Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi

Chương 102: Ngày đầu nhập học



Đêm qua rõ ràng trời không có lấy một gợn mây, trăng thanh gió mát, vậy mà sáng nay âm u cả một vùng. Diêu Vận Lạc thả cái màn vừa vén xuống. Thẩm Tư Duệ hai mắt nhắm nghiền, nằm trong ổ chăn hưởng thụ.

Diêu Vận Lạc xoa đầu bé con, sau đó đi làm bữa sáng. Thẩm Tư Duệ đột nhiên mở mắt ra, gương mặt tỉnh táo như thể đã tỉnh giấc từ lâu, nhìn theo bóng lưng giảng viên Lạc cho đến khi hình bóng ấy bị che khuất. Lúc này đây cô nhóc mới chui ra khỏi chăn, mon men đến cái tủ bên cạnh.

Thẩm Tư Duệ mở ngăn kéo, dựa theo trí nhớ tìm đến cái hũ nhỏ màu trắng. Cô nhét nó vào túi quần, rời khỏi phòng tìm Diêu Vận Lạc. Lúc gặp cô ấy, Thẩm Tư Duệ đưa tay dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ mới tỉnh ngủ không lâu.

Diêu Vận Lạc nghe động tĩnh ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt dừng khoảng chừng hai giây lập tức rời đi, quay trở lại tập trung nấu ăn.

"Giảng viên Lạc?" Gọi một hồi lâu mà không có tiếng đáp trả, Thẩm Tư Duệ mon men bước đến, hai tay vòng qua eo ôm lấy cô ấy. "Có phải em làm gì sai rồi không?"

Diêu Vận Lạc khựng người một lát, mỉm cười, "Không có." Cô ấy không cách nào thực sự giận bé con. Mặc dù em ấy hại cô trằn trọc cả đêm dài không sao ngủ được.

Mùi thơm của thức ăn kích thích dạ dày Thẩm Tư Duệ, cô nhóc liếm liếm môi, đi vệ sinh cá nhân trước.

Khoảnh khắc đứng trước gương, nhìn bản thân hiện lên trên tấm kính, Thẩm Tư Duệ mơ hồ cảm giác lo lắng. Đôi mắt cô nhóc cụp xuống, tay sờ vào túi quần.

Không như người khác, uống say sẽ ngủ li bì không biết trời trăng mây sao, Thẩm Tư Duệ hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ ngắn. Cô thức dậy vào tầm ba giờ khuya.

Lúc ấy Thẩm Tư Duệ vươn tay sờ soạng, hòng tìm kiếm hình bóng thân quen. Được một lúc nhưng không tìm được chút độ ấm nào, cô chậm rãi mở mắt. Cô mơ hồ thấy giảng viên Lạc đang cầm hũ gì đó. Bởi vì bị tấm lưng che khuất, cô không rõ lắm đó thứ gì. Mãi đến khi cô ấy mở nắp nhìn vào trong, thở dài một hơi rồi cất lại trong tủ, Thẩm Tư Duệ mới giật mình nhận ra.

Đầu óc thanh tỉnh triệt để khiến Thẩm Tư Duệ suy nghĩ nhanh và kỹ hơn bao giờ hết. Ngay khi Diêu Vận Lạc xoay người, cô đã nhắm nghiền mắt giả vờ còn ngủ. Tiếng tim trong lòng ngực đập mạnh rõ, cảm xúc cô trở nên rối bời.

Biểu cảm ban nãy của giảng viên Lạc in sâu vào tâm trí Thẩm Tư Duệ.

Diêu Vận Lạc chui vào chăn ôm cô vào lòng, động tác khẽ khàng như sợ đánh thức. Thẩm Tư Duệ cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, đợi khi hơi thở giảng viên Lạc đều đều, cô mới mở mắt ra nhìn cô ấy.

Vẻ mặt tiều tụy, dưới hai mắt có quầng thâm nhạt. Thẩm Tư Duệ đưa tay muốn sờ má cô ấy, nhưng nghĩ tới mãi giảng viên Lạc mới chìm vào giấc ngủ, cô thả lỏng tay choàng qua người cô ấy, kéo cô ấy sát vào lòng mình.

Thẩm Tư Duệ không nhớ đến tột cùng đêm qua có xảy ra chuyện gì không. Kí ức cô dừng ở lúc chạm mũi trả đũa cô ấy. Lúc đó đã thân mật như vậy, liệu phía sau còn chuyện gì xảy ra không? Chuyện gì có thể khiến giảng viên Lạc trằn trọc cả đêm không đi vào giấc?

Kết hợp với vẻ mặt giận lẫy giả vờ không quan tâm ban nãy, Thẩm Tư Duệ đoán bản thân đã làm chuyện gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

Ăn sáng xong hai cô trò cùng nhau đến trường. Hôm nay là ngày các sinh viên nhập học.

Diêu Vận Lạc để Thẩm Tư Duệ đi nghe nội quy, còn bản thân thì đến văn phòng phụ giúp chút đỉnh.

Lam Hoài đang trò chuyện với giáo viên tiếng Pháp, dường như là thảo luận về công việc. Diêu Vận Lạc thu hồi tầm mắt, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống. Gió lạnh ùa vào gian phòng, cô ấy chỉnh áo khoác trên người, bất chợt nghĩ đến bé con. Sinh hoạt ở ngoài trời, liệu em ấy có lạnh không?

