Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 22: Chơi trò khác



Thương trăn quả thật kinh hãi lui về sau nửa bước, nhưng không phải bởi vì anh ta hung hãn, mà bởi vì gương mặt của anh ta!

Họ Tư Không Cẩn! Quả nhiên là hắn...... Đây là vận may của cô ư? Ra ngoài một chuyến, lại gặp được quý nhân tương lai của Thương Thanh Thanh?!

Lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa.

Họ Tư Không cẩn hơi híp mắt, chật vật đứng lên, thấp giọng uy hiếp Thương Trăn, "Đuổi bọn họ đi, bằng không tôi giết cô!"

Nói xong, hắn hơi lui ra, để Thương Trăn có thể mở cửa.

Thương Trăn hít thở sâu, chỉ mở hé cửa, bên ngoài đều là cảnh sát.

"Có...... Có việc gì thế?"

Thương Trăn sợ hãi hỏi, cảnh sát thấy đối phương là một cô gái nhỏ, giọng điệu không khỏi mềm lại, cảnh sát chỉ huyhỏi.

"Cô gái nhỏ, cô có nhìn thấy một tên đàn ông mặc đồ đen không?"

Thương Trăn lắc đầu, "Tôi vừa mới chạy bộ về, chuẩn bị tắm rửa, không ra ngoài......"

Đối phương thấy cô mặc đồ thể thao, đầu đầy đổ mồ hôi, lại có một chút thú vị, liền tin lời cô, không làm phiền nhiều liền đi.

Thương Trăn đóng cửa, Tư Không Cẩn đè cô lại trên ván cửa!

"Nghe đây, đêm nay tôi phải ngủ ở đây, tốt nhất cô đừng có giở trò mèo gì, nếu không tôi sẽ cho cô chết thảm!"

Thương Trăn sắc mặt trắng bệch, cô nhìn anh ta, thật lâu sau cô mới chậm rãi mở miệng.

"Nếu tôi nghe lời, anh sẽ cho tôi tiền à?"

Tiền?

Tên đàn ông kinh ngạc nhíu mày, dường như không ngờ tới Thương Trăn lại to gan như vâyj, còn nhân cơ hội trao đổi, thật thú vị!

Anh ta mở miệng hỏi, "Cô muốn bao nhiêu?"

"Hai mươi vạn." Thương Trăn liếc anh ta một cái một cái, "Xương đùi anh đang sai vị trí, hơn nữa trong bụng còn bị tụ máu, tôi chữa cho anh, còn cho anh ở lại một đêm, anh đưa tôi hai mươi vạn, thế nào?"

Tư Không Cẩn lui về phía sau từng bước, nụ cười có hơi tà mị, khuôn mặt tuấn mỹ mang một tia tàn nhẫn.

"Được, tôi cho cô chữa, chữa hết, ngày mai tôi đưa cô hai mươi vạn, chữa không hết, tôi liền bán cô cho bọn buôn người, thế nào, em gái nhỏ?"

Thương Trăn gập lại cổ áo, hạ mắt thản nhiên nói, "Chuẩn bị tốt hai mươi vạn đi! Tránh ra, tôi phải đi tắm."

Tư Không Cẩn cảm thấy phản ứng của cô có điểm kỳ quái, anh ta chĩa súng vào cô, tuy suy yếu nhưng vẫn cậy mạnh nói.

"Đừng nghĩ tới việc giở trò, giao điện thoại di động ra đây!"

Thương Trăn liếc mắt nhìn hắn, "Tôi không có điện thoại di động."

Anh ta cười lạnh, "Bây giờ ai mà khồn có điện thoại di động chứ?"

"Anh có muốn lục soát người không?"

Tư Không Cẩn nghe vậy, nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói, "Ai thèm lục soát người cô? Hôi như vậy! Cởi quần áo ra, tôi phải kiểm tra."

Thương Trăn nhìn nhìn người mình, trên người nàng hôi, là bởi vì vừa nãy vận khí công ra ngoài, quả thật hơi có mùi.

Cô chậm rãi nâng tay, cởi áo khoác, làm lộ ngực nhỏ bên trong.

Áo khoác rơi xuống mặt đất, đường nét nửa người trên của cô gầy mà có lực, nửa người dưới cũng chỉ là quần thể dục mỏng, căn bản không giấu được vật gì, càng không che giấu được dáng người cuả cô.

Tuy rằng bị mẹ kế làm khổ, nhưng vì Thương Trăn không ăn kiêng, hơn nữa cô tập thể dục đều đặn, nên chỗ béo cần béo, chỗ gầy cần gầy, có thể nói cực phẩm.

Hai mắt Tư Không Cẩn tối sầm lại, nhẹ giọng nói, "Tiếp tục cởi."

Thương Trăn nở nụ cười, cô như bây giờ còn nhất thiết phải cởi ư? Ai có não đều biết cô không giấu vật gì, anh ta rõ ràng là muốn cô khó xử!

Cho nên, cô đi đến cửa phòng tắm, vươn tay năm lấy nắm cửa bằng thép, hơi dùng lực một chút đã làm chiếc năm cửa chắc như đóng đinh rơi xuống!

Tư Không Cẩn vốn đang cười cợt liền nuốt lại, cảnh giác bật người đứng lên, súng trên tay cũng hướng đến, chiêu này của Thương Trăn đủ thấy khí lực của cô rất lớn, không phải là cô gái đơn giản.

"Cô là ai?!"

