Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 54: Lần đầu gặp mặt



Edit: Pinkie

Giờ phút này, Giang Thiếu Đình bị Giang Tiểu Noãn giễu cợt đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của Thịnh Phi, giương mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ đứng trước mặt anh.

“Giang Thiếu Đình, tại sao anh lại ác độc với tôi như thế?” Hai mắt Tô Khê đỏ rực, cắn chặt hàm răng.

“Tôi đã cảnh cáo với cô từ trước.” Người đàn ông hững hờ.

“Tôi cũng đã hạ thủ lưu tình, chỉ là mang cho cô ta một tin tức mà thôi. Nhưng mà anh, thiếu chút nữa anh đã làm cho tôi thân bại danh liệt.”

“Dù sao cô cũng cần trả giá đắt cho hành vi của mình.” Giang Thiếu Đình không vì cô ta nói như thế mà mềm lòng.

Nếu không phải Tô Lâm Hải giàu có, cộng thêm xử lý kịp thời thì Tô Khê đã vào tù trước Tống Kiêu rồi. Những thứ này Giang Thiếu Đình không quản được, chỉ một mình anh thì không thể nào thay đổi được tình trạng mục nát, có thể cho Tô Khê một bài học mới là mục đích cuối cùng của anh.

Tô Khê biết rõ một khi đã vào tù thì vết nhơ này sẽ theo cô ta suốt cả đời.

Chuyện gây tai nạn liên hoàn làm chết người rồi bỏ trốn này vốn nên bị kết án nhưng mà cứ như vậy được Tô Lâm Hải ém xuống. Sức mạnh tư bản có đôi khi xấu xa như thế đó.

“Chẳng lẽ tôi thích anh cũng là có lỗi sao?” Tô Khê cảm thấy bất lực.

“Cô làm tổn thương cô ấy thì có lỗi rồi.” Từ đầu đến cuối Giang Thiếu Đình đều tỏ vẻ thờ ơ.

“Giang Thiếu Đình, tôi ghét anh, tôi ghét anh.” Từ trong ánh mắt của người đàn ông kia, Tô Khê cảm nhận được sự lạnh lùng, thậm chí còn mang theo chút chán ghét, trong lòng cô ta đã khó chịu đến cực điểm.

Khóc lóc nói với Giang Thiếu Đình hai câu xong thì cô ta quay người rời đi. Cô ta thực sự nghĩ mãi không ra, rõ ràng mình chẳng kém hơn bất kỳ điểm gì cả, vì sao không chiếm được trái tim của Giang Thiếu Đình, vì sao Giang Thiếu Đình lại đối xử với mình như thế?

Mẹ Ôn Ngôn làm ra chuyện xấu hổ như vậy thì khẳng định Ôn Ngôn cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì. Tô Khê từ chán ghét Ôn Ngôn đã biến thành oán hận.

Sau khi về đến nhà, Tô Khê hờn dỗi trốn ở trong phòng một mình, rồi khóc rống, rồi nếm đồ đạc, cả căn phòng trở nên hỗn độn. Cuối cùng, náo loạn đủ rồi, cô nằm ì trên giường tiếp tục khóc.

Bà Tô thấy tinh thần con gái gần đây rất kém nên vô cùng đau lòng, gõ cửa nhưng mà cô ta không đi ra, thế là đứng ngoài cửa dỗ dành.

“Mẹ, mẹ đừng quản chuyện của con nữa.” Với Tô Khê lúc này, những lời dỗ dành của bà Tô lại làm cho cô ta cảm thấy ồn ào. Cô ta bực bội mở cửa ra, phàn nàn rống với bà ấy một tiếng rồi đóng sập cửa lại.

Ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại, Tô Khê cũng tỉnh táo lại, cô nhặt điện thoại mình vừa mới ném xuống đất lên, tìm trong danh bạ rồi gọi một cuộc điện thoại.

“Nguyên Đông…” Điện thoại được kết nối, Tô Khê lại nhịn không được mà sụt sùi khóc.

“Tô Khê, xảy ra chuyện gì sao?” Lục Nguyên Đông nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô gái từ đầu bên kia điện thoại truyền đến thì khóe miệng giật giật, nói giọng đầy vẻ lo lắng nhưng mà biểu cảm trên mặt lại bình thường.

“Nguyên Đông, anh có thể lại giúp em một chuyện được không?” Tô Khê thực sự không biết nên tìm ai để kể những chuyện này, nghĩ đến Lục Nguyên Đông hình như vẫn luôn có ý với mình, thêm nữa quan hệ của anh ta và Ôn Ngôn có chút đặc biệt nên mới gọi cuộc điện thoại này.

