Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 58: Tư vị dày vò



Edit: Pinkie

“Được rồi, mặt làm gì mà buồn rầu thế kia?” Ôn Ngôn chưa từng nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh đến như vậy.

“Biết rồi.” Nghe được giọng của Ôn Ngôn, mặt của Giang Thiếu Đình mới tốt hơn một chút.

Giang Thiếu Đình cũng không đưa Ôn Ngôn đến chỗ của Lục Nguyên Khải mà đưa người về nhà. Biết cô hôm nay đã bị dọa sợ, cho nên ngay cả đi cũng không cho tự cô đi, chính mình nhất định phải ôm cô đi vào.

“Đã nói là em không sao mà, chờ chút nữa bị người ta nhìn thấy thì lại không tốt.” Ôn Ngôn biết anh đang lo lắng quá mức. Mặc dù ở bãi đậu xe nhưng mà Ôn Ngôn sợ chút nữa trong thang máy sẽ gặp người khác.

“Nghe lời, thành thật nào, đừng nhúc nhích.” Giang Thiếu Đình mặc kệ người khác nhìn thế nào.

Vừa vào cửa, đặt người xuống sô pha thì anh đã trực tiếp áp người tới.

“Đừng, trên người em rất dơ.” Ôn Ngôn dùng hai tay chống trên ngực anh, ngăn cản động tác tiếp theo của anh.

“Anh không chê.” Giang Thiếu Đình trực tiếp đẩy hai tay của cô ra, tiếp tục hành động mới vừa rồi.

Ôn Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Hơi thở ấm áp của người đàn ông lại gần, cô cũng dần trầm luân trong đó.

Dĩ nhiên bây giờ Giang Thiếu Đình cũng không muốn làm gì cô. Chỉ có chính anh mới biết, lúc xác định cô xảy ra chuyện, anh đã sợ hãi đến mức nào. Cho tới bây giờ, anh chưa từng sợ chuyện gì như thế. Anh căn bản không dám tưởng tượng, nếu như Ôn Ngôn xảy ra chuyện gì thì anh sẽ như thế nào.

Ôn Ngôn cũng bị hù dọa, nhưng thật ra cô biết rõ, Giang Thiếu Đình áp lực nhiều hơn so với cô khi ở cùng đám người đó. Ít ra cô biết tình cảnh của mình đang như thế nào, còn Giang Thiếu Đình thì không biết gì cả, hết thảy mọi thứ đều dựa vào suy đoán. Loại tra tấn từ trong lòng này không thể nào tưởng tượng được.

Ôn Ngôn biết Nghiêm Vãn Vãn và bố Giang đều biết chuyện này, thế là gửi tin tức báo bình an cho bọn họ, cũng gọi điện thoại cho chị Lưu hỏi chuyện tình của Lục Nguyên Khải một chút. May mắn người biết cũng không nhiều, nếu không khẳng định sẽ làm cho tất cả mọi người lo lắng.

Lúc đầu Ôn Ngôn còn muốn theo giang Thiếu Đình tới cục tuần tra, nhưng mà Giang Thiếu Đình không cho. Thế là để một mình anh đi, cộng thêm mình cũng có chút mệt mỏi cho nên ở nhà đi ngủ.

……

Lúc Giang Thiếu Đình qua cục tuần tra thì Quách Thanh Châu đã thẩm vấn người xong.

Vụ này rất đơn giản, mấy người này không phải kẻ liều lĩnh, không có làm gì táo bạo và cũng chẳng có âm mưu phức tạp gì.

“Bọn họ thú nhận là có một người gọi là cậu Lục tìm bọn họ, mà người giao việc cho bọn họ là một cô gái, nói là bạn gái của cậu Lục, hơn hai mươi tuổi, tiền cũng là cô gái đó đưa ra nhưng mà phải qua tay cậu Lục mới đưa cho bọn họ.”

Quách Thanh Châu nói tình hình cụ thể cho Giang Thiếu Đình.

Cậu Lục, Giang Thiếu Đình nhanh chóng nghĩ đến Lục Nguyên Đông. Hai ngày trước ở dưới tầng hầm gửi xe của trung tâm thương mại, Ôn Ngôn mới giới thiệu hai người với nhau. Giang Thiếu Đình không nghĩ tới chuyện này có Lục Nguyên Đông tham dự vào.

“Tôi có lời muốn hỏi bọn họ.” Giang Thiếu Đình nói với Quách Thanh Châu.

