Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 8: Tạp dề trong suốt



Quá trình chuẩn bị cơm trưa bị tạm ngưng bởi chút ngoài ý muốn. Tủ lạnh đã hết nguyên liệu, Úc Duệ đành ra ngoài mua.

Thời gian không đủ, lại có Tạ Lê theo đuôi nên Úc Duệ không thể đi chợ, cậu vào thẳng siêu thị ở tầng hầm trong tiểu khu đối diện.

Hôm nay là cuối tuần, siêu thị có khá nhiều cặp tình nhân hoặc vợ chồng son đang cùng chọn mua đồ dùng sinh hoạt, nhưng đại đa số vẫn là khách lẻ. Hai chàng trai cao ráo điển trai như Tạ Lê và Úc Duệ sóng vai trong siêu thị bỗng trở thành một bức tranh đẹp đẽ nổi bật.

Xác suất quay đầu đạt trăm phầm trăm.

Dạo chưa tới nửa vòng trong khu rau củ, Úc Duệ đã ức chế lắm rồi, cậu liếc nhìn Tạ Lê bấy giờ đang đút tay vào túi bước đi thong thả bên cạnh bằng ánh mắt chê bai.

“Cậu có thể… đứng xa chút không?”

“Hửm?” Không biết do giả vờ hay thật sự nghe không rõ, Tạ Lê càng áp sát vào cậu hơn.

Bấy giờ có hai dì đang cười nói ríu rít đi ngang qua.

“Ôi chị nhìn hai anh em kìa.”

“Đúng vậy, còn đi mua sắm chung với nhau.”

“Mỗi lần hai thằng nhóc nhà tôi gặp nhau cứ như hai con gà chọi, hôm nào hòa thuận được vậy chắc tôi thắp nhang cúng quá.”

“Đúng đó. Vả lại hai nhóc cũng đẹp trai quá chừng.”

“Mà nhóc bên phải thấp hơn chút.”

“Chị nhìn nhóc bên cạnh kìa, chắc gần mét chín nhỉ.”

“Chậc chậc, so ra thấp hơn chút.”

Úc Duệ: “…”

Nụ cười ôn hòa túc trực trên môi mỗi khi ra ngoài của Úc Duệ sượng lại vài giây, cậu chợt chuyển hướng xe đẩy sang bên khác.

Tạ Lê: “Không xem bên này à?”

“Bếp hết túi rác rồi, đi bên kia.”

Tạ Lê vâng lời theo đuôi.

Để tránh các cô dì ở khu rau củ, Úc Duệ đẩy xe đi một vòng lớn. Lúc về hơi chán, bèn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Tạ Lê đang cúi đầu ngáp một cách biếng nhác.

Khuôn mặt điển trai trắng trẻo tăng cao xác suất quay đầu lộ rõ quầng thâm dưới mắt. Con ngươi tiêu cự không rõ, cứ lờ đờ như chẳng hứng thú với chuyện gì, tóc mái thì xuề xòa trước trán. Ấy vậy mà vẫn không thể ảnh hưởng tới khuôn mặt đẹp trai kia.

Chỉ xét nhan sắc thôi đã thấy thế giới này không công bằng rồi.

Úc Duệ nghĩ một cách đầy châm chọc, quay đầu về. Cậu đã quên rằng nếu theo lập luận này, thì bản thân cậu cũng thuộc phe khiến người ta cảm thấy “bất công”.

“Sao cậu ở trong tiệm café net đó?”

“Hừm.” Đáy mắt Tạ Lê dấy lên cảm xúc, y quay mặt sang, “Cậu tò mò chuyện của tôi?”

“Do đang chán thôi, cậu không nói cũng được.”

“Làm thêm.”

“Làm thêm trong… café net?”

“Sao, lớp trưởng kỳ thị café net?” Tạ Lê cười cợt nhả.

Úc Duệ nhíu mày, “Giờ làm việc của café net là nửa đêm mà?”

“Ừm.”

“Vậy nên ban ngày cậu mới ngủ sao?”

“Ừm.”