“Em không nói thì làm sao anh biết chuyện gì? Yên tâm, chỉ cần em có thể vui vẻ, anh đều cam tâm tình nguyện vì em mà phục vụ.” Lục Nguyên Đông biết địa vị của nhà họ Tô ở Lâm Thành, dỗ dành Tô Khê đối với anh ta mà nói chỉ có chỗ tốt, huống hồ gì cô gái này cũng rất dễ dỗ.

Bây giờ đã loại bỏ được Ngôn Trăn, còn Lục Nguyên Khải là đứa trẻ bệnh tật, không có gì đáng sợ. Nhưng mà nhà họ Lục còn có những người khác. Tuổi của Lục Húc càng ngày càng lớn, số cổ phần của Ngôn Trăn cũng rơi vào tay ông ấy, người đàn bà mới vừa cửa kia cũng không phải loại đèn đã cạn dầu, cho nên anh ta cần một người phụ nữ môn đăng hộ đối để đối đầu với tất cả.

Hôm nay, Tô Khê gọi cú điện thoại này ngược lại làm cho anh ta tỉnh táo lại. Trước mắt, cô gái này chính là lựa chọn tốt nhất.

Nghe Lục Nguyên Đông nói như thế, bao tức giận trong lòng Tô Khê do Giang Thiếu Đình gây ra đã được giải tỏa không ít.

“Cảm ơn anh, cũng chỉ có anh mới đối tốt với em như vậy thôi.” Giọng nói của Tô Khê đã mềm mại hơn.

“Được rồi, không khóc nữa, nói một chút xem nào, em đã gặp chuyện gì thế?” Đương nhiên Lục Nguyên Đông có thể cảm nhận được giọng điệu của cô ta đã thay đổi. Quả nhiên cô gái này rất dễ dụ, khóe miệng anh ta nở một nụ cười đắc ý.

“Em không muốn Ôn Ngôn được tốt đẹp, em hận cô ta.” Nhắc tới Ôn Ngôn, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

“Bây giờ cô gái kia còn đang ở Hải Thành, em muốn làm gì?” Đương nhiên Lục Nguyên Đông cũng không ngốc nghếch mà vô duyên vô cớ đi gây sự với Ôn Ngôn. Bây giờ đối với anh ta mà nói, Ôn Ngôn không hề tạo ra bất kỳ uy hiếp gì. Lời vừa rồi chỉ nói thuận theo Tô Khê mà thôi.

“Em muốn cô ta thân bại danh liệt.” Tô Khê ước gì Ôn Ngôn cũng làm ra chuyện xấu hổ như mẹ mình, “Em muốn phát tán ẩn danh những chuyện của mẹ cô ta.”

Lông mày Lục Nguyên Đông nhíu lại, đang suy tính làm thế nào để trả lời cô ta. Chuyện của Ngôn Trăn đã được phong tỏa, Lục Húc cũng đã tỏ thái độ rõ ràng, ái dám nói ra thì trực tiếp cút ra khỏi Húc Nguyên. Cho nên Lục Nguyên Đông sẽ không ngu xuẩn đụng vào rủi ro này.

“Chuyện này ngàn vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước hết em không nên làm gì cả, để anh tính xem nên làm thế nào sẽ tốt hơn.”

“Thế nhưng em không chờ được, một giây cũng không chờ được. Em ước gì bây giờ cô ta lập tức không dễ chịu.” Tô Khê bực bội nói.

“Được, được, trước hết không nên tức giận. Chuyện này phải tính toán chu toàn. Anh không nỡ để em dính dán vào chuyện này, như thế anh sẽ đau lòng. Cho nên, em phải bình tĩnh, được không nào?” Dụ dỗ con gái vui vẻ là chuyện cực kỳ đơn giản, Lục Nguyên Đông chỉ cần há miệng nói ra là xong.

Trước đó, Tô Khê đã nghe không ít những lời tâm tình thế này, nhưng mà sau khi gặp Giang Thiếu Đình, những lời này từ trong miệng người khác nói ra thì cô ta lại cảm thấy buồn nôn. Không nghĩ tới, khi nghe Lục Nguyên Đông nói thì cô ta không hề có chút bài xích nào cả, thậm chí còn có cảm thấy hạnh phúc khi được yêu thương. Cả ngày sương mù cuối cùng cũng được cảm giác hạnh phúc này xua tan sạch sẽ.

