Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 81: Thuận tiện vạch trần lời đồn đại



“Lâm Tuyết Hàm, ở bên ngoài bà nói tối thế nào, bởi vì tôi sợ bà, sợ hãi nhà họ Lâm của bà nê không thể đi giải thích, hôm nay vừa lúc mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta nói dứt khoát rõ ràng đi!”

Ánh mắt Lâm Tuyết Hàm hoảng loạn, mà lúc này, người chủ trì buổi tiệc cuối cùng cũng bước đến, khi nhìn thấy là Thương Trăn, Lâm Văn Phong do dự một lát, nhưng vẫn giữ cô lại!

“Thương Trăn, hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Lâm, có việc gì em không thể giải quyết kín đáo được sao?”

Thương Trăn hất tay Lâm Văn Phong ra, liếc mắt nhìn anh, cười lạnh, “Kín đáo? Nhà tôi cũng sắp phải phá sản rồi, tại sao tôi phải đi giải quyết kín đáo? Anh có biết vừa rồi ông và ba của anh đã nói gì với tôi không? Họ nói nếu tôi dám không nghe lời Lâm Tuyết Hàm, nhà họ Lâm các người sẽ khiến nhà chúng tôi phá sản! A, thật là uy phong! Rốt cuộc là Lâm Tuyết Hàm gả chồng? Hay là nhà họ Thương tôi ở rể, dì, tốt nhất dì đối mặt nói rõ ràng đi!”

Sắc mặt Thương Bách Tề biến đổi, bất chấp việc bị mất mặt, sắc mặt ông xanh mét hỏi, “Bọn họ…… lại dám nói như vậy?!”

Nét mặt Lâm Văn Phong ngượng ngùng, anh biết vừa rồi ông gọi tất cả mọi người ra ngoài hậu trạch, cũng biết chuyện của dì và dượng, loại sự này trước đây cũng đã từng xảy ra, chỉ là anh không để ý tới mà thôi.

Trước kia mỗi một lần Thương Trăn dến đây đều khóc lóc bỏ chạy, anh không hiểu biết nội tình, nhưng mẹ của anh nói là bởi vì Thương Trăn không nghe lời, cho nên nói mới quở trách cô hai câu, không ngờ rằng sự thật lại thành như thế này!

Mọi người xung quanh đều có biểu tình xem kịch vui, nhà họ Lâm uy phong rất lớn đó, thế mà lại đi nói như vậy, hơn nữa con gái gả chồng như nước đổ đi, nhà bố mẹ vợ quản quản đến cả chuyện trong buồng nhà con gái thì thật sự đúng là…… Lo chuyện bao đồng!

“Sao có thể? Tôi…… nhà họ Lâm chúng tôi sao lại nói như vậy chứ!”

Lâm Tuyết Hàm có chút nóng giận, lại căm giận nói, “Con làm trog đánh mẹ kế trước nơi đông người như vậy, con! Con quả thực đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Thương chúng ta rồi! Con còn lý nào để nói?!”

Bà ta khẽ cầu cứu Thương Bách Tề, “Bách Tề, anh nói gì đi ……”

Thương Bách Tề lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo làm Lâm Tuyết Hàm sợ thu tay lại.

Thương Trăn cười nhạo, nàng quét mắt liếc nhìn tất cả mọi người, đứng hỏi tại chỗ, “Trước kia Lâm Tuyết Hàm bôi nhọ tôi ở bên ngoài thế nào, ta đều im lặng nhẫn nhịn, nhưng hôm nay, tôi không thể nhịn được nữa! Hôm nay ta muốn đối mặt hỏi mọi người, mọi người từng nghe Lâm Tuyết Hàm nói những gì, chúng ta nhau đối chất!”

Có một người đàn bà khó chịu với Lâm Tuyết Hàm từ trước, thấy thế liền ra vẻ tức giận nói.

“Đứa nhỏ này cháu đúng là không hiểu chuyện, Tuyết Hàm đối xử với cháu rấy tốt mà! Một tháng bà ấy cho cháu năm vạn tiền tiêu vặt, lại chỉ cho Thanh Thanh năm ngàn đấy! Thế mà cháu lại còn đánh bà ấy!”

“Tốt lắm.” Thương Trăn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Hàm, “Năm vạn, bà cho tiền mặt hay là chuyển khoản?”

Lâm Tuyết Hàm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nhìn chằm vào mình, Lâm Văn Phong lại không giúp mình, người nhà họ Lâm vẫn đang ở sau hậu trạch, dưới tình huống muosn tránh cũng không được, bà ta run run nói, “Có lúc đưa tiền mặt, có lúc chuyển khoản……”

Thương Trăn lại cười, “Bà dùng điện thoại chuyển khoản, hay là dùng máy tính chuyển khoản?”

Lâm Tuyết Hàm không nắm rõ được tâm tư của cô, bởi vì quá khẩn trương nên ngược lại còn nói theo cô, “Thỉnh thoảng dùng điện thoại……”

“Vậy hiện tại bà lấy điện thoại ra, chỉ cần bà đưa ra bất kỳ một số tài khoản ngân hàng nào có liên quan đến tôi, tôi sẽ coi như bà cho tôi tiền.”

Lâm Tuyết Hàm giật mình kinh hãi! Vội vàng giấu điện thoại ra phía sau, “Mẹ…… Mẹ chuyển khoản xong liền xóa thôn tin luôn……”

“Tiếp đó mỗi tháng đều tìm cho tôi một tài khoản sao? Được, tôi hỏi lại bà, Tôi có tài khoản của ngân hàng nào? Đừng nói ngay cả cái này bà cũng sẽ không biết chứ?”