Trông dáng vẻ bất cần đời của y, không hiểu sao Úc Duệ lại tức giận, cậu kiềm chế theo thói quen, ánh mắt trở nên nghiêm túc. “Với thành tích của cậu, có thể chọn việc nhẹ nhàng hơn.”

“Ví dụ?”

“Gia sư dạy học chẳng hạn. Nếu cậu cần, tôi có thể liên lạc giúp cậu, chỗ tôi có quan hệ.”

“Nên cậu làm việc này à?”

“Ừm.”

“Tôi có thể dạy cùng một học trò với cậu không?”

“…” Úc Duệ nhìn y như nhìn tên thiểu năng, “Cậu tự trả lời xem có được không?”

Tạ Lê mất hứng, “Vậy thôi.”

“Nhưng việc này nhẹ nhàng hơn làm trong café net nhiều.”

“Dạy học cho mấy đứa nhóc hôi sữa? Tôi thà chọn café net.”

“…”

“Vả lại không phải ai thành tích tốt cũng thích hợp làm giáo viên.” Như nghĩ đến điều gì, Tạ Lê nhếch mép cười.

Trước ánh mắt cảnh giác của Úc Duệ, y cúi đầu thì thầm bên tai cậu, “Nhì khối nhỉ?”

“…”

Úc Duệ liếc y với vẻ mặt vô cảm.

Tạ Lê cụp mắt, vẫn không lùi lại, chỉ nhoẻn miệng cười.

Khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ đồng tử đang co hay giãn.

Úc Duệ định đáp trả sự khiêu khích của Tạ Lê, nhưng xét về độ dày da mặt thì cậu kém xa, thế là giữ nguyên tư thế chưa được mười giây, Úc Duệ đã lùi nửa bước trước ánh nhìn tò mò của người xung quanh.

“… Đồ điên.”

Không biết đang mắng Tạ Lê hay mắng bản thân mình.

Cậu không biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Tạ Lê đã suýt không kìm giữ được cảm xúc và ham muốn đang chậm rãi cuộn trào trong mắt.

Có lẽ việc này quá khó khăn, khiến mắt y trông có vẻ đầy dữ tợn và dằn vặt.

Sau đó mới lấy lại bình tĩnh.

Úc Duệ thoát khỏi trạng thái lúng túng, “Lên lớp Mười hai áp lực sẽ nặng hơn. Cậu suy nghĩ thêm về việc này đi, sau đó trả lời tôi.”

Tạ Lê quay đầu nhìn chằm chằm Úc Duệ một lúc, bật cười. “Lớp trưởng, với ai cậu cũng mang thái độ có trách nhiệm vậy sao?”

Úc Duệ sửng sốt.

Tất nhiên là không.

Thật ra thứ cậu sợ nhất là phiền phức, xưa nay luôn không bao giờ chủ động lo toan bất cứ việc gì không liên quan tới mình hoặc không mang lại lợi ích cho mình.

Cả thói quen làm lớp trưởng từ cấp hai cũng thế. Cậu chịu đảm nhận chức vụ này là bởi nếu không làm, cậu sẽ phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn để giải quyết những lỗi sai cơ bản mà những cán bộ lớp đó gây ra.

Trên thế giới này ngoài Úc Lê, cậu không quan tâm ai cả.

Còn về Tạ Lê, có lẽ chỉ muốn trả món nợ trước đó thôi.

Úc Duệ nhíu mày suy tư.

Lúc hoàn hồn, Tạ Lê đã biến mất.

Úc Duệ điềm nhiên đứng tại chỗ, đưa mắt quan sát những người xung quanh.

Không lâu sau thì chú ý thấy hai cô gái có vẻ học cấp ba đứng phía sau mình khoảng vài mét đang nhìn về phía một kệ hàng, rỉ tai nói cười với nhau.

Úc Duệ biết ngay, bèn đẩy xe qua.

Rẽ vào, quả nhiên trông thấy Tạ Lê đang đứng đăm chiêu với thứ trong tay, hồn đã ngao du phương nào.

Úc Duệ đến gần nhìn.

