Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 61: Hộc máu



Sắc mặt của Thương Trăn lập tức rạn nứt, nếu không phải cô đang đưa lưng về phía Vạn Thiệu Luân, có lẽ đã bị lộ rồi.

Phong Hành Diễm thấy cô do dự, rất là càn rỡ dựa sát vào.

“Sao vậy? Em không muốn?”

Người bên cạnh chú ý tới bên này, đều cảm thấy Thương Trăn thật sự quá làm kiêu, muốn lấy được khối đất này, ít nhất cũng phải tỉ mấy hai tỉ, cậu Phong người ta cũng chỉ muốn một cái hôn, cũng không hề quá đáng không phải sao?

Quả nhiên người đẹp không phải ai cũng nuôi nổi, nụ hôn đắt tiền như vậy, bọn họ không có phúc hưởng thụ.

Thương Trăn cưỡi lên lưng hổ khó xuống, bị Phong Hành Diễm nắm tay hung hăng siết chặt lòng bàn tay, nét mặt lại nhấn mạnh lần nữa.

“Vậy anh nhất định phải giúp tôi lấy nó về!”

Nói xong, cô có chút do dự dựa sát vào, cuối cùng hạ quyết tâm hôn lên môi Phong Hành Diễm.

Nụ hôn của có độc! Cho dù chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, cũng làm Phong Hành Diễm có loại cảm giác linh hồn run rẩy!

Hai mắt Phong Hành Diễm tối sầm lại, trước khi cô gần chạm vào, anh đã gắt gao ôm cô vào trong ngực, ấn đầu cô, gia tăng nụ hôn này!

Hành động của bọn họ làm cho cả phòng đấu giá lập tưc im lặng, bọn họ cũng không nhận ra thân phận của Thương Trăn, nhưng lại biết, đây là lần đầu tiên Phong Hành Diễm thân mật với phụ nữ! Hơn nữa còn trước nơi đông người, có thể thấy được địa vị của cô gái này ở trong lòng anh không hề tầm thường!

Rốt cuộc mặt Thương Trăn cũng đỏ lên, đặc biệt là mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào đây, ngay cả người chủ trì cũng im lặng không nói, da mặt cô cso dày cũng bị đốt thủng!

Ở trong lồng ngực Phong Hành Diễm, cô trộm trừng mắt liếc mắt nhìn đối phương một cái, tay càng dùng sức véo lòng bàn tay anh, nhưng mà Phong Hành Diễm giống như không nhìn thấy và không có cảm giác đau, ăn Thương Trăn từ trong ra ngoài! Mới chưa đã thèm buông cô ra.

Nóng vội thì không thành công, tuy rằng anh là người mạnh mẽ kiên định, nhưng cũng sẽ chú ý căng giãn vừa phải.

Thấy gương mặt Thương Trăn đỏ bừng, cặp mắt sáng lán trừng mắt nhìn mình, bụng dưới của anh không khỏi căng cứng!

Đáng chết, nàng dâu này đang quyến rũ anh!

Phong Hành Diễm vắt chéo hai chân, muốn che lấp phản ứng của cơ thể, trên mặt lại rất đứng đắn nói, “Được rồi, xem tư vị của em không tồi, anh mua cho em, bây giờ tạm tha cho em, buổi tối…… Em phải chủ động một chút, biết không?”

Lời nói tràn ngập ái muội làm xung quanh ho khan một trận, Thương Trăn cúi đầu, áp chế sự phẫn nộ sắp nổ ra, tiếp tục bày ra một gương mặt lạnh.

Người chủ trì thở phào nhẹ nhõm, nhìn tư thế kia của cậu Phong, thiếu chút nữa anh ta còn cho rằng đối phương sẽ không khắc chế được chính mình, sau đó…… rời khỏi hiện trường giữa đường chẳng hạn, may mà cậu ấy khống chế được!

Anh ta đánh lại tinh thần, tiếp tục đấu giá, hai mắt lại nhìn chằm chằm cậu Phong, nếu cậu Phong muốn dùng khối đất này đổi lấy niềm vui của mỹ nhân, e là khối đất này chính là của cậu Phong rồi.

