Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 87: Nhạc mộng như tàn nhẫn



Lời nói của người phụ nữ này như là lọt vào tai Nhạc Mộng Như.

Đúng vậy, những đại tiểu thư giống bọn cô ta, nổi tiếng chỉ là để giải trí, có thể nổi tiếng hay không đều không có ảnh hưởng gì, chủ yếu là phải gả dến nhà tốt, đó mới là chuyện cả đời.

Nhưng Nhạc Mộng Như cực kỳ yêu thích danh tiếng, cho nên lúc này đây, vô luận như thế nào, cô ta nhất định phải giữ được danh tiếng của mình! Có thể tiếp tục ở lại sân không nữa hay không đều là thứ yếu.

Nhạc Mộng Như đột nhiên liếc mắt nhìn người phụ nữ bên người cô ta một cái.

“Dì Hàn, chuyện hôm nay…… Muốn giấu cũng không thể giấu được! Phần sau của đoạn video kia, chính là câu tôi nói uy hiếp Tô Tuân, những lời đó mà rơi vào tai của đối thủ tôi, tôi nhất định sẽ bị bọn chúng ép tới mức không chuyển mình được.”

Bị cô ca đột nhiên gọi một tiếng dịu dàng “Dì Hàn”, tim Hàn Cầm run lên, đột nhiên có chút sợ hãi.

Bà ta cố gắng cười nói, “Không sao đâu tiểu thư, chúng ta quan sát sát sao, muốn giấu nhất định có thể giấu!”

“Không thể, chuyện hôm nay vừa truyền ra, cuộc sống tiếp theo của tôi coi như phế rồi.” Trong mắt Nhạc Mộng Như phát ra một tia sáng lạnh lẽo, mặc dù rất tiếc, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận.

“Tô Tuân hận tôi thấu xương, mặc dù không biết làm sao cậu ta lại thu lại được đoạn video này, nhưng mà hiện tại có người giúp cậu ta, cơ hội tốt như vậy, cậu ta sẽ không bỏ qua, cho nên trước hết tôi phải xuống tay trước……”

“Cô…… Cô là muốn?”

Hàn Cầm vừa hỏi xong lập tức liền hối hận.

Nhạc Mộng Như cười dịu dàng nhìn bà ta, “Dì Hàn, dì đi theo tôi nhiều năm như vậy, đối với tôi giống như con gái ruột, nếu là dì nghe được tôi nhất thời  ‘ tức giận ’, trót miệng ‘ uy hiếp ’ Tô Tuân vài câu, có phải dì sẽ hiểu lầm, sau đó có lòng tốt làm chuyện xấu, tỷ như hạ độc câm Tô Tuân, cầm tù cậu ta gì đó……”

Vài người ở đây đều cảm thấy rét lạnh thấu xương, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt thông cảm nhìn về phía Hàn Cầm, Hàn Cầm xua tay lia lịa.

“Không…… Cô, cô là muốn tôi gánh tội thay?”

Đây là phải ngồi tù!

Nhạc Mộng Như tức giận liếc mắt nhìn Hàn Cầm một cái, “Xem dì nói kìa, cái gì mà gánh tội thay? Tôi muốn dì đi tự thú!”

Hai chữ tự thú, chính là kêu Hàn Cầm đi nhận tội, nhận tội về chuyện mà bà ta không hề làm.

Sắc mặt Hàn Cầm lập tức trắng bệch, Nhạc Mộng Như vậy là  muốn bỏ xe bảo soái?

*bỏ xe bảo soái: bỏ quân xe để bảo về quân tướng (trong cờ tướng)

“Yên tâm đi, dì đi tự thú, ta sẽ làm cho người tranh thủ xử lý khoan hồng cho dì, có Nhạc gia ở đó, không đến mấy năm dì đã có thể ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ bồi thường cho dì.”

“Tiểu thư! Tiểu thư đừng làm vậy mà, con trai tôi còn nhỏ, nó không thể không có mẹ…… Tiểu thư hãy để cho người khác……” Tới gánh tội thay đi, vì cái gì một hai phải là bà ta?!

Hai cái nhân viên kỹ thuật khác ở đây đều cả kinh, sợ chính mình bị liên lụy, cúi đầu.

Nhạc Mộng Như hừ một tiếng, hiển nhiên là có chút bất mãn.

“Phải là dì! Dì đi theo tôi lâu nhất, đẩy dì ra ngoài người khác mới có thể tin là dì tự chủ trương, mới có thể tin là tôi vô tội, vì tương lai của tôi có thể không tì vết gả vào Phong gia, dì Hàn hãy hy sinh một chút đi!”

Hàn Cầm muốn phản kháng, bà ta không thể chấp nhận như vậy!

“Nhớ lại đứa con trai đang nằm trong viện của dì, nó một tháng cần hai mươi vạn tiền thuốc men, nếu dì không nghe lời, nó có thể tiếp tục được chữa trị hay không, cũng là cả vấn đề.”

Đứa con chính là điểm yếu của Hàn Cầm, Nhạc Mộng Như nắm rất chắc, một câu nói khiến cho ý niệm phản kháng mới dâng lên của bà ta biến mất.

Nhạc Mộng Như vỗ vỗ bả vai run rẩy của Hàn Cầm.

“Tối cũng là không còn cách, ở trong mắt anh Diễm, tôi cần phải duy trì sự đơn thuần, cho nên đành phải hy sinh dì, yên tâm, sự hy sinh của dì rất đáng giá, chuyện này cứ định như vậy đi!”

