Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 44: Một mực muốn tìm chết



Thương Trăn cười ảm đạm, ánh mắt lạnh nhạt đó đảo qua, làm Thương Thanh Thanh đột nhiên dựng tóc gáy, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

“Được, mọi người cứ chơi vui vẻ, bác sĩ Lê, chúng ta lên tầng đi.”

“Được.”

Thương Trăn rời đi, Thương Thanh Thanh mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, lúc này, bạn học tốt nhất của cô ta Triệu Quốc Nhân thò ra, vẻ mặt khinh thường nói.

“Chị ta chính là người chị bị bệnh tâm thần của cậu à? Nhìn qua quả nhiên kỳ quái!”

Hơn nữa ánh mắt thật sự là lợi hại, bị cô nhìn một cái, cảm giác nói cũng không nói ra được.

Lúc này mấy cái nam thanh niên thò ra, khoa trương nói, “Thanh Thanh, cậu cũng quá là không nghĩa khí rồi! Chị của cậu xinh đẹp như vậy, thế nhưng trước nay không giới thiệu cho bọn này biết!”

Nhưng bọn họ không biết, Thương Trăn vốn cùng học một trường với bọn họ, chỉ là sau khi thay hình đổi dạng, bọn họ không nhận ra mà thôi.

“Thật là xinh đẹp, tiên nữ à! Thanh Thanh, chị ấy có bạn trai chưa?” Có người lập tức hỏi.

Ánh mắt Thương Thanh Thanh trầm xuống, trước kia, những nam thanh niên này đều là xoay chuyển xung quanh cô ta, không ngờ rằng, bây giờ Thương Trăn tùy tiện đụng mặt một cái, bọn họ đã bị bắt làm tù binh, quả nhiên cô ta quyết định đúng, con gái sáng giá của nhà họ Thương, chỉ cần một người là đủ rồi.

Triệu Quốc Nhân hừ một tiếng, “Mọi người không nghe thấy sao? Chị gái đó bị bệnh tâm thần! Bệnh tâm thần giết người sẽ không phạm pháp!”

Thương Thanh Thanh không nói gì, thấy có người biểu tình tiếc hận, lại có người biểu tình nóng lòng muốn thử, cô ta cười lạnh một chút. Mặc kệ, dù sao từ hôm nay trở đi, Thương Trăn sẽ bị hủy hoại, cô ta còn có cái gì phải lo lắng chứ?

Nhưng mà từng giây đi qua……Không khí trong phòng khách vãn náo nhiệt như cũ, nhưng Thương Thanh Thanh lại có chút không yên lòng.

Bởi vì cô ta cùng Lê Kính Dân đã bàn bạc, sau khi xong việc sẽ phát ám hiệu, cô ta sẽ dẫn người đi vào, nhưng vì sao đã vào trong lâu như vậy, ám hiệu còn chưa phát ra?

Chẳng lẽ Lê Kính Dân chơi quá sức, nên quên mất?

Mà lúc này, không khí bên trong phòng như đông lạnh.

Thương Trăn ngồi đọc sách đối diện Lê Kính Dân, Thương Trăn biểu tình lạnh nhạt, nhưng Lê Kính Dân đứng ngồi không yên, bọn họ đều đang đợi con mồi nào đó đưa tới cửa.

“Nhìn bộ dáng của anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy tôi tàn nhẫn ư?”

Thương Trăn buông sách, cười như không cười nhìn liếc Lê Kính Dân mắt một cái.

Lê Kính Dân vội vàng xua tay, “Không, không! Cô Thương chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.”

Cũng không phải anh ta không dám làm, mà là sợ phiền phức sau khi Lâm Tuyết Hàm tìm tới anh ta.

Thương Trăn nằm dựa lưng, đôi mắt quá mức lấp lánh nửa híp lại, môi đỏ khẽ cong lên, ưu nhã thong dong giống như đang thưởng thức ca kịch.

Nếu không nói lời nào, cô tuyệt đối có thể khiến tất cả đàn ông đều điên cuồng.

“Như vậy đi.” Cô mở miệng cười, “Kỳ thật tôi là một người lương thiện, bây giờ anh gửi tin cho Thương Thanh Thanh, nói anh làm rơi mất thuốc mê rồi, thuốc mê này khó mua, cô ta nhất định không có để dành trước được, đành phải từ bỏ, nhưng mà cứ như vậy, giao dịch hôm nay của chúng ta, cũng sẽ hủy bỏ.”

Khi Lê Kính Dân nghe được phần đầu còn có biểu tình vui mừng kinh ngạc, nhưng mà nghe đến câu nói cuối cùng, hắn ta liền không bằng lòng, 300 vạn cộng thêm 300 vạn, chính là 600 vạn! 600 vạn, hắn ta thành thành thật thật làm bác sĩ tâm lý cả đời cũng không tích được nhiều tiền như vậy.

Cho nên hắn ta vội vàng nói, “Không, tôi cũng không có ý khác, so với việc làm của đôi mẹ con này đối với cô Thương, cô phản kích như vậy quả thực quá nhẹ nhàng, tôi chỉ sợ cô…… Sẽ hối hận.”

Thương Trăn gật gật đầu, “Anh nói đúng, đột nhiên tôi không muốn làm như vậy, bây giờ anh hãy gửi tin cho Thương Thanh Thanh.”

Lê Kính Dân giật mình, không nghĩ tới Thương Trăn cư nhiên  lâm trận lại đổi ý, hắn muốn nói gì đó để vãn hồi, nhưng mà ánh mắt của Thương Trăn lạnh băng dị thường.

“Sao nào, anh không định nghe lời sao?”