“Được rồi, anh thật tốt.” Tô Khê ngượng ngùng mở miệng.

Sau khi được Lục Nguyên Đông dỗ ngon dỗ ngọt, Tô Khê mới bỏ suy nghĩ vừa mới của mình, chờ Lục Nguyên Đông cho cô ta chủ ý tốt hơn. Độ tín nhiệm của cô ta với Lục Nguyên Đông đã tăng thêm một bậc.

……..

Thể chất của Ôn Ngôn còn tốt, nghỉ ngơi chừng mười ngày thì cả người đã khá hơn rất nhiều. Thế là cô sốt ruột muốn đi gặp Lục Nguyên Khải. Vốn Giang Thiếu Đình không cho, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Mặc dù phẫu thuật thành công nhưng mà giai đoạn này sẽ bị tác dụng phụ tương khá nặng. Ôn Ngôn biết rõ điều này, một phần là ảnh hưởng rất nhiều từ tỷ lệ tương thích của bọn cô.

Bây giờ, Lục Nguyên Khải đã chuyển xuống phòng bệnh thường. Ôn Ngôn nhìn thấy đứa bé vốn có chút nhợt nhạt mà giờ da đã ngăm đen, trông khá kỳ lạ. Mặc dù cô biết đây là phản ứng bình thường nhưng vẫn có chút giật nảy mình.

“Bác sĩ nói chờ đến khi máu huyết dần dần dung hợp thì màu da sẽ khôi phục lại dần dần.” Chị Lưu vẫn luôn chăm sóc Lục Nguyên Khải nhìn ra được điều nghi vấn trong mắt Ôn Ngôn.

“Vâng, thời gian này vất vả cho chị rồi ạ!” Ôn Ngôn biết, mặc dù chị Lưu chỉ là một bảo mẫu, nhưng mà trong lòng Lục Nguyên Khải, khi không có Ngôn Trăn, thằng bé đều coi chị Lưu như mẹ mà ỷ lại.

“Gần đây khẩu vị của thằng bé thế nào ạ?” Ôn Ngôn nhìn thấy thằng bé mặc dù đang ngủ nhưng mà lông mày vẫn nhíu chặt.

“Khẩu vị không được tốt, nhưng mà bác sĩ nói đây cũng là điều bình thường, từ từ sẽ cải thiện.” Mặc dù nói như vậy nhưng chị Lưu nhìn thấy bộ dạng này của thằng bé thì trong lòng vẫn rất khó chịu.

Chị Lưu không có con, từ khi Lục Nguyên Khải chưa chào đời đã luôn ở bên cạnh Ngôn Trăn, cho nên từ lâu đã xem Lục Nguyên Khải như con ruột của mình. Mặc dù thân phận của hai người cách thật xa nhưng Lục Nguyên Khải cũng chưa từng xem chị ấy như người ngoài.

“Mấy ngày nay thằng bé có hỏi chuyện mẹ em không ạ?”

Vừa nhắc tới Ngôn Trăn, hốc mắt chị Lưu đã đỏ hơn cả Ôn Ngôn, nói không nên lời, chỉ nghẹn ngào nhẹ gật đầu.

Mặc dù tính tình của Ngôn Trăn không tốt, nhưng vẫn luôn đối xử tốt với người ở bên cạnh đi theo bà ấy. Lúc trước bố chị Lưu ngã bệnh, cần tiền gấp, vẫn là bà ấy đưa cho, tốn kém rất nhiều. Mặc dù sau đó tiền đã trả lại, người cũng đã mất nhưng mà với ân tình của Ngôn Trăn, chị ấy vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

“Có thể dỗ bao lâu thì dỗ bấy lâu thôi.” Đối với chuyện này, Ôn Ngôn cũng không biết làm sao.

Đặc biệt là buổi sáng hôm nay, khi cô nhìn thấy một video trên mạng. Trong video, có một đứa bé bốn tuổi không thấy mẹ của mình, ông cụ trong nhà nói với thằng bé là mẹ cậu đã nằm ngủ dưới đất, thế là cậu chạy đến nơi mẹ mình ngủ, liên tục gọi mẹ, muốn đánh thức mẹ mình. Nhưng đến cuối cùng, người mẹ cũng không đáp lại.

Tiếng khóc nức nở của đứa bé kia thực sự đã chạm đến trái tim Ôn Ngôn. Lúc ấy cô đã nghĩ tới Lục Nguyên Khải. Thằng bé đã bảy tuổi làm sao lại không thể hiểu, chỉ là từ trước đến nay, bọn cô luôn coi nó là đứa trẻ không hiểu gì mà thôi.