Quách Thanh Châu nhẹ gật đầu, đưa anh tới nơi đang giam những người kia.

“Người phụ nữ này đúng không?” Để không có sơ suất gì, Giang Thiếu Đình đã bảo thư ký Lưu tìm ảnh chụp của Tô Khê từ trước.

“Đúng, chính là cô ấy.” Người đàn ông cầm đầu dùng sức gật đầu.

“Nói với tôi chính xác những gì mà cô ta đã nói.”

“Cô gái này nói muốn để cô gái kia thân bại danh liệt, nhưng mà cậu Lục đã dặn dò riêng, bảo chúng tôi chống chế với đe dọa là được rồi.”

Nghe được câu này, hai mắt Giang Thiếu Đình vốn đã lạnh lùng thì càng thêm sắc lạnh. Lần này Tô Khê thật sự đã dẫm lên điểm mấu chốt của anh. Người phụ nữ này đã không an phận đến như thế chính là đang khiêu chiến với sự kiên nhẫn của anh. Nếu cô ta muốn chết như vậy, vậy cho dù chuyện này Tô Lâm Hải muốn giải quyết một lần nữa thì cũng không đơn giản như vậy. Lần này, Tô Khê nhất định phải vào tù. Đúng dịp này xử lý xong người phụ nữ này, để cô ta khỏi phải thỉnh thoảng lại làm trò quỷ quái gì.

……

Cả ngày hôm nay, Lục Nguyên Khải không gặp Ôn Ngôn, rất nhớ cô, muốn bảo chị Lưu gọi điện thoại cho Ôn Ngôn nhưng lại sợ quấy rầy đến cô.

“Dì ơi, sao chị con còn chưa trở lại?” Cuối cùng, Lục Nguyên Khải không nhịn được nữa phải lên tiếng hỏi.

Ôn Ngôn nói với cậu là buổi trưa sẽ trở lại.

“Chắc là có chuyện gì bận rồi.” Vừa nãy, từ trong điện thoại của Giang Thiếu Đình, chị Lưu có thể nghe ra được chuyện có thể không đơn giản như thế. Chị tự mình gọi cho cô thì bên kia cũng đang tắt máy. Nhưng chị không dám nói cho Lục Nguyên Khải, chỉ có thể viện cớ để trấn an thằng bé.

“À, được ạ. Vậy con đi ngủ trước, đợt chút nữa nếu như chị trở về thì dì nhớ gọi con dậy nha.” Đứa nhỏ rất dễ dỗ, chị Lưu tùy tiện tìm cho cậu lý do thì cậu lập tức tin ngay.

Nhưng mà cho đến khi cậu ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy thì Ôn Ngôn vẫn chưa trở về, trong lòng Lục Nguyên Khải bắt đầu nôn nóng.

“Dì ơi, sao chị còn chưa về?”

“Vừa nãy chị gọi điện thoại đến, con vừa ngủ không bao lâu cho nên chị ấy không quấy rầy Nguyên Khải ngủ.”

“Ồ, vậy ạ! Vậy con sẽ gọi điện thoại cho chị.” Lục Nguyên Khải nghe chị Lưu nói như vậy thì tâm tình tốt một chút, muốn nhanh chóng gọi điện thoại cho Ôn Ngôn.

Khoảng thời gian này có Ôn Ngôn chăm sóc, cậu càng ngày càng ỷ lại cô, thậm chí có cảm giác chị giống như mẹ cậu vậy. Trước kia mặc dù bận rộn, nhưng mà Ngôn Trăn vẫn khá quan tâm Lục Nguyên Khải.

“Chờ chị làm việc xong nhé!” Chị Lưu tiếp tục dỗ dành.

Mặc dù Lục Nguyên Khải có chút mất mát, nhưng vẫn nghe lời chị Lưu.

Chị Lưu lặng lẽ gọi điện thoại rất nhiều lần, nhưng mà vẫn tắt máy như cũ. Bà lại không dám gọi điện thoại hỏi thăm tình hình với Giang Thiếu Đình, dù sao bây giờ khẳng định cậu ấy còn sốt ruột hơn so với mình. Cho nên, nãy giờ, chị Lưu cũng đang lo lắng không kém những người khác.

Cho đến khi Giang Thiếu Đình gọi điện thoại tới, chị ấy mới thở phào một hơi thật dài.

