Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 64: Tràn đầu tức giận



Hai mắt Phong Hành Diễm gắt gao nhìn chằm chằm Thương Trăn, gia giáo của gia đình, khiến anh không làm chuyện gào thét, anh muốn xem, có phải Thương Trăn hay thật sự dám bán đấu giá không!

Thương Trăn sớm có chuẩn bị về sự nhiệt tình quá mức của mọi người, trên thực tế, cô cũng không lo lắng phiến nhẫn ngọc thạch này sẽ dừng ở trong tay người khác, cô chỉ muốn dùng cách này để nói cho Phong Hành Diễm, cô không muốn gả cho anh, một chút cũng không!

Cho nên nhìn đến biểu tình phẫn nộ của Phong Hành Diễm, cô đột nhiên cười.

“Giá khởi điểm mười triệu!”

Thế nhưng gan cô lại lớn như vậy!!

Không đợi Phong Hành Diễm kịp nói, lập tức liền có một cô gái hô.

“Tôi ra giá một trăm triệu!”

Trực tiếp từ mười triệu lên đến một trăm triệu, buổi đấu giá đêm nay thật đúng là kích thích!

Nhưng mà một trăm triệu cũng không tính là gì, lập tức lại có người kêu, “Hai trăm triệu!”, “Ba trăm triệu!” Hơn còn tăng lên vô tận, sự hào hứng của mọi người gần như muốn trào dâng lên tới nóc nhà rồi!

Phong Hành Diễm không thể nhịn được nữa! Đột nhiên lật tung chiếc bàn trước mặt!

“Tôi xem ai dám ra giá!!”

Tiếng va đập mạnh và tiếng vỡ vụn làm hiện trường an tĩnh lại một chút.

Phong Hành Diễm phá vỡ nguyên tắc của mình, anh la to ở trước nơi đông người! Anh thậm chí cởi cà vạt, đi nhanh về phía sân khấu!

Thấy cậu Phong thật sự tức giận rồi! Những người vừa nãy còn hào hứng lập tức câm họng, đặc biệt khi nghe thấy được thanh âm cậu Phong nghiến răng nghiến lợi, mọi người đột nhiên có cảm giác quý công tử muốn nổi giận đánh người!

Phong Hành Diễm mỗi một bước đi lửa giận càng tăng thêm một phần, anh gắt gao trừng mắt nhìn cô gái kia, hàm răng cắn chặt!

“Ai cho em lá gan này?!”

Hắn một cước đá chiếc loa ngáng đường xuống dưới sân khấu, cả người không cách nào khống chế được bước chân tức giận!. Truyện Bách Hợp

“Rốt cuộc em xem anh là cái gì?!”

Mọi người im như ve sầu mùa đông, không rên một tiếng, mà Thương Trăn thấy Phong Hành Diễm vọt tới trước mắt, trong mắt tràn đầy bất ngờ.

Cô cho rằng Phong Hành Diễm sẽ nhẫn nại, sau đó đấu giá được chiếc nhẫn, từ đó sẽ không qua lại với cô cả đời!

Bởi vì cô làm anh mất mặt dưới con mắt chứng kiến của nhiều người, cô cũng đoán được anh sẽ phẫn nộ, nhưng loại tình huống trực tiếp vọt lên chất vấn trước mặt, làm cô có chút trở tay không kịp.

Tôn nghiêm đâu? Phong độ đâu? Đây là đưa tới cửa để cô giãm thêm mấy nhát sao?

Thương Trăn còn chưa kịp nói chuyện, Phong Hành Diễm đã duỗi tay bắt cô đến trước mặt, người chủ trì đã sớm chạy trốn mát dạng từ lúc Phong Hành Diễm đi lên, ai cũng không dám trực tiếp đối diện với lửa giận của Phong, ngoài trừ cô gái không sợ chết Thương Trăn này!

“Nói đi! Em muốn làm cái gì?”