Quả nhiên, Phong Hành Diễm giơ biển, nhàn nhạt nói, “Một tỷ rưỡi.”

Mọi người hít hà một hơi! Nhà họ Phong có tiền, nhưng cũng không đến mức phá của như vậy đi? Thoáng cái đã nâng lên năm trăm triệu thật sự được chứ?

Dám cùng đấu giá với cậu Phong không có mấy người, mọi người đều quăng biển số, chỉ có một người đàn ông trung niên, khẽ cắn môi hô, “Một tỷ rưỡi năm ngàn vạn.”

Thương Trăn liếc mắt nhìn đối phương một cái, người kia chính là người lỗ sạch vốn ở kiếp trước.

Dưới miếng đất chôn toàn rác, là chuyện rất bình thường, nhưng là rác dưới khối đất này không phải rác bình thường, có rất nhiều chất góa học khó có thể phân giải chồng chất lên nhau, cho nên này chủ nhân khối đất này cật lực che giấu, không dám động thổ làm cái khác, qua mười mấy năm mới dám bán.

Phong Hành Diễm nhân cơ hội sờ soạng khuôn mặt nhỏ của Thương Trăn một phen, giơ thẻ số nói, “Hai tỷ.”

Bàng Thất đứng đằng sau Phong Hành Diễm có chút kinh ngạc nhìn thiếu gia nhà mình, thiếu gia nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ bị sắc đẹp làm ch đầu óc lú lẫn chứ!

Hai tỷ, tuy rằng còn có kiếm, nhưng mà lợi nhuận cũng không cao.

Một hơi lại là năm trăm triệu! Mọi người run sợ không thôi, ngay cả người chủ trì cũng chưa từng nghĩ đến Phong Hành Diễm cường hào như vậy, xem ra những người sớm quăng thẻ bài xuống, mộ số là do sợ hãi quyền thế nhà họ Phong, cạnh tranh không lại mới lại nguyên nhân chủ yếu đi?

Nhìn Phong Hành Diễm thái độ tùy ý, giống như hai tỷ không phải tiền.

Người dàn ông trung niên kia vốn dĩ cũng muốn, nhưng Phong Hành Diễm trực tiếp đấu giá làm anh ta xóa bỏ ý niệm đó, anh ta không thể không bỏ thẻ bài xuống.

Vạn Thiệu Luân lạnh lùng cười, xem ra anh ta nên lên sân khấu rồi.

Anh ta giơ thẻ hô, “Hai tỷ hai.”

Phong Hành Diễm gần như không nghĩ tới còn có người sẽ đấu giá cùng anh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thấy là Vạn Thiệu Luân, chán ghét nhíu nhíu mày, ngay sau đó hô, “Hai tỷ rưỡi.”

Vạn Thiệu Luân bị ánh mắt khinh thường kích đến bốc hỏa!

Hai mắt nhíu lại, hô theo, “Hai tỷ tám!”

Lúc này, một ông già đứng phía sau anh ta lộ ra biểu tình không tán đồng, hai tỷ tám để mua khối đất này cũng không có lợi nhuận gì.

Nhưng mà Vạn Thiệu Luân không lo lắng, thông qua Lâm Tuyết Hàm, anh ta biết Thương Bách Tề đúng là muốn mua một khối đại để xây bệnh viện và viện điều dưỡng, nếu Phong Hành Diễm  đã đáp ứng mua cho Thương Trăn, thì sẽ không từ bỏ, quả nhiên, Phong Hành Diễm tiếp tục bình chân như vại tăng giá, “Ba tỷ.”

Người xung quanh đều có biểu tình cổ quái, tuy rằng lời nói của Phong Hành Diễm nhẹ nhàng bay bổng, nhưng nghe vào tai bọn họ lại nặng như ngàn cân!

Rõ ràng đấu giá là người khác, nhưng bọn họ lại không khỏi trở nên khẩn trương, không có gì so tuyệt con số tiền kích thích người hơn!