Người bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.

Lần này chị ấy mới có đủ tự tin để đưa điện thoại cho Lục Nguyên Khải.

“Chị ơi, chị ở đâu thế?” Lục Nguyên Khải nghe thấy là điện thoại của Ôn Ngôn thì cả người phấn chấn hơn hẳn.

“Nguyên Khải, chị còn có chút việc, buổi sáng ngày mai mới qua chỗ em có được không?” Ôn Ngôn rất muốn qua ngay bây giờ, nhưng mà cô cảm thấy vẫn nên nghe lời Giang Thiếu Đình.

Cô không muốn lại ra ngoài rồi lại xảy ra chuyện gì nữa, như thế sẽ làm cho tất cả mọi người đều lo lắng, cho nên dứt khoát ở nhà chờ anh xử lý xong toàn bộ những chuyện kia rồi nói tiếp.

“Được, không sao ạ, chị cứ làm việc đi ạ.” Lục Nguyên Khải chỉ cần nghe được giọng của Ôn Ngôn thì cậu lập tức có cảm giác an toàn,.

“Ừ, vậy Nguyên Khải phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai thì có thể gặp được chị rồi.”

Lục Nguyên Khải rất vui vẻ đồng ý.

Điện thoại của Ôn Ngôn bị bọn kia ném đi, cho nên chỉ có thể dùng cái điện thoại dự phòng mà Giang Thiếu Đình đưa cho cô để báo bình an cho mọi người.

……….

Có nằm mơ Tô Khê cũng không nghĩ cảnh sát sẽ trực tiếp tới nhà bắt người.

“Mẹ, nhanh gọi điện thoại cho bố con, con bị oan.” Tô Khê run lẩy bẩy trốn sau lưng mẹ Tô.

“Cô Tô, phiền theo chúng tôi một chuyến. Trước mắt, toàn bộ chứng cứ đều xác định là cô.” Ngược lại, Quách Thanh Châu rất có kiên nhẫn, cô ta càng giả bộ thì cho thời gian để cô ta giả bộ, dù sao thì cũng không có nhiều thời gian để cô ta giả bộ. . truyện ngôn tình

Lần này, làm sao Giang Thiếu Đình có thể tuỳ tiện bỏ qua cho cô ta.

“Tôi không đi, chờ bố tôi tới, tôi có luật sư.” Tô Khê chết sống cũng không chịu đi.

“Cô Tô, tôi hy vọng cô phối hợp, nếu như dùng biện pháp cưỡng chế thì đối với một cô gái như cô mà nói cũng không tốt lắm.”

“Tôi đã nói tôi không làm gì cả, các người dựa vào đâu mà nói có chứng cứ, tùy tiện đến bắt tôi, tôi không đi.”

Trong mắt Quách Thanh Châu không có chút không kiên nhẫn nào, khóe miệng mỉm cười, nhưng nụ cười này làm cho Tô Khê cảm thấy lạnh sống lưng.

“Vụ án lần trước của cô Tô, nếu như không phải nhờ tổng giám đốc Tô ra tay thì bây giờ hẳn là cô không phải ở đây đâu nhỉ?”

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, dù sao tôi cũng đều không đi đó.”

Mẹ Tô gấp gáp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, thế nào thì bà cũng chỉ là một người phụ nữ, căn bản không biết nên làm thế nào bây giờ.

“Đồng chí cảnh sát, các người có phải có nhầm lẫn gì không, con gái tôi chỉ là đứa nhỏ hơn hai mươi tuổi, con bé làm sao có khả năng làm ra chuyện bắt cóc người cơ chứ?” Mẹ Tô làm sao cũng không thể tin được là Tô Khê sẽ làm ra chuyện này.

Mặc dù đứa con gái này từ nhỏ được được bà chiều cho sinh hư, tính tình đúng là không tốt nhưng mà làm ra chuyện hại người thế này thì làm thế nào bà cũng không nghĩ là con bé sẽ làm. Chuyện tai nạn xe cộ lần trước có thể hiểu được, nhưng mà chuyện lần này cũng quá khủng khiếp đi.

“Bà Tô, chúng tôi cũng chỉ đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi. Không có bằng chứng, cảnh sát sẽ không bắt người lung tung. Nếu như cô Tô đây bị oan, đến lúc đó đương nhiên sẽ thả người.”