Thương Trăn cười khẽ, "Đừng khẩn trương như vậy."

Nàng lắc lắc nắm cửa trong tay, sau đó tùy ý vứt trên mặt đất, phát ra một tiếng ‘bịch’ trầm đục.

"Tôi vừa phá khóa phòng tắm cho anh yên tâm, phòng tắm này kính thủy tinh mờ, có thể nhìn thấy bóng người bên trong, nếu anh thấy bất thường, lúc nào cũng có thế xông vào, như vậy, không phải tôi rất ngay thật à?"

Sở dĩ cô cố tình để lộ tài năng, làm cho người đàn ông hiểu rằng cô đang ngầm uy hiếp—— anh dám xông vào thử xem!

Thương Trăn nói xong, mặc kệ biểu hiện của Tư Không Cẩn u ám ra sao, cô chậm rãi thoải mái đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Mở vòi sen, cô cởi quần áo, đi tới chỗ nước chảy.

Vừa nãy cơ thể bài tiết ra không ít mồ hôi, tình huống như vậy rất bình thường, hơn nữa ông nội từng nói, bài tiết mồ hôi càng nhiều đối với cơ thể cô càng tốt.

Cảm giác sau khi luyện khí công xong dường như càng nhạy bén hơn, Thương Trăn cười đắc ý, không để ý người đàn ông "Xa lạ" bên ngoài, cô bắt đầu tắm rửa.

Cô có thể tự tin như vậy, là dựa vào thực lực của bản thân, hiện giờ Tư Không Cẩn đang bị thương nặng, nếu anh ta dám manh động, cô sẽ cho anh ta nếm thử thống khổ mà đời trước cô phải chịu......

Hai tay Thương Trăn vuốt tóc ướt nhẹp để đằng sau đầu, nhắm mắt lại, khóe miệng cô cười lạnh.

Phải nói cô cùng với Tư Không Cẩn rất có duyên phận đi? Cô còn chưa đi tìm anh ta, anh ta lại tự tìm tới cửa!

Nhà họ Tư Không từng là xã hội đen, nhưng tới rồi thế hệ Tư Không Cẩn đã tẩy gần thành trắng, nhưng thuộc hạ có thể sử dụng vẫn còn rất nhiều, họ còn rất nhiều tai mắt.

Đời trước, sỡ dĩ cô thảm như vậy, Tư Không Cẩn không thể không có công lao!

Thương Trăn ngửa đầu, mặc cho dòng nước xối xuống trán, giống như chỉ có như vậy mới có thể áp chế được hận ý đang giày xéo trong lòng.

Đời trước sau khi Thương Thanh Thanh thành danh, bắt ép cô làm ‘Trợ lý’, giúp cô ta chuyên giấu chuyên cô ta không hề biết y thuật.

Có một lần, Tư Không Cẩn nghe đến danh tiếng của Thương Thanh Thanh, muốn nhờ Thương Thanh Thanh đi cứu em anh của anh ta, Thương Thanh Thanh làm sao mà biết cứu người? Cuối cùng vẫn là cô ra tay, nhưng mà ơn cứu mạng này lại rơi xuống người Thương Thanh Thanh, Thương Thanh Thanh dựa vào ân tình này, khiến Tư Không Cẩn giúp cô ta làm không ít chuyện.

Về sau cuối cùng cô cũng biết bản chất của Thương Thanh Thanh, liền cãi nhau một trận với cô ta, chạy trốn khỏi nhà, suýt chút nữa cô đã có thể theo giáo sư ra nước ngoài!

Là Tư Không Cẩn tận tay bắt cô trở về, lúc ấy cô khóc gào nói cho Tư Không Cẩn, nói người cứu em trai hắn là cô chứ không phải Thương Thanh Thanh!

Tư Không Cẩn nửa tin nửa ngờ thả cô, nhưng vào ngày cô đi nước ngoài, anh ta đột nhiên phái người tới bắt cô giao cho Thương Thanh Thanh.

Bởi vì bất chợt tài liệu mà cô muốn dùng để trở mình bị đoạt mất! Tay phải để châm cứu của cô cũng bị Thương Thanh Thanh phế, chính là sợ có một ngày bị người phát hiện cứu người chính là cô.

Cô phải đối phó Tư Không Cẩn như thế nào đây?

Hai mắt ướt nhẹp của Thương Trăn từ từ nhắm lại.

Nếu không phải do anh ta, lúc đó cô đã bỏ chạy ra nước ngoài, sau đó thuận lợi trở mình, vạch trần bộ mặt nạ của Thương Thanh Thanh, tất cả những chuyện về sau đều sẽ không xảy ra.

Hủy hoại thứ mà anh ta quý trọng nhất? Dường như anh ta rất quý trọng em trai mình đấy......

Lúc này, rốt cục Tư Không Cẩn không kiên trì được, anh ta ngồi ở trên giường, nhưng hai mắt luôn khẩn trương nhìn chằm chằm phòng tắm, đề phòng Thương Trăn có cái gì mờ ám.

Nghĩ đến hành động phá khóa cửa uy hiếp anh ta của cô, Tư Không Cẩn cười, thật đúng là hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, ngay cả một cô gái nhỏ như vậy cũng dám uy hiếp anh ta!

Tư Không Cẩn lắc đầu, cố gắng suy nghĩ giữ cho mình thanh tỉnh, người như bọn anh nếu nơi lỏng cảnh giác ở một nơi xa lạ, kết cục có thể sẽ rất thê thảm.