Ánh mắt của cô, khiến cho Lê Kính Dân cảm giác được tay trái mình đau âm ỉ.

Hắn vô thức phục tùng, nhịn xuống toàn bộ không cam lòng, cúi đầu gửi tin nhắn.

Thương Thanh Thanh nhận được tin, hai mắt sáng ngời! Nhưng mà nhìn vào đoạn tin nhắn Lê Kính Dân gửi, cô ta tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra! Đồ ngu xuẩn! Đồ vật quan trọng như vậy sao hắn lại làm rơi?

Cũng may cô ta có để dành trước, chính là đề phòng điểm này!

Một lát sau, đúng lúc tới giờ Lê Kính Dân nên rời đi, mở cửa phòng.

Lê Kính Dân mở cửa, lại thấy Thương Thanh Thanh đang đứng ở cửa, vô cùng ngượng ngùng nói, “Chị, bạn của em rất tò mò về chị, chị có thể xuống dưới gặp bọn họ không?”

Thương Trăn lắc đầu, “Không đi.”

Thương Thanh Thanh giống như đoán trước được cô sẽ nói như vậy, vội vàng mang theo Triệu Quốc Nhân vào trong kéo Thương Trăn ra bên ngoài!

“Đi thôi đi thôi, bọn họ cũng đều là chung trường với chị mà!”

Thêm vào đó còn có mấy người ồn ào ở bên cạnh, Thương Trăn gắng gượng đi ra ngoài, trong lúc đi, Thương Trăn đột nhiên cười như không cười liếc Lê Kính Dân một cái, một cái liếc mắt này lại khiến cả người hắn phát lạnh, có loại ảo giác giống như tất cả cô đều bị cô nắm trong lòng bàn tay!

Cô biết hắn tham lam cũng biết Thương Thanh Thanh tàn nhẫn, nên đã ung dung bình tĩnh điều khiển ở một độ thích hợp.

Lê Kính Dân vội vàng vứt bỏ suy nghĩ này, lát nữa Thương Thanh Thanh muốn làm cái gì, hắn cũng không biết, sao Thương Trăn lại có thể biết?

Thương Trăn vừa xuất hiện, quả nhiên chiếm được sự quan tâm của những nam thanh niên đó!

Cô thật sự là quá xinh đẹp, đặc biệt nụ cười vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng này, kích thích cực độ ham muốn chinh phục của nam giới, cô chỉ ngồi bất động ở đó, cũng giống vị thần sắc đẹp mà nghệ thuật gia tỉ mỉ tạo hình, không chỗ nào không hoàn mỹ.

Thấy Thương Trăn được chào đón, Thương Thanh Thanh rất bất mãn, hơn nữa cô ta nhìn thấy Thương Trăn đề phòng rất mạnh, căn bản không chạm vào bất kỳ rượu hay đồ ăn gì, cô ta không còn cách nào khác, đành tự mình bưng hai ly rượu đến trước mặt Thương Trăn.

Thương Trăn muốn cự tuyệt, Thương Thanh Thanh vội vàng lấy lòng nói, “Chị, ở đây nhiều người như vậy, chị cho em chút mặt mũi đi!”

Cô ta tin rằng ở trước mặt nhiều người như vậy, Thương Trăn vì thể diện của gia tộc, nhất định sẽ không cự tuyệt.

Thương Trăn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ly rượu, giống như đang nghi ngờ cô ta bỏ thuốc.

Thương Thanh Thanh có chút thẹn thùng nói, “Ở nhà chị sợ cái gì, thật sự không thể làm được, chị chọn một ly, ly còn lại em uống!”

Nam thanh niên xung quanh vẫn luôn ồn ào, Thương Trăn nghe Thương Thanh Thanh nói như vậy, mới cố mà chọn một ly.

Thương Thanh Thanh thấy thế, vội vàng cầm một ly khác uống một hơi cạn sạch, sau đó giơ cái ly không nhìn Thương Trăn, Thương Trăn không còn cách nào, cũng uống một hơi cạn sạch.

Thương Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, cười rồi tránh ra.

Thấy Thương Trăn tiếp tục bị người ta vây quanh, Thương Thanh Thanh vội vàng vào góc gửi tin nhắn.?

Vì để gỡ bỏ phòng bị của Thương Trăn, cô ta đã bỏ thuốc vào cả hai ly rượu, cô ta không nói với Lâm Tuyết Hàm chuyện mình cũng bị trúng thuốc mê, chỉ nói để Lâm Tuyết Hàm tới đây chủ trì đại cục.

Lâm Tuyết Hàm hỏi, “Sao đột nhiên con lại khó chịu? Nếu mẹ trở về cũng quá lộ liễu rồi?”

Lúc này Thương Thanh Thanh hơi đứng lên, lung tung gõ mấy chữ.

“Không việc gì, Lê Kính Dân là người của mẹ, có gì mẹ đều có thể đổ cho hắn ta!”

Lâm Tuyết Hàm lúc này mới đáp ứng.

Thương Trăn thực sự uống rượu, trước mắt bao người, nếu cô không uống, Thương Thanh Thanh sao có thể từ bỏ ý đồ đây?

Gương mặt tuyết trắng của cô dần dần ửng đỏ lên, nhìn thấy một đám nam thanh niên bên cạnh đang miệng lưỡi khô, những thứ vui chơi khác, khiêu vũ, cũng đều không chơi, chỉ vây xung quanh Thương Trăn hỏi han ân cần.

Bởi vì Lâm Tuyết Hàm quan tâm tới chuyện hôm nay, căn bản cũng không đi xa, nhưng khi bà ta trở về, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền gọi điện thoại cho Lâm Văn Phong.