Quách Thanh Châu nói xong thì liếc mắt ra hiệu với hai đồng chí ở đằng sau. Hai người nhận được chỉ thị, trực tiếp tiến lên, lấy còng tay ra, động tác mạnh mẽ kéo Tô Khê ở sau lưng bà Tô ra rồi còng lại, sau đó mang đi.

Bà Tô cứ vừa khóc vừa đi theo sau bọn họ, cho đến khi Tô Khê bị mang lên xe cảnh sát.

Sáng sớm hôm nay Lục Nguyên Đông đã rời khỏi Lâm Thành, bay về Hải Thành.

Trong cục cảnh sát Tô Khê khóc lóc kêu gào muốn tìm Lục Nguyên Đông, khi biết được anh ta đã không còn ở Lâm Thành thì thiếu chút nữa té xỉu.

Sau khi Giang Thiếu Đình biết được người đã bị bắt thì đi thẳng về nhà.

“Thế nào?” Vừa vào cửa thì Ôn Ngôn đã hỏi.

“Người đã bị bắt.”

“Người này thật sự có bệnh rồi, cũng không biết đang làm cái gì, lại làm ra chuyện thế này. Hừ, đều tại anh, ai bảo anh trêu chọc người ta!” Ôn Ngôn biết nguyên nhân mà Tô Khê làm như vậy, chẳng qua chỉ là tình yêu của cô gái nhỏ, nhưng người này quá mức cực đoan, thật sự quá đáng khi làm ra chuyện này chỉ vì người khác không tiếp nhận tình yêu của cô ta.

“Biết, đều là lỗi của anh, về sau sẽ không như vậy nữa.” Thái độ thừa nhận lỗi lầm của Giang Thiếu Đình rất thành khẩn.

Chuyện này làm sao có thể nói là lỗi của anh được, sở dĩ anh nhận lỗi đơn giản chỉ là cảm thấy không bảo vệ Ôn Ngôn tốt, để cô xảy ra chuyện như vậy.

“Được rồi, được rồi, đùa với anh thôi, anh còn làm như thật.” Ôn Ngôn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì nhịn không được mà bật cười.

*

Sáng sớm hôm sau, Lục Nguyên Khải vừa thức dậy thì đã thấy Ôn Ngôn ngồi ở đầu giường. Cậu bất ngờ vô cùng.

“Chị!” Cậu lập tức ngồi dậy, chui vào trong ngực Ôn Ngôn.

“Được rồi, hôm qua có ăn cơm không nha?” Ôn Ngôn thấy sắc mặt thằng bé có chút vàng thì không khỏi lo lắng.

“Có ạ, mặc dù không thấy ngon miệng lắm nhưng mà em vẫn cố gắng ăn hết.” Gần đây Lục Nguyên Khải đã bắt đầu ăn không ngon miệng.

Ôn Ngôn biết, gần đây phản ứng tác dụng phụ của cậu có chút lớn.

“Nguyên Khải giỏi quá! Nếu thực sự không thỏa mái, hoặc ăn không vào thì cũng đừng miễn cưỡng.”

Bác sĩ đã nói, nếu như khẩu vị thực sự không tốt thì đoán chừng phải truyền dinh dưỡng vào người. Cho nên, cô cũng không muốn miễn cưỡng thằng bé ăn nhiều một chút, bởi vì miễn cưỡng ăn hết thì khẳng định sẽ buồn nôn.

“Được ạ, em nghe lời chị.”

Ôn Ngôn nói cho cậu biết, hôm nay Nghiêm Vãn Vãn và Giang Tiểu Noãn sẽ qua thăm cậu, làm cho cậu vui đến phát điên. Hai ngày này trong nhà có chút lạnh lẽo, cậu cũng cảm thấy có chút cô độc, có người tới, đương nhiên cậu rất vui.

Quả nhiên, cũng không lâu sau, Nghiêm Vãn Vãn và Giang Tiểu Noãn chạy đến.

“Ôn Ngôn, không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi.” Nghiêm Vãn Vãn vừa nhìn thấy Ôn Ngôn đã đi lên ôm lấy cô.

“Không có việc gì, để các cậu lo lắng rồi.” Ôn Ngôn thật lòng nói xin lỗi.

“Nói gì thế, đều do người phụ nữ kia, thực sự quá xấu xa.” Giang Tiểu Noãn oán hận nói.

Cô nàng cảm thấy cách làm này của Tô Khê quá mức hung ác, một cô gái lại làm ra chuyện khủng khiếp như vậy, lại nghĩ, nếu như bây giờ không xử lý cô ta thì không biết sau này cô ta còn sẽ làm ra chuyện gì. Cũng không biết mấy cô gái này nghĩ thế nào.

Nói tới đây, Giang Tiểu Noãn lại nhịn không được mà nhớ tới chuyện bạn gái cũ của Từ Nhuận hai ngày trước, không làm ra chuyện như Tô Khê, nhưng mà loại trà xanh đó thì không biết làm sao mà Từ Nhuận có thể ở cùng với cô ta lâu như vậy. Hành vi của những người này thật sự làm cho người khác không tày nào hiểu nỗi.

“Ôn Ngôn, cậu có biết bạn gái của Từ Nhuận không?” Giang Tiểu Noãn miệng rộng lại nhịn không được mà nhiều chuyện.

“Có gặp một lần.” Ôn Ngôn nghĩ nghĩ, thật sự không nhớ được bộ dáng của cô ấy như thế nào. Khi đó là lần đầu tiên hẹn hò của cô và Giang Thiếu Đình, “Tình cờ gặp ở rạp chiếu phim một lần, cô ấy thế nào?”

“Người phụ nữ kia lại đội nón xanh cho Từ Nhuận, cầm tiền Từ Nhuận nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, hơn nữa hình như làm rất lâu rồi, nhưng mà Từ Nhuận không phát hiện ra, cho đến khoảng thời gian trước mới phát hiện.”

“Không thể nào!” Ôn Ngôn có chút không thể tin được.

Ngược lại Nghiêm Vãn Vãn lại không cảm thấy kinh ngạc, cô ấy không nói gì, chỉ yên lặng nghe Giang Tiểu Noãn nói chuyện.

“Thật mà, hơn nữa Từ Nhuận đã chia tay với cô ta, cô ta lại cứ dây dưa. Lần trước gặp ở công ty kia chính là cô ta tới công ty náo loạn, tuyên bố muốn chết, thực sự đã cắt gân tay.”

Giang Tiểu Noãn xem thường loại phụ nữ, dám làm không dám chịu, thực sự xem Từ Nhuận là đồ ngốc.

“Vậy cuối cùng thế nào?”

“Cậu cho rằng cô ta thực sự dám chết sao, đơn giản chỉ là để đe dọa Từ Nhuận mà thôi.”

“Cuối cùng Từ Nhuận làm thế nào?” Cái Ôn Ngôn quan tâm nhất chính là Từ Nhuận xử lý chuyện này thế nào.

“Có thể làm thế nào, loại phụ nữ này đoán chừng phải tìm được người tốt hơn Từ Nhuận thì mới có thể bỏ qua đi.” Giang Tiểu Noãn cảm thấy Từ Nhuận thật xui xẻo đến tận cùng mới có thể quen biết với người phụ nữ này.

Ôn Ngôn cũng không biết nên nói cái gì, đại khái mỗi người đều có nỗi khó xử riêng. Không biết nên nói đẳng cấp của người phụ nữ này quá cao hay do Từ Nhuận quá ngu ngốc bị một người phụ nữ chơi đùa lâu đến như vậy, cuối cùng mỗi người mỗi ngã còn nhận uy hiếp của người ta.

“Tớ đoán là muốn nhiều tiền hơn, nhưng mà Từ Nhuận không đáp ứng.” Giang Tiểu Noãn nói tiếp.

“Từ Nhuận làm như thế là đúng, loại người này, cho một lần sẽ có lần thứ hai, vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết thỏa mãn.” Ôn Ngôn rất đồng ý với cách làm của Từ Nhuận.

“Cũng đúng. Mới đầu tớ còn cảm thấy Từ Nhuận không nỡ chi tiền, cậu phân tích ra thì cảm thấy rất có lý.” Đầu óc Giang Tiểu Noãn đơn giản, nghĩ là dù sao tiền có thể giải quyết vấn đề vậy thì nhanh chóng dùng tiền để giải quyết là được, không nghĩ sâu xa đến như vậy.

Ba người nói chuyện gần xong thì Lục Nguyên Đông đã ăn sáng xong, chị Lưu đang dẫn cậu đi ra.

“Nha, bảo bối Nguyên Khải của chúng ta ăn xong rồi à!” Nghiêm Vãn Vãn là người đầu tiên đứng lên nghênh đón.