Tạ Lê đang cầm một chiếc tạp dề. Nhưng so với những chiếc còn lại, điểm khác biệt của nó…

Cái trong tay Tạ Lê là trong suốt.

Ngoài đường viền ở rìa, những nơi khác trong suốt hoàn toàn, nếu mặc lên người, nó sẽ khiến người nhìn thấy rõ lớp vải bên dưới có màu sắc và hoa văn thế nào.

Úc Duệ đang khó hiểu thì Tạ Lê chợt quay đầu sang.

Nở nụ cười… “quen thuộc”.

“Cậu mặc không?”

“… Hả?”

Úc Duệ không rõ phải tai mình có vấn đề không.

Tạ Lê đổi cách nói, “Cậu vào bếp không đeo tạp dề à?”

Dù không biết Tạ Lê đứng đây nghĩ gì, nhưng bản thân Úc Duệ cũng không muốn biết đáp án. Cậu đẩy xe đi qua đó với vẻ hờ hững, “Không.”

“Chậc. Tiếc quá.”

“…” Cậu tiếc khỉ gì.

“Không mặc thật à?”

“KHÔNG MẶC.”

“Thôi được, lần sau vậy.”

Tạ Lê bèn buông chiếc tạp dề nọ xuống với vẻ mặt tiếc nuối.

Không biết vì sao Úc Duệ rất muốn quay qua đánh vỡ đầu tên này.

Tạ Lê và Úc Duệ xách theo thịt rau củ quả mua trong siêu thị về đến dưới lầu, trông thấy vài cụ già đang tụ lại than thở với nhau.

Tạ Lê thờ ơ, vẻ mặt Úc Duệ lại thay đổi. Cậu đưa túi cho Tạ Lê, không kịp giải thích đã chạy tới hỏi bà cụ gần nhất: “Bà Trương, xảy ra chuyện gì thế ạ?”

“Tiểu Duệ? Cuối cùng cháu cũng về rồi, mau lên trên xem thử đi! Không biết bố cháu lại nợ tiền của ai, bị mấy tên thanh niên ăn mặc như côn đồ tới tìm, mới lên lầu rồi!”

“Xin lỗi bà Trương, lại quấy rầy mọi người rồi.”

“Ôi không sao đâu, đây cũng đâu phải lỗi của mấy đứa trẻ các cháu. Phải trách thằng bố tồi tệ kia…”

Úc Duệ xin lỗi xong thì bước nhanh lên lầu.

Tạ Lê đã đoán được đại khái qua đoạn đối thoại của họ, y nhíu mày, mau chóng đuổi kịp bằng đôi chân dài của mình. “Sao vậy?”

Tuy nhịp chân hối hả nhưng vẻ mặt Úc Duệ lại không hề tỏ ra căng thẳng, có vẻ đã quá quen rồi. Nghe Tạ Lê nói thế, cậu quay đầu nhìn y, “Chuyện này không liên quan tới cậu.”

“Tôi lên cùng cậu.”

“… Được.”

Úc Duệ không có tâm trạng dây dưa với y, đành gật đầu.

Chẳng bao lâu sau cả hai đã tới trước cửa nhà Úc Duệ.

Cánh cửa sắt mở toang, vài thanh niên lưu manh dựa tường đứng bên trong, có tên ngồi trên lan can vừa cười hỉ hả vừa mắng, khiến cả tầng lầu vang vọng tiếng của họ.

Đến khi thấy Úc Duệ và Tạ Lê xuất hiện.

“Ồ, con trai ông ta về rồi.”

“Mẹ nó, cuối cùng cũng về, tao chờ mệt rồi đấy.”

“Kêu nó đền tiền tổn thất tinh thần đi.”

“Ha ha ha…”

Giữa những tiếng cười, Úc Duệ bước chậm tới chính giữa bọn họ, dừng lại.

“Chào.” Cậu thiếu niên nở nụ cười ôn hòa, “Các anh đến đây có chuyện gì?”