Phong Hành Diễm tới gần, làm Thương Trăn có loại cảm giác bị lửa cháy bỏng rát, nhưng trong lòng cô cũng không cam lòng, anh dựa vào cái gì mà tức giận? Khi anh chán ghét cô, cô chỉ có thể chịu, khi anh thích cô, cô cũng chỉ có thể đón nhận ư?

Thương Trăn bị túm áo, nhưng lại ngẩng đầu từng câu từng chữ nói, “Anh không nhìn thấy sao? Tôi đang quyên góp! Nếu phiến nhẫn này đã cho tôi, vì sao tôi không thể lấy nó ra?”

Câu nói của cô thông qua chiếc mic phát thanh trên đài phát ra ngoài, làm tâm gan người ta phát run!

Có người thấy Thương Trăn như vậy là không biết điều, trong lòng mừng thầm, nếu như cậu Phong dưới sự tức giận mà đem nhẫn ngọc thạch này tặng cho người khác thì tốt quá! Đừng nói, mặt mũi bị một người phụ nữ dẫm nát, trước mặt cô ấy lại tuyển chọn một cô vợp sắp cưới khác, không phải là sự phản kích rất bình thường sao?

Phong Hành Diễm nghe cô bình tĩnh nói, đã tức giận đến không cách nói mở miệng.

Thấy Thương Trăn quay đầu muốn để người chủ trì tiếp tục chủ trì, Phong Hành Diễm giận dữ hét, “Tôi xem ai dám!”

Hai mắt anh trừng lên nhìn người chủ trì ở dưới sân khấu, từng câu từng chữ nói.

“Cái gì mà quyên góp, cái gì thông lệ?! Anh dám đấu giá tín vật của nử chủ nhân nhà họ Phong tôi, tôi sẽ khiến cho nhà đấu giá cùng từ thiện Hoa Nghị các người cùng nhau phá sản!”

Người chủ trì bị đôi mắt Phong Hành Diễm đỏ bừng lườm, suýt chút nữa đã quỳ xuống!

Anh ta liên tục xua tay, “Tôi…… Chúng tôi không nhận vật phẩm đấu giá như vậy……”

“Cái gì mà không nhận?” Vạn Thiệu Luân mặc dù không biết tại sao Thương Trăn đột nhiên muốn kéo hạ mặt mũi Phong Hành Diễm, nhưng nếu lúc này không chà đạp thì chờ đến khi nào?

“Nếu lấy ra rồi, vậy có thể đấu giá! Tôi ra giá năm trăm triệu!”

Phong Hành Diễm cười lạnh nhìn chằm chằm anh ta, “Xin lỗi, anh quá xấu, tôi không cưới!”

Hiện trường ồ lên một loạt, Phong Hành Diễm nói chuyện từ trước đến nay đều rất cay độc, cũng lạ là Vạn Thiệu Luân lúc này lại dám đến gần.

Phong Hành Diễm cũng mặc kệ Vạn Thiệu Luân có biểu tình gì, anh buông Thương Trăn ra, cầm lấy nhẫn ngọc thạch trên bàn, cường ngạnh đeo lên tay cô!

Cả người Thương Trăn cứng đờ, trong lòng lại chua xót lại lạnh, nhưng tuyệt đối không có cảm động.

“Hà tất gì chứ? Anh cho tôi, tôi cũng không gả cho anh.”

Phong Hành Diễm nghe vậy, môi mỏng gắt gao mím chặt!

Anh nhìn Thương Trăn, đột nhiên nói từng câu từng chữ trước đông người.

“Tùy em, dù sao, anh chỉ cần em!”

Nói xong, anh dùng sức ôm người vào trong ngực, hung hăng cắn môi cô!