“Chào chị Vãn Vãn, chị Tiểu Noãn ạ!” Lục Nguyên Khải khéo léo chào bọn họ.

“Bảo bối, nhanh ngồi xuống bên chị này.” Giang Tiểu Noãn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

“Đi, đến ngồi bên cạnh chị, không cần để ý tới chị ấy.” Nghiêm Vãn Vãn trực tiếp mang người tới bên cạnh mình.

Cả buổi sáng, mấy người ở trong phòng khách cùng xem Anime với Lục Nguyên Khải, cả đám còn xem đến mê mẩn.

*

Ôn Ngôn không nghĩ tới sẽ nhận được điện thoại của Lục Húc, ý tứ là bảo cô và Giang Thiếu Đình có thể bỏ qua cho Lục Nguyên Đông được không, ông ấy sẽ dạy dỗ lại, hy vọng lần này có thể bỏ qua cho anh ta.

Ôn Ngôn cũng không đồng ý ngay với ông ấy, chỉ nói là sẽ nói lại với Giang Thiếu Đình, cụ thể làm thế nào thì cô cũng không thể cam đoan.

Chuyện này cô hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp giao cho Giang Thiếu Đình, dù sao anh muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Người phụ nữ Tô Khê kia cũng nên bị dạy dỗ, chỉ là Lục Nguyên Đông cũng tham gia vào chuyện này thì thực sự làm cho cô tức giận. Ngôn Trăn vì Lục Húc mà mất một mạng, trả hết tất cả mọi thứ của Lục Nguyên Khải cho người nhà họ Lục, vậy mà anh ta còn cấu kết với Tô Khê để làm ra chuyện xấu này. Mặc dù anh ta có bảo đối phương là không được làm gì tổn thương đến cô nhưng mà nếu như người ta có ý xấu, hoặc làm chuyện gì khác thì kết quả cũng sẽ không chỉ như vậy.

“Ôn Ngôn, chú biết chú có lỗi với mẹ cháu, nhưng mà cũng là thằng khốn kia nhất thời ngu xuẩn mới làm ra chuyện như vậy. Chú thực sự sẽ có cách xử lý để tổng giám đốc Giang hài lòng. Chú hy vọng cháu có thể nể mặt mũi của Nguyên Khải, đại nhân đại lượng, dù nói thế nào, nó cũng là anh trai của Nguyên Khải.”

Lục Húc vẫn tận tình như cũ. Bởi vì chuyện này nếu như Giang Thiếu Đình thật sự không chịu bỏ qua cho Lục Nguyên Đông, thì kết quả khẳng định là Lục Nguyên Đông sẽ phải ngồi tù. Lục Húc không muốn con trai mình có án tích.

“Cháu đã biết, cháu cũng đã nói, cháu sẽ nói với anh ấy, cụ thể thế nào thì phải xem anh ấy xử lý ra sao.” Ôn Ngôn rất phiền, cô đã nhấn mạnh là sẽ chuyển lời mà ông ấy vẫn lải nhải chuyện này cả ngày.

Ôn ấy vì con trai mình, nhưng có từng nghĩ tới con mình đã làm ra chuyện gì hay không? Huống gì, Lục Nguyên Đông cũng chưa bao giờ xem Lục Nguyên Khải là em trai, thằng bé bệnh lâu như vậy mà anh ta đến Lâm Thành tìm Tô Khê trêu hoa ghẹo nguyệt chứ không thèm tới thăm Lục Nguyên Khải một chút. Cho nên lúc Lục Húc nói câu nể tình Nguyên Khải thì Ôn Ngôn rất tức giận. Những người này, mãi mãi chỉ biết lo cho lợi ích của chính mình mà thôi.

Cuối cùng, Ôn Ngôn chuyển lời của Lục Húc cho Giang Thiếu Đình, nhưng mà cô cũng nhấn mạnh với Giang Thiếu Đình là anh muốn làm sao thì làm như thế, cô đều ủng hộ. Giang Thiếu Đình cũng không nói sẽ cân nhắc hay không cân nhắc, dù sao những người này đã làm ra chuyện như thế thì trước hết phải để bọn họ chịu dày vò một chút. Để bọn họ cũng nếm thử tư vị dày vò là gì.

Tô Lâm Hải cũng đã không chỉ tìm anh một lần, nhưng mà anh đều không chịu gặp mặt lần nào.