tới cho cô. Vậy tôi không quấy rầy cô nữa.” Tô Khê giẫm lên giày cao gót khoảng mười centimet, cộc cộc cộc, vừa hưng phấn vừa hài lòng rời đi.

*

Ôn Ngôn ngồi một mình ngơ ngác hồi lâu. Cô muốn đi chất vấn Ngôn Trăn, nhưng cô không biết làm sao để mở miệng nói ra chuyện này. Cô căn bản không mở miệng được. Cô muốn hỏi Giang Thiếu Đình, thậm chí muốn hỏi Hoắc Vũ, nhưng mà cô cũng thực sự không mở miệng được.

Ngơ ngơ ngác ngác về đến nhà, vừa vào cửa, cả người đã mềm nhũn, cô trực tiếp ngồi phịch xuống đất gào khóc.

Cô không biết mình đã khóc bao lâu, tiếng khóa cửa chuyển động cô cũng không nghe thấy, cho đến khi rơi vào cái ôm ấm áp, xúc cảm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt mơ hồ của người đàn ông trong bóng tối lờ mờ. Lúc này cô mới xác định, rốt cuộc Giang Thiếu Đình đã trở về.

Người đàn ông không ngừng gọi tên cô, không phải cô không muốn trả lời mà dường như cô mất đi năng lực biểu đạt, một câu đơn giản cũng không nói nên lời.

Giang Thiếu Đình khó có thể tưởng tượng, nếu như mình chưa trở về, tối nay cô sẽ thế nào. Anh không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao cô lại sợ hãi đến mức biến thành như thế này. Anh cảm giác cô gái trong ngực run rẩy, cả người không chút sức lực nhưng mà hai tay ôm chặt lấy anh lại vô cùng mạnh mẽ.

Giang Thiếu Đình ôm người lên, đi vào trong phòng ngủ.

“Ôn Ngôn, thả lỏng tay một chút nào! Nằm xuống nghỉ ngơi trước nhé!”

Nghe được tiếng của người đàn ông thì lúc này Ôn Ngôn mới kịp phản ứng lại, đôi mắt trống rỗng mới có một tia sáng. Giang Thiếu Đình đã trở về, Giang Thiếu Đình của cô đã trở về.

“Thiếu Đình, bà ấy sẽ chết sao?” Đây là điều mà Ôn Ngôn đang suy nghĩ.

Giang Thiếu Đình không biết bà ấy trong miệng cô rốt cuộc là ai, nhưng mà người có thể làm cho cô biến thành như thế này thì ngoại trừ Ôn Kiến Thành thì chỉ có Ngôn Trăn mà thôi.

“Ôn Ngôn, có phải em nghe được chuyện gì không?” Mặc dù Giang Thiếu Đình không hoàn toàn xác định, nhưng cũng đoán được đại khái.

“Thiếu Đình, em cảm thấy buồn nôn, không biết nên mở miệng với anh thế nào.” Trong mắt Ôn Ngôn đầy vẻ đau khổ.

“Ai nói cho em?” Giang Thiếu Đình sáng tỏ.

“Tô Khê nói, có phải anh đã biết từ lâu rồi không?” Ôn Ngôn tự giễu cười một tiếng.

Giang Thiếu Đình nhẹ gật đầu với cô. Tài liệu lần trước đã bị tiêu hủy, anh không biết làm sao Tô Khê tra được, trừ khi gần đây Ngôn Trăn có lại làm gì đó, nếu không thì chuyện này không có khả năng bị người ta phát hiện.

“Tại sao bà ấy lại làm như vậy? Em đã trưởng thành rồi nên không sao, nhưng sau này Nguyên Khải làm sao bây giờ? Nếu thằng bé biết mẹ mình là loại người đó thì phải làm gì đây?”

“Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé! Chuyện này giao cho anh, Tô Khê cũng giao cho anh.”

Trấn an được cảm xúc của cô, Giang Thiếu Đình mới sắp xếp chuyện kế tiếp.

“Lưu Vận, gửi tài liệu chuyện năm ngoái Tô Khê gây tai nạn xe cộ vào hòm thư cá nhân của Tô Khê.”

Lần trước Tô Thị vi phạm hợp đồng, dưới tình huống khó khăn như vậy nhưng Giang Thiếu Đình vẫn không tung ra những thứ này. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Tô Khê lại động vào điểm mấu chốt của anh, người này thực sự dạy mãi mà không biết sửa sai, thật sự coi Lâm Thành này là thiên hạ của nhà họ Tô bọn họ.

Nghĩ đến chuyện của Ngôn Trăn bên kia, cuối cùng Giang Thiếu Đình vẫn gọi điện thoại cho Hoắc Vũ.

“Xin chào, tôi là Giang Thiếu Đình.”

“Tôi biết.” Hoắc Vũ nhìn thấy điện thoại từ Lâm Thành, ngoại trừ Ôn Ngôn thì chính là Giang Thiếu Đình.

“Gần đây phía dì Ngôn có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Trực tiếp đối đầu với Lục Húc. Tôi đã khuyên nhưng mà dì ấy không nghe. Còn có, một số việc trước kia dì ấy làm sợ là giữ không được.”

“Làm sao đột nhiên lại như vậy?” Giang Thiếu Đình không nghĩ tới bọn họ sẽ trở mặt nhanh như vậy.

“Dì ấy đi gặp những người trước kia, bị Lục Húc cho người theo dõi. Lục Húc lấy cái này uy hiếp bà ấy. Có nhược điểm, Lục Húc trực tiếp dẫn phụ nữ nuôi bên ngoài về nhà họ Lục.” Hoắc Vũ nói hết từng chuyện mà anh ấy biết.

Lần này, hai bên đều cầm điểm yếu của đối phương, nhưng mà một mình Ngôn Trăn làm sao địch lại toàn bộ nhà họ Lục.

“Trước mắt chỉ có gọi bọn họ ra để nói chuyện, chỉ đàm phán thì mới có thể giải quyết được.” Giang Thiếu Đình nói.

“Tôi hẹn Lục Húc, phía dì Ngôn thì các người tự nghĩ cách, cũng chỉ có thể thử cách này thôi.” Hoắc Vũ biết Giang Thiếu Đình không quen biết Lục Húc, để mình ra mặt thì có khi Lục Hục có nể chút mặt mũi của anh, có thể chủ động cho qua chuyện này.

“Được, cứ quyết định như vậy, định được thời gian thì anh báo với tôi, càng nhanh càng tốt.” Trực giác Giang Thiếu Đình cảm thấy chuyện này không thể kéo dài.

“Được.” Vốn Hoắc Vũ muốn hỏi Ôn Ngôn thế nào, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói ra.

“Cảm ơn.”

“Không cần, tôi đây là đang chuộc tội, ngày nào cô ấy có thể khỏi hoàn toàn thì tôi mới có thể an tâm.”

Hoắc Vũ thực sự muốn nói, chỉ cần vì Ôn Ngôn thì làm cái gì anh cũng bằng lòng.