Một vài thầy cô khác đến bắt chuyện với Diêu Vận Lạc, cô ấy vui vẻ chào hỏi, lịch sự hàn huyên cùng bọn họ đôi câu. Khoảng chừng nửa tiếng sau, Lam Hoài hí hửng chạy lại chỗ Diêu Vận Lạc.

"Chị Lạc, chào buổi sáng." Diêu Vận Lạc liếc mắt nhìn cô nàng, đôi mày khẽ nhướng ám hiệu điều gì đó. Lam Hoài khó hiểu quay đầu nhìn phía sau, lúc này mới bối rối cười, "Em chào thầy Trần, cô Vũ."

Hai người này là đôi vợ chồng già sắp về hưu. Họ gật đầu cười nói đôi ba câu với Lam Hoài, sau đó rời khỏi phòng ngắm nhìn những gương mặt mới vào trường. Bọn sinh viên có người vẻ mặt nơm nớp lo sợ, có người thích thú không ngừng nhìn đó đây. Không khí ngày đầu nhập học luôn khiến các thầy cô, nhất là những người lớn tuổi, hoài niệm về quãng thời gian non trẻ đầy nhiệt huyết ấy.

Ánh mắt Diêu Vận Lạc dõi theo hình bóng sinh viên ngoài kia. Cô ấy mơ hồ thấy cái bóng nhỏ bé dưới gốc cây bàng cách gần nửa sân trường đang vẫy vẫy tay. Bên cạnh cái bóng ấy có một cô gái khác. Bởi vì khoảng cách xa, Diêu Vận Lạc chỉ nhận ra cái bóng kia là Duệ Duệ, còn người bên cạnh tạm thời không rõ lắm.

"Chị Lạc, nghe thiên hạ bảo hôm nay cũng là ngày nhập học của người yêu chị đúng không?"

Diêu Vận Lạc chăm chú nhìn cô gái bên cạnh Thẩm Tư Duệ, cố gắng lục tìm trong trí nhớ xem người đó là ai. Cho nên không nghe thấy câu hỏi của Lam Hoài.

"Người yêu chị thật sự nhập học ở đây à? Nhìn không chớp mắt như vậy, trông chẳng giống tác phong của chị chút nào."

Cô ấy thu hồi ánh mắt, lườm Lam Hoài một cái. "Cô có vẻ hứng thú với chuyện tình của tôi."

Chuyện gì về chị tôi cũng hứng thú hết. Lam Hoài bĩu môi cất giấu lời trong lòng.

"Nếu đã hứng thú như vậy, cùng đi xem em ấy một chút không?" Diêu Vận Lạc nhướng mày, nụ cười tự tin mang theo chút nguy hiểm.

Lam Hoài cảm thấy không ổn.

Theo Diêu Vận Lạc đến dưới gốc cây bàng, Lam Hoài nhìn trái nhìn phải, "Người yêu chị đâu?"

Ngoại trừ hai cô nhóc, còn có ai ở đây chứ?

Thẩm Tư Duệ hiện tại đã cao tới mũi Diêu Vận Lạc. Vóc dáng, gương mặt trở nên sắc nét hơn trước, nhưng vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ nét ngây ngô. Thiếu nữ mười bảy hôm nào đã thay đổi rất nhiều. Diêu Vận Lạc cảm thấy may mắn khi được gặp gỡ và đồng hành cùng cô nhóc trong khoảng thời gian qua.

Người bên cạnh là Nhạn Thư. Tuy Diêu Vận Lạc không trực tiếp dạy cô nàng, nhưng vì mức độ nổi tiếng, cô ấy cũng biết ít nhiều.

Em ấy là hội trưởng hội an toàn giao thông, học sinh 12A1 hai năm trước. Gia đình khá giả, trình độ học vấn tốt, biết cách đối nhân xử thế, dịu dàng đúng nơi, nghiêm khắc đúng chỗ. Mẫu người như em ấy lý tưởng nhỉ? Diêu Vận Lạc âm thầm đánh giá.

Trước nay Diêu Vận Lạc không có như thế. Ai tốt đẹp là chuyện của người ta, việc của cô ấy là sống tốt cuộc đời của mình. Không hiểu sao hôm nay lại vậy nữa. Lam Hoài gọi "chị Lạc" thêm hai lần, thiếu điều muốn hét lên cô ấy mới chậm rãi liếc mắt sang.

Ánh mắt mang theo một tia bất đắc dĩ.

Lam Hoài không hiểu được hàm ý Diêu Vận Lạc. Cô nàng luôn cố gắng thấu hiểu, nhưng chưa bao giờ nhận ra cả.

Mà Thẩm Tư Duệ vừa liếc mắt đã hiểu ngay. Giảng viên Lạc không muốn công khai mối quan hệ của hai người. Nếu là trước kia cô nhóc đã âm thầm đau lòng. Nhưng bây giờ thì khác, Thẩm Tư Duệ rất rõ điều này. Mối quan hệ cô trò rất dễ gây tranh cãi, tốt hơn hết không nên công khai. Giảng viên Lạc đang bảo vệ cô.

Còn có một lý do Thẩm Tư Duệ không biết, khiến Diêu Vận Lạc tạm thời giữ kín mối quan hệ này. Diêu Đình Quan - ba cô ấy, đang gây khó dễ cho cô ấy tại chính ngôi trường này. Cô ấy không rõ liệu có tai mắt nào của ông ấy ở trong trường không. Nhưng tốt hơn hết là bảo bọc Duệ Duệ. Không để bất cứ thế lực nào gây khó dễ với em ấy.

Cô ấy tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương bé con.