Sắc mặt Lâm Tuyết Hàm trắng bệch, bà ta căn bản không gửi tiền, sao có thể biết?

Thương Trăn cười nhìn về phía Thương Bách Tề, “Ba, ba biết không? Lâm Tuyết Hàm chưa bao giờ gửi con một xu, quần áo của con bà ta mua toàn thứ rẻ tiền, phiếu cơm ăn ở trường đều là giả, số tiền bên trong để ăn cơm mỗi tháng đều không đủ, ba nói con ăn mặc quê mùa, a, con chỉ có những bộ quần áo quê mùa đó để mặc, có lúc con hỏi tiền ba ta, bà ta nói nhà họ Thương đều do nàng chống đỡ, con ăn của bà ta ở nhà của bà ta mà lại còn muốn tiền? Ba, bà lại nghèo đến nỗi không nuôi nổi con gái sao?”

Sắc mặt Thương Bách Tề đáng sợ! Mỗi tháng ông đều cấp Lâm Tuyết Hàm rất nhiều tiền sinh hoạt, Lâm Tuyết Hàm nói, phần lớn là chi tiêu cho Trăn Trăn……

“Không…… Không phải như thế! Bách Tề, là Trăn Trăn nó tự nói thích những quần áo xấu đó……”

Lâm Tuyết Hàm càng giải thích càng tái mặt, ánh mắt xem kịch vui của mọi người bắn về phía bà ta đến mức nát vụn! Ngay cả hai người bạn lúc nãy của bà cũng phát hiện có chỗ không đúng, vô trí vô giác lui xuống, người chủ trì hôm nay lại cứ phải là Lâm Văn Phong, người nhà họ Lâm bây giờ lại cứ phải đang trang điểm tỉ mỉ, xem ra Lâm Tuyết Hàm khổ tâm xây dựng hình tượng mẹ kế tốt hôm nay sợ là sẽ hoàn toàn sụp đổ!

“Còn gì nữa? Lâm Tuyết Hàm còn nói gì nữa? Những người liên quan ai có thể nói cho tôi biết, tôi đã làm những chuyện gì mà chính mình cũng không biết không?!”

Lúc này Thương Bách Tề cũng không can ngăn cô nữa, ông thật sự muốn xem Lâm Tuyết Hàm đỗi đãi với nhà họ Thương thế nào, đối đãi Trăn Trăn thế nào!

Một cô gái nhỏ cảm thấy Thương Trăn quả thực quá ngầu, cô ta đột nhiên bước ra lớn tiếng nói, “Dì Lâm nói từ nhỏ chị đã thích nói dối, thích quấn lấy đàn ông, còn nhỏ tuổi mà đã có bạn trai, muốn em không được học theo chị……”

Cô gái còn chưa nói hết lời đã bị mẹ mình ở phía sau kéo xuống, hơi bất an nhìn về phía Thương Trăn.

“Thú vị.” Thương Trăn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Hàm, “Nói dối? Tôi từng nói dối cái gì? Nói dối lúc nào ở đâu? Ngoài ngươi cùng Thương Thanh Thanh ra, ai có thể làm chứng cho bà? Tôi có bạn trai? Tên gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào? Thật là buồn cười, thế mà chính tôi lại không biết cơ đấy.”

Câu hỏi của cô liên tiếp đánh tới, làm đầu óc Lâm Tuyết Hàm loạn thành một đoàn, thế nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào!

Bà ta muốn khóc lóc la lối, nhưng nếu la lối khóc lóc thì hình tượng của bà ta sẽ hoàn toàn bị hủy! Sao người nhà họ Lâm còn chưa tới? Tiểu tử thối Lâm Văn Phong đáng chết sao còn không gọi người ngăn cản Thương Trăn?!

“Còn gì nữa? Còn gì nữa không?”

Thương Trăn đứng hỏi tại chỗ, thái độ bất cần đó giống như là bị mẹ kế bức ép đến tàn nhẫn, không còn biết sợ gì nữa!

Trong đám người, có người thấp giọng nói.

“Lâm Tuyết Hàm nói cô không phải con đẻ của ba cô!” Người nói lời này là một người phụ nữa có gương mặt quyến rũ, “Bà ta nói mẹ đẻ Dương Nhan Sơ của cô lúc trước rõ ràng là yêu người khác, nhưng lại đột nhiên cùng kết hôn với ba của cô, nói không chừng Dương Nhan Sơ và người đó có con mà người đó không nhận, mới hạ giá gả đến nhà họ Thương.”

“Cái gì?!” Thương Bách Tề đột nhiên giận trừng mắt nhìn Lâm Tuyết Hàm! Ông không ngờ rằng, Lâm Tuyết Hàm lại dám nói ra nói như vậy, mặt mũi nhà họ Thương mặt đã sớm bị bà ta làm mất hết!

“A……” Thương Trăn cười nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo, “Nói mới nhớ máu của ba là máu gấu trúc phải không?”

*máu gấu trúc: nhóm máu hiếm.

Cô nhìn về phía Thương Bách Tề, “Năm năm trước ba bị tai nạn xe cần phải truyền máu gấp, em gái sợ đau sợ đau, là con hiến máu cho ba, dì à, bà cảm thấy người có nhóm máu gấu trúc rất nhiều, hay là cảm thấy tất cả mọi người đều rất ngu xuẩn, thật ra là trước đây tôi quá nhát gan, tự cho rằng nghe lời bà thì liền sẽ tha cho tôi, không nghĩ tới bà không chỉ không cho tôi sống yên ở nhà, ở bên ngoài còn khiến tôi tiếng xấu truyền xa.”