“Chị Lưu, mẹ em không còn ở đây nữa, chị có thể tiếp tục ở bên cạnh Nguyên Khải được không ạ?” Ánh mắt Ôn Ngôn mang theo ý cầu xin.

“Yên tâm đi, mỗi khi cần chị, chị sẽ luôn ở lại nơi này chăm sóc Nguyên Khải.”

Nghe chị Lưu nói như vậy thì Ôn Ngôn thở phào một hơi, cũng cảm thấy rất ấm áp.

“Cảm ơn chị.” Ôn Ngôn cảm ơn thật lòng.

“Bà chủ có ân với chị, đứa nhỏ Nguyên Khải này cũng coi như một tay chị nuôi nấng, huống hồ chi các người cũng không bạc đãi chị, trả tiền lương cao hơn nhiều nơi khác.” Chị Lưu nói vừa chân thành lại chất phát.

“Được ạ. Đến lúc đó em muốn đưa Nguyên Khải đến Lâm Thành, chị cũng không thành vấn đề chứ ạ?”

“Có thể, đi đâu ở đâu đều như nhau cả.” Từ sau khi bố qua đời, chị Lưu đã không còn có ai vướng víu bên người.

Lời này của chị Lưu đã tạo động lực vững chắc hơn cho Ôn Ngôn.

*

Kỹ thuật khám chữa bệnh ở Lâm Thành cũng không kém. Sau khi Lục Nguyên Khải xuất viện thì cứ cách vài ngày lại vào bệnh viện một lần. Giang Thiếu Đình đã nhờ bố Giang sắp xếp bên kia xong xuôi hết rồi, chỉ còn đợi bọn họ qua nữa là xong.

Đối với chuyện này, Lục Húc cũng không bất kỳ ý kiến gì. Mặc dù Lục Nguyên Khải là con ông, nhưng đối với ông mà nói thì để nó ở bên cạnh chính là thêm vướng víu. Ôn Ngôn có thể mang đi, ông đương nhiên cầu còn không được. Dù sao ông cũng biết Ôn Ngôn sẽ chăm sóc tốt cho Lục Nguyên Khải. Chính vì thế, lúc Ôn Ngôn nói chuyện này với ông thì ông gật đầu cảm ơn, đồng thời hứa hẹn là khi nào rảnh sẽ qua thăm Lục Nguyên Khải.

Đối với lời hứa hẹn của ông ấy, mặc dù Ôn Ngôn khịt mũi coi thường, nhưng đối với Lục Nguyên Khải mà nói thì điều này rất quan trọng, mẹ đã không còn thì ít ra còn có bố, cho nên Ôn Ngôn vẫn hy vọng, ông ấy nói được thì làm được.

Một tháng qua, ngoài một số tình huống tác dụng phụ xuất hiện thì cũng may là thằng bé không hề bị tình huống đáng sợ nhất là phát sốt. Sau khi được sự đồng ý của bác sĩ, mọi người mang Lục Nguyên Khải về Lâm Thành. Ngày rời đi, Hoắc Vũ đưa bọn họ đi, mà Lục Húc cũng coi như còn có lương tâm, cùng đi theo đưa Lục Nguyên Khải đến Lâm Thành, ở lại đây hai ngày rồi mới về lại Hải Thành.

Có đôi khi, con người chính là như vậy, nhất định phải rơi vào tình trạng không còn cách nào có thể thay đổi thì mới nghĩ đến chuyện làm một ít gì đó. Ôn Ngôn biết, Lục Húc là đang chuộc tội, là chuộc tội với Ngôn Trăn. Nhưng mà sau cùng lại thì ông ấy cũng là thương nhân, chuộc tội cũng loại chọn phương thức mà ít mang lại phiền phức cho cuộc sống của ông ấy nhất. Từ đầu đến cuối, ông ấy cũng chưa từng một lần mở miệng tỏ ý muốn mang Lục Nguyên Khải về bên cạnh mình để chăm sóc. Có lẽ ông ấy cảm thấy không cần thiết nói lời dối trá, cũng có lẽ ông ấy thực sự sợ Ôn Ngôn sẽ đồng ý, chẳng hạn. Dù sao thì ông ấy cũng đã sớm có cuộc sống mới của mình, chuyện Ngôn Trăn mất chẳng qua chỉ là một thoáng đau thương tựa như mây khói mà thôi.