Hàn Cầm không khỏi ngồi liệt dưới đất, thế nhưng một câu phản bác cũng đều không nói nên lời……

Rất nhanh, trên mạng liền lan truyền video Nhạc Mộng Như uy hiếp Tô Tuân.

Trong video, Nhạc Mộng Như nói rõ ràng đối với Tô Tuân.

“Tôi khuyên cậu đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi có rất nhiều cách khiến cậu đồng ý!”

Nhưng mà cái video này còn chưa truyền bá khắp nơi, trên mạng liền lan truyền video Nhạc Mộng Như xin lỗi, cô ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh kể lại chuyện “Trải qua”, nói lúc ấy mặc dù cô ta uy hiếp Tô Tuân, nhưng sau đó không hề làm như vậy, là bên người thân cận nhất bên cạnh cô ta vô ý nghe được, hiểu lầm ý cô ta.

Sau khi đoạt được điệu múa, còn lừa cô ta nói là Tô Tuân đã nghĩ thông suốt, tự nguyện đồng ý, cô ta nóng lòng muốn nổi danh, cho nên mới âm thầm chấp nhận đây là điệu múa do mình biên soạn, bây giờ cô ta đã làm cho người kia đi tự thú, cô ta cũng ý thức được sai lầm, cảm thấy hổ thẹn với những người yêu mến mình, cho nên quyết định lui ẩn.

Trong video Nhạc Mộng Như lặp lại lời xin lỗi, lời nói chân thành, nói mặc kệ Tô Tuân bây giờ đang ở đâu, hiểu lầm cô ta thế nào, cô ta đều nguyện ý bồi thường cậu ấy, chỉ cần cậu ấy xuất hiện, cô ta nguyện ý đối diện trực tiếp với lỗi sai.

Video vừa ra, tất cả vốn là đang mắng Nhạc Mộng Như, lại có có không người muốn quay lại.

Rất nhiều người còn nói.

“Tinh linh đừng sợ! Chỉ là một điệu múa mà thôi, cô có nhiều tác phẩm như vậy, mạnh hơn so với《 Phượng khởi vùng sông nước 》nhiều! Đừng đi, sân khấu cần cô!”

“Đúng vậy, phạm lỗi không đáng sợ, không ai là không phạm lỗi, tinh linh có gan nhận lỗi, vì nghĩa diệt thân, đã rất dũng cảm rồi!”

Hơn nữa đoàn đội giao tiếp của Nhạc Mộng Như dùng hết sức lực vận động, chuyện tuần diễn đột nhiên bị hacker xâm nhập cũng bị truyền ra, sau đó âm mưu hóa.

Nhạc Mộng Như từ kẻ hại người, thế nhưng dần dần lại biến thành người bị hại, biến thành người tốt biết sai sửa sai, biến thành người đáng thương bởi vì một trận âm mưu mà phải rời bỏ sân khấu, thật sự là lợi hại.

Thương Trăn quan sát chăm chú chuyện này, kiếp trướcHàn Cầm làm giúp Nhạc Mộng Như không ít việc, kiếp này lại bị vứt bỏ như vậy, thật đúng là…… vui!

Tắt điện thoại, Thương Trăn vô thức cảm thấy như thiếu thiếu cái gì.

Sau đó mới phát hiện, hóa ra là bên mình yên tĩnh đi rất nhiều.

Lúc Phong Hành Diễm dù có bận bịu, nhưng nhất định sẽ không ngừng gọi điện thoại cho co, nàng có thể lựa chọn nghe hoặc không nghe, mà hiện tại, anh đã đi công tác mười ngày, nghe nói là chuyện rất quan trọng…… Cũng không biết là chuyện gì, khiến cho anh lại một cuốc điện thoại cũng không có.

Thương Trăn bĩu môi, nằm ở trên giường, lại có chút nhàm chán lăn một cái.

Lâm Tuyết Hàm ở Lâm gia chưa về, Thương Thanh Thanh mỗi ngày đi sớm về trễ, ba có việc bận, Phong Hành Diễm cũng đã biến mất……

Hiện tại anh đang làm cái gì?

Thương Trăn bấm bấm điện thoại, đột nhiên! Điện thoại vang lên!

Tuy rằng là dãy số xa lạ, nhưng là Thương Trăn biết chính là Phong Hành Diễm gọi tới, lần này, cô không có để mặc tiếng điện thoại bị cắt đứt, mà là lựa chọn nghe!

“Phong Hành Diễm?”

Bên đối phương không có tiếng động, vô cùng yên tĩnh, Thương Trăn đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, ngồi dậy, bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo.

“Em có nhớ anh hay không tưởng?”

Âm thanh hơi khàn khàn truyền tới, Thương Trăn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cô nhíu nhíu mày, lạnh giọng như cũ nói.

“Không có, có việc gì thế?”

Phong Hành Diễm như là đã sớm đoán được phản ứng này của cô, có chút tiếc nuối thở dài.

“Không có việc gì, chỉ là anh, đặc biệt nhớ em……”

Câu nói chưa thỏa mãn của anh thật giống như dây cung nhẹ nhàng bị kéo lên, bỗng nhiên trong lòng Thương Trăn nổi lên gợn sóng.

Thương Trăn không nói chuyện, mà bên kia, thanh âm của Phong Hành Diễm cực kỳ ôn nhu.

“Mấy ngày này anh vẫn thường xuyên nghĩ đến chuyện trước kia, em nói rất đúng, dường như anh quá cực đoan, rõ ràng em đối với anh tốt như vậy, nhưng trước kia lúc anh chán ghét em, lại không nhìn tới dù chỉ một chút.”