Vạn Thiệu Luân nghĩ nghĩ, lại lần nữa tăng giá!

“Ba tỷ năm!”

Người bán đất kia không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vốn có thể bán được giá hai tỷ, hắn ta đã thấy đủ, không ngờ rằng cuối cùng người mua đất của hắn, lại là hai người không thể đắc tội, giá cả còn tăng cao lên như vậy!

Trong mắt hắn trở nên tàn nhẫn, chỉ cần tiền vừa đến tay, hắn sẽ lập tức biến mất! Dù sao hắn chưa có vợ con, cha mẹ cũng đã chết, cho dù này khối đất này dừng ở trong tay Vạn Thiệu Luân, hắn cũng không sợ đối phương sẽ tìm được mình.

“Bốn tỷ.”

Phong Hành Diễm mỗi lần tăng giá đều rất nhanh, làm cho Bàng Thất xũng toát mồ hôi, cậu muốn nói gì, nhưng Phong Hành Diễm lại biết trước ngăn lại, bốn tỷ tuyệt đối là một giao dịc lỗ vốn, nhưng mà có làm sao?

Anh liếc mắt nhìn Thương Trăn một cái, vỗ vỗ tay cô, một vẻ mặt như muốn nói em đừng lo lắng, miếng đất này chắc chắn là của chúng ta, loại vẻ mặt này, làm ở những cô gái ở đây ghen ghét với Thương Trăn không thôi!

Vạn Thiệu Luân cẩn thận thành thói quen, hiện giờ cũng biết sắp đến điểm mấu chốt, cho nên anh ta không màng trợ lý đang ngăn trở ở bên cạnh, trực tiếp lại bỏ thêm ba trăm triệu!

“Bốn tỷ ba trăm tiệu!”

Hiện trường ồ lên một mảnh, đây chắc chắn là mức đấu giá cao nhất!

Phong Hành Diễm lại lạnh lùng cười, “Bốn tỷ rưỡi!”

Bốn tỷ rưỡi!

Mọi người không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Vạn Thiệu Luân, bọn họ cảm thấy đến mức độ này, cho dù nhà họ Vạn muốn đối nghịch với cậu Phong, cũng phải áng chừng.

Vạn Thiệu Luân đang ở suy xét, trợ lý bên người anh ta lại rất cường ngạnh nói, “Đừng tăng giá! Miếng đất này không đáng  với cái giá đó!”

Thấy Vạn Thiệu Luân nghe vậy đã do dự, Phong Hành Diễm cười nhạo một tiếng, nói với Thương Trăn, “Cho nên chó chính là chó thôi, ra ngoài còn phải có người dắt.”

Câu nói đầy hàm ý, làm đại não Vạn Thiệu Luân sung huyết! Giây tiếp theo, anh ta đẩy trợ lý mà Vạn Hằng phái cho hắn, cắn răng hô to, “Bốn tỷ tám trăm triệu!”

Rất nhiều người bởi vì con số này, mà cảm giác tim ngừng đập!

Phong Hành Diễm nhíu nhíu mày, vừa định thêm, lại bị Thương Trăn ôm lấy!

“Không thêm nữa, quá đắt rồi, tôi nhận cũng thấy hổ thẹn!”

Rất nhiều người, bao gồm cả Vạn Thiệu Luân cũng đều cảm thấy Phong Hành Diễm sẽ nói: Chút tiền ấy có tính là gì, chỉ cần em muốn, anh sẽ mua em. Dù sao thì từ khi bắt đầu tiến vào, Phong Hành Diễm sủng ái Thương Trăn, mọi người đều rõ như ban ngày. Hơn nữa nhà họ Phong thật sự không thiếu tiền.

Nhưng ai ngờ Phong Hành Diễm do dự một chút, thế nhưng lại đồng ý, “Vậy được, anh cũng cảm thấy miếng đất kia không đáng với giá tiền này.”

Vạn Thiệu Luân thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi!