Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 9: Gặp một chút thôi là được rồi



Edit: Pinkie

Giang Thiếu Đình vừa xuống máy bay đã chạy ngay về công ty mở hội nghị khẩn cấp. Cổ phiếu Thịnh Phi của anh đã đưa ra thị trường. Thịnh Phi không giống như Đoàn Thị, Đoàn Thị là công ty gia tộc truyền thống, mà Thịnh Phi là loại hình công ty tự chủ lập nghiệp. Mặc dù không có thế lực gia tộc chèo chống nhưng mà không nên đánh giá thấp triển vọng của Thịnh Phi. Công ty đã lần lượt tiến vào lĩnh vực game, anime, đồng thời bắt đầu triển khai ngành công nghiệp thể thao, và trở thành công ty nội địa đầu tiên nắm giữ cổ phần khống chế của câu lạc bộ bóng đá Ý.

Khi công ty mới thành lập, anh chỉ là sinh viên năm ba khoa máy tính của trường đại học T. Tất cả mọi thứ đều dựa vào anh dẫn dắt đồng đội của mình từng bước dốc sức làm ra. Chu Thần, Tiết Tử Ngang và Đoàn Phi mặc dù không tham gia quản lý nhưng mà đều là cổ đông sáng lập của công ty. Không thể không nói, anh không chỉ có tài năng phi thường trong nghề, mà còn có những chính sách riêng trong quản lý doanh nghiệp, để chỉ trong vài năm, Thịnh Phi có thể đạt được thành quả như ngày hôm nay.

Mẹ Giang chỉ là công chức bình thường, bố Giang là bác sĩ chủ nhiệm của một bệnh viện nhân dân ở Lâm Thành, trước Giang Thiếu Đình thì tổ tiên của nhà họ Giang cũng chưa từng có ai làm thương nhân, chứ đừng nói là trẻ tuổi mà đã có thành tựu như thế này. Bố Giang, mẹ Giang cũng rất tự hào về đứa con trai này.

………….

Ban đêm, Ôn Ngôn tắm xong, vừa nằm lì trên giường đọc sách thì lúc này, điện thoại bỗng rung. Cô mở ra xem, là tin nhắn Wechat Giang Thiếu Đình gửi tới.

Giang Thiếu Đình: Đã ngủ chưa?

Ôn Ôn: Còn chưa ạ!

Ôn Ngôn thấy anh gửi tin nhắn tới thì trong lòng vừa có chút khẩn trương vừa có chút vui mừng. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nhiều ít vẫn có thể cảm nhận được anh đối với cô rất khác biệt, cho dù anh không nói rõ cái gì nhưng mà loại cảm giác này vẫn làm cho cô cảm thấy có chút mập mờ.

Giang Thiếu Đình: Ừm! Đang làm gì đó?

Ôn Ôn: Nằm trên giường đọc sách nha, còn anh? Đang làm gì vậy ạ?

Cô không dám nói nằm sấp, cho nên chỉ dùng từ nằm, đồng thời cũng nhanh chóng đem vấn đề chuyển lên trên người Giang Thiếu Đình.

Giang Thiếu Đình: Anh vừa mới nghĩ, em cảm thấy, anh là người như thế nào.

Ôn Ôn: Trước kia thì cảm thấy anh là một người khó tiếp cận, nhưng mà bây giờ thế nào cũng cảm thấy ổn. Nhưng mà, vẫn luôn rất kính nể anh, hẳn là rất nhiều người đều cảm thấy như vậy.

Đối với chuyện Giang Thiếu Đình đột ngột hỏi vấn đề này thì Ôn Ngôn cũng nghĩ không ra. Nhưng mà suy nghĩ một chút về Giang Thiếu Đình lúc trước và Giang Thiếu Đình hiện tại thì cô vẫn rất nghiêm túc trả lời câu hỏi này của anh. Bên kia, Giang Thiếu Đình thấy cô trả lời như vậy thì nhịn không được mà hơi mỉm cười, đáp án này mặc dù rất nghiêm túc nhưng anh lại rất hưởng thụ.

Giang Thiếu Đình: Ngược lại, thật ra anh rất thích em, nếu không thì hai chúng ta thử yêu nhau nhé.

Ôn Ngôn nhìn thấy tin nhắn này, đầu muốn giật giật, trái tim đập rộn ràng. Làm thế nào cô cũng không nghĩ đến, đêm nay Giang Thiếu Đình lại trực tiếp nói ra lời này. Thật ra cô không chỉ không ghét mà còn có chút vui vẻ. Mặc dù chỉ chân chính chung đụng với Giang Thiếu Đình có mấy ngày qua, nhưng mà từ tất cả các phương diện đều nói lên anh không có điểm gì để bắt bẻ. Trước kia còn nhỏ tuổi, cô cũng chỉ một lòng học cho thật giỏi, đối với anh của Giang Tiểu Noãn cũng chỉ ôm tâm tình rất kính nể. Bây giờ anh lại tỏ tình với mình như vậy, cô cảm giác có hơi không chân thực, hưng mà nghĩ đến hoàn cảnh phức tạp của mình thì đây lại là phiền phức lớn. ()

Thấy cô không trả lời ngay thì Giang Thiếu Đình suy nghĩ có phải cô không coi trọng anh hay không. Con người chính là như vậy, cho dù là một người ưu tú cỡ nào thì đối mặt với người mình thích luôn có cảm giác mình không xứng với đối phương. Cho dù xuất sắc như Giang Thiếu Đình, anh cũng không tự luyến đến mức Ôn Ngôn sẽ ở trong tình thế bắt buộc. Dù sao trong lòng anh, người khác phái vây quanh Ôn Ngôn khẳng định không ít, lần trước Giang Tiểu Noãn còn nhắc nhở anh, cái người tên gì Ngu đó. Quả thực, chỉ mới nghĩ tới đây thì anh đã cảm thấy khó chịu.

Giang Thiếu Đình: Đột nhiên nói lời thổ lộ này với em quả thực có chút đường đột. Nếu như làm em không vui thì cho anh xin lỗi nhé! Nhưng đây tuyệt đối là lời thật lòng của anh. Trước khi gặp lại em, thực sự đối với phương diện này anh cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì. Nhưng mà từ khi lần kia nhìn thấy em, anh đã vô cùng xác định tình cảm trong lòng mình. Anh cũng đã từng cảm thấy lạc lõng, đó là ngay khi phát hiện em chuyển trường. Đã nhiều năm như vậy, cảm giác này vẫn như mới hôm qua, đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy một loại cô đơn do bất lực.

Trong phút giây ngắn ngủi Ôn Ngôn đang cân nhắc thì không nghĩ tới anh sẽ gửi tới một tin nhắn dài như vậy, còn đặc biệt nhắc tới chuyện hồi còn đi học nữa. Ôn Ngôn quả thực khó có thể tưởng tượng, Giang Thiếu Đình là người như vậy, trong lòng bỗng được sưởi ấm.

Ôn Ôn: Không có không vui, cũng không biết nên nói chuyện của em như thế nào với anh.

Thấy cô nói cô không có không vui thì tâm tình của Giang Thiếu Đình cuối cùng đã buông lỏng, khóe miệng khẽ nhếch.(). Đam Mỹ H Văn

Giang Thiếu Đình: Là chuyện khó khăn gì thế?

Ôn Ôn: Mẹ em là một người vô cùng chuyên chế, ngang ngược. Bà ấy luôn cho rằng bà ấy đã bỏ rất nhiều công sức để bồi dưỡng em, nhưng mà em lại không đi theo con đường mà bà ấy sắp xếp. Bà ấy sẽ không bỏ qua cho em như vậy. Cụ thể, chuyện này nhất thời cũng khó giải thích, em sợ sẽ mang đến phiền phức cho anh.

Giang Thiếu Đình: Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, có phiền phức, thì chúng ta cùng nhau giải quyết sẽ tốt thôi. Cho tới bây giờ anh không sợ gì cả, chỉ sợ bỏ lỡ em.

Vốn Ôn Ngôn còn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy tin nhắn này của Giang Thiếu Đình thì trong lòng nói không cảm động là giả. Cũng không biết vì sao, trong lòng cô tin tưởng lời anh nói. Vốn dĩ cô không phải là người do dự, càng không gượng ép chính mình, không thể không nói, hai người bọn họ có một điểm chung là làm chuyện gì cũng đều gọn gàng, linh hoạt.

Ôn Ôn: Được rồi! Vậy em miễn cưỡng nhận lời đề nghị của anh.

Giang Thiếu Đình: Em biết không, bây giờ anh ước gì có thể lập tức được gặp em.()

Ôn Ôn: Ngày mai có thể gặp được rồi! Đêm nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi ạ!

Giang Thiếu Đình: Nếu không thì bây giờ anh qua tìm em nhé, gặp một chút thôi là được rồi! Có thể chứ?