*

Đối với hết thảy sắp xếp này, Lục Nguyên Khải đều ngoan ngoãn nhận lấy. Ôn Ngôn phát hiện mặc dù thằng bé nhận lấy tất cả, nhưng mà rõ ràng có thể cảm nhận được thằng bé càng ngày càng ít nói, cũng không hỏi Ngôn Trăn lúc nào trở về nữa.

“Thiếu Đình, em muốn nhờ Lâm Tương trò chuyện với Nguyên Khải một chút. Em sợ trong lòng nó nghĩ ngợi gì đó nhưng lại không chịu nói với chúng ta.”

Lúc đầu, Ôn Ngôn nghĩ tới việc mình sẽ nói chuyện với thằng bé, nhưng mà sợ mình không biết cách nói chuyện. Dù sao Lâm Tương cũng là chuyên gia tâm lý, tìm chị ấy để gợi mở cho Lục Nguyên Khải chắc chắn sẽ tốt hơn so với bọn cô.

“Được, gần đây anh cũng nhìn thấy thằng bé không thể hiện gì ra mặt, nhưng luôn có cảm giác u uất, phiền muộn.” Thật ra Giang Thiếu Đình cũng phát hiện vấn đề.

Vốn tâm tư của đứa nhỏ Lục Nguyên Khải này luôn mẫn cảm hơn so với bạn đồng trang lứa một chút.

“Khoảng thời gian này, vất vả cho anh rồi. Cũng cảm ơn chú, dì, cả Tiểu Noãn nữa.” Ôn Ngôn tựa người vào trong ngực Giang Thiếu Đình, nói lời từ tận đáy lòng.

Bệnh viện là anh tìm bố Giang sắp xếp, mẹ Giang còn thỉnh thoảng qua đây thăm Lục Nguyên Khải, hai người Giang Tiểu Noãn và Nghiêm Vãn Vãn cũng thế. Vốn không xác định đưa Lục Nguyên Khải đến Lâm Thành là tốt hay xấu, nhưng mà bây giờ xem ra, đây là một quyết định vô cùng chính xác.

Bây giờ, Ôn Ngôn gần như không phải dành toàn bộ lực chú ý trên người Lục Nguyên Khải, cho dù không có ở cùng một chỗ nhưng mà cũng hết tám chín phần. Mỗi ngày, sau khi tan làm Giang Thiếu Đình đến tới một chuyến, nói là đón Ôn Ngôn nhưng mà cô biết, mỗi lần anh đều ở lại chơi với Lục Nguyên Khải hơn một tiếng đồng hồ.

Đúng lúc Lâm Tương xuất ngoại, phải qua một thời gian nữa mới trở về. Lúc đầu còn nghĩ tới chuyện tìm người khác, nhưng mà Ôn Ngôn thấy Lục Nguyên Khải ngày càng tươi cười nhiều hơn với mọi người thì nghĩ là chờ đến khi Lâm Tương về rồi nói tiếp.

*

“Chị, có phải mẹ đã chết rồi không?”

Nụ cười trên mặt Ôn Ngôn cứng lại, cô và chị Lưu liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đang nghĩ nên mở miệng thế nào.

Lục Nguyên Khải nói tiếp: “Em biết mẹ sẽ không trở về nữa, nếu không thì chị cũng sẽ không mang em tới nơi này.”

Ôn Ngôn nhất thời không nói nên lời, trực tiếp ôm cậu vào ngực. Chị Lưu đứng ở bên cạnh quay mặt đi chỗ khác, không ngừng dùng tay lau nước mắt trên mặt.

“Nguyên Khải, sau này chị sẽ luôn ở bên cạnh em. Giống như em, chị cũng nhớ mẹ, thế nhưng chị biết mẹ không thể trở về nữa. Chị cũng không muốn lừa gạt Nguyên Khải, mẹ cũng hy vọng Nguyên Khải thật vui vẻ.” Ôn Ngôn biết chuyện gì nên đến cũng nên đến, cô cũng không nghĩ nên nói thế nào với Lục Nguyên Khải như trước đó. Bởi vì cô không thể nào mở miệng được, cô sợ làm tổn thương thằng bé.

Lục Nguyên Khải trốn trong ngực Ôn Ngôn, rốt cuộc cũng òa khóc nức nở, khóc như thế cậu không còn gì nữa cả.

“Chị, em rất muốn mẹ.” Cậu vừa khóc vừa nói.

Ôn Ngôn cau mày, không dỗ thằng bé đừng khóc nữa mà vô tình bật khóc theo cậu.