Đúng, chính là cắn! Đêm nay Thương Trăn làm như vậy, đã giẫm đạp tôn nghiêm của anh là điều không thể nghi ngờ, trong giây phút, anh đã nghĩ: Lấy phiến nhẫn trở về, anh không bao giờ muốn quan tâm đến người phụ nữ này nữa!

Nhưng mà không cam lòng! Không muốn!…… Không…… Không nỡ……

Tại sao khi anh thích cô, cô lại không thích anh? Cô đang chơi đùa anh sao? Một khi đã như vậy, cô không cần, anh cứ cho!

Bị người ta cưỡng hôn trước mặt đông người, Thương Trăn tức giận đến đỏ bừng mặt, nhưng lại không có sức lực đẩy anh ra, đặc biệt nụ hôn của Phong Hành Diễm vừa nóng bỏng vừa lặp đi lặp lại, giống như muốn nuốt chửng cô không bằng!

Thương Trăn vốn ra sức giãy giụa, nhưng đột nhiên thoáng nhìn tới một tia đau xót chưa kịp giấu đi trong đôi mắt đỏ bừng của Phong Hành Diễm, cho dù lại tuyên bố kiên quyết thế nào, hành động của Thương Trăn vẫn là đã tổn thương anh, khi anh muốn mang hết tất cả dâng lên trước mặt cô, cô lại mang tất cả vứt bỏ giống như giày rách, điều này đối với Phong Hành Diễm cao ngạo mà nói, nhất định không dễ chịu.

Thấy anh như thế, Thương Trăn dần dần ngừng giãy giụa……

Là cô xúc động, đột nhiên nghĩ cái cách này cực đoan, nhưng mà cô không còn cách nào, Phong Hành Diễm từng bước ép sát, khống chế vô hình, làm cô cả người khó chịu, mới ra hạ sách này!

Một màn ôm hôm trên sân khấu của đôi trai gái, không thể nghi ngờ đã làm đau trái tim của rất nhiều cô.

Cái gì đây, nếu nhẫn ngọc thạch đã được bán đấu giá, tại sao đấu giá tới cùng đi? Như vậy bọn họ mới có cơ hội chứ!

Nhưng không thể phủ nhận, toàn bộ phụ nữ ở hiện trường nữ đều đang ghen ghét với Thương Trăn, vừa rồi cậu Phong phẫn nộ như vậy  cũng không làm thương tổn cô, còn thốt ra lời chỉ cần cô…… Thật là! Thương Trăn cô ấy có tài đức gì?!

Vạn Thiệu Luân bị một câu nói của Phong Hành Diễm làm cho tsc giận đỏ bừng mặt, qua đêm nay, anh ta nhất định sẽ trở thành trò cười cả nước!

Phong Hành Diễm, Thương Trăn! Được, các người được lắm!

Thấy Thương Trăn dần dần bình tĩnh lại, biết rõ không nên, nhưng Phong Hành Diễm vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, anh thậm chí còn nghĩ, chỉ cần Thương Trăn không làm loạn, ngoan ngoãn, anh đều có thể nghe cô.

Có chút không muốn rời đôi môi Thương Trăn, hắn mới nhớ lại mình vừa làm cái gì…… Nhưng nếu làm cũng đã làm, cậu Phong cũng không phải người hối hận, người khác đều nói anh ngạo mạn, dù có thêm một lần táo bạo vô lễ cũng không đáng gì.

Cho nên anh ôm Thương Trăn vào trong ngực, giọng điệu ác nghiệt tuyên bố.

“Buổi đấu giá đêm nay mọi người chơi đi!”

Anh tùy ý tháo một chiếc nhẫn khác trên tay xuống đặt trên đài triển lãm, “Nhẫn lục đế vương, là đồ vật của hoàng đế triều nhà Nguyên, làm vật phẩm quyên góp của vị hôn thê tôi.”

Nói xong, anh mang theo cơn giận còn sót lại, cường ngạnh dẫn người đi, mà anh vừa đi, toàn bộ người trong hiện trường không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.