Chị Lưu thực sự không nhìn được nữa, chạy ra phòng khách ngồi. Chị biết thật ra hai đứa trẻ này đều rất đáng thương, cũng may, sau khi đến Lâm Thành, nhìn thấy Giang Thiếu Đình và cả người nhà của anh thực lòng xem hai người bọn họ là người nhà. Chị nghĩ thầm, có lẽ Ngôn Trăn cũng có thể an tâm ra đi. Cuối cùng, chị lẩm bẩm gì đó trong miệng mà người khác nghe không hiểu.

Lục Nguyên Khải khóc trong ngực của Ôn Ngôn xong thì ngủ thiếp đi. Ôn Ngôn nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, dịch chăn kín cho cậu, nhưng không hề rời đi, cô ngồi suốt bên giường cậu. Thằng bé cũng ngủ không an ổn, thỉnh thoảng còn thút tha thút thít một chút.

Thực sự Ôn Ngôn không lừa gạt Lục Nguyên Khải. Cô vẫn thường xuyên nhớ tới Ngôn Trăn, có đôi khi cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm giác chuyện bà ra đi là giả, thậm chí còn thuyết phục mình không tin sự thật này. Có lẽ bởi vì mọi thứ quá mức đột ngột, nhưng mà cô cũng không oán giận mẹ mình lựa chọn thời điểm ra đi. Bệnh của Lục Nguyên Khải là một chặng đường dài không có điểm cuối, có lẽ bà ấy cũng nghĩ tới điều này.

Ôn Ngôn biết Ngôn Trăn cũng là một người đáng thương. Có thể ra đi đối với bà ấy mà nói mới là sự giải thoát đúng nghĩa nhất, để bà ấy sống mới là một loại tra tấn. Ôn Ngôn nghĩ như vậy không phải là ca tụng cái chết, cô cũng trân quý mạng sống, nhưng mà cô có thể hiểu được mỗi người đều tự lựa chọn cuộc sống của họ, chính mình không có cách nào đồng cảm, cho dù người này chính là mẹ cô.

Đây chính là cuộc sống, đây chính là cuộc đời.

Không có công bằng tuyệt đối.

*

Lúc Giang Thiếu Đình tới, Lục Nguyên Khải còn chưa tỉnh dậy. Anh nhìn Ôn Ngôn canh giữ bên cạnh thằng bé không hề nhúc nhích thì lại gần nhìn, lúc này mới phát hiện mắt cô sưng to như quả hạch đào thì lập tức khẳng định cô nàng này vừa mới khóc.

Ôn Ngôn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn, trao đổi bằng mắt với anh, bảo anh ra bên ngoài chờ.

“Khóc?” Giang Thiếu Đình ôm cô vào ngực.

“Vâng, Nguyên Khải vừa mới hỏi mẹ. Thật ra thằng bé biết hết tất cả mọi chuyện.” Hai tay Ôn Ngôn bất lực ôm lấy eo Giang Thiếu Đình.

“Thằng bé có thể hỏi ra cũng tốt, điều này chứng tỏ thằng bé đã sẵn sàng tiếp nhận, tiếp theo chỉ cần làm tư tưởng tốt cho nó, dần dần thằng bé sẽ hiểu.” Giang Thiếu Đình có thể cảm giác được cả người Ôn Ngôn mềm nhũn.

“Em biết điều này, chỉ là vẫn rất khổ sở.”

“Anh hiểu, không có việc gì, muốn khóc thì khóc đi, khóc ra là tốt rồi.” Từ sau lần ở biệt thự nhà họ Lục, Ôn Ngôn đều tỏ vẻ bình tĩnh lạ thường, cho dù là xử lý chuyện hậu sự của Ngôn Trăn thì cô đều yên lặng làm theo yêu cầu của bà ấy đâu vào đấy, làm tốt từng cái một. Nhưng mà Giang Thiếu Đình biết, cô đã chịu đựng quá lâu.

“Ngày mai bố em muốn tới đây một chút.” Lúc chiều, Ôn Kiến Thành gọi điện thoại muốn qua đây xem cô thế nào. Cô và Ôn Kiến Thành đã rất lâu rồi không gặp nhau.

“Được, ngày mai là cuối tuần, mẹ anh hẳn cũng sẽ tới.” Hầu như cuối tuần nào mẹ Giang cũng tới.

Dù thế nào thì hai người bọn họ cũng không nghĩ tới, lần đầu gặp mặt của người lớn hai nhà lại ở trong tình huống thế này.