“Bớt giả điên đi, bọn tao không nuốt nổi thái độ này đâu. Bố mày nợ bọn tao một đống tiền, người ta nói bố nợ con trả, ông ta không trả nổi thì tới lượt thằng con như mày trả!”

“Đúng, đưa tiền đây!”

Tầm mắt Úc Duệ lướt một lượt trên người họ, sau đó rời về, cười điềm tĩnh. “Chắc Úc Tùng Sinh không mượn tiền của các anh, các anh tới đòi nợ thuê nhỉ?”

Mấy thanh niên sững ra vài giây mới phản ứng lại Úc Tùng Sinh mà Úc Duệ nói là bố cậu, tên cầm đầu cười bảo “Thú vị” rồi bước một bước huênh hoang tới trước mặt cậu.

“Dù bọn tao không phải chủ nợ, nhưng chủ nợ là bạn bọn tao. Nó cũng đồng ý bọn tao đòi nợ giúp rồi, mày đưa tiền đây, bọn tao sẽ trả giấy nợ có dấu vân tay của ba mày lại, coi như xong!”

Úc Duệ không hề bị lấn lướt bởi khí thế của họ.

Thậm chí cậu còn không để tâm thái độ ép buộc của họ, vẫn nở nụ cười tươi tắn vô hại.

“Tôi có thể xem giấy nợ không?”

“*** mẹ mày tưởng bọn tao ngu à, mang ra bị mày xé thì sao?”

“Vậy thì chụp tấm ảnh để tôi xác nhận xem.”

“…” Mấy thanh niên nhìn nhau, có người móc điện thoại ra gõ lạch tạch.

Nửa phút sau, một tấm ảnh được chụp vội xuất hiện trước mặt Úc Duệ.

Úc Duệ cụp mắt nhìn, nhếch môi.

Tên cầm đầu nổi điên, “Mày cười gì! Trả tiền đây.”

“Xin lỗi, nhưng bố cục giấy nợ này của các anh không đầy đủ, có hiệu lực pháp lý hay không còn phải mang ra tòa xem xét.”

“Mày! Giờ mày định kéo dài với bọn tao để khỏi trả số tiền này chứ gì?”

“Anh không tin lời tôi cũng được, chúng ta có thể gọi điện thoại hỏi cảnh sát.”

“Mày dám uy hiếp tao à? Mày còn muốn sống ở đây nữa không!?”

“Tôi muốn hay không đâu phải do tôi quyết, anh cũng không quyết được. Có lẽ chủ tờ giấy nợ này sẽ quyết được. Anh đưa số điện thoại của chủ nợ cho tôi, trả bao nhiêu, trả thế nào, tự tôi bàn bạc với chủ nợ.”

“…”

Mấy tên thanh niên xụ mặt.

Bấy giờ họ mới lần lượt nhận ra, dù trước mặt họ là thiếu niên trông có vẻ trẻ trung ngây ngô, nhưng dần dà quyền chủ động đã nghiêng sang phía cậu.

Thiếu niên không nói thẳng rằng mình sẽ quỵt nợ, cũng không nhượng bộ ngay lúc này, họ bị dồn vào thế bí mà lại chẳng tài nào tìm được nguyên nhân để vung nắm đấm. Nhỡ thiếu niên vốn định trả tiền nhưng lại bị họ làm hỏng, thì sẽ như cậu nói vậy, kẻ chịu thiệt là chủ của tờ giấy nợ này.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã kiểm soát tình thế, ánh mắt mấy tên thanh niên nhìn Úc Duệ trở nên quái lạ.

Nhưng họ vẫn không cam lòng bỏ qua tiền công khi đòi nợ thuê. Thanh niên đứng bên phải Úc Duệ chợt nảy ra một cách.

“Nếu tao nhớ không nhầm thì mày còn đứa em gái nhỉ. Mày trẻ người non dạ không biết sợ, chẳng lẽ cũng không lo em gái mày ra đường gặp sự cố gì à? Con bé nhỏ như vậy, bất cẩn bị trầy mặt thì sao…”

Chưa kịp dứt lời.

Thiếu niên mới đây còn nở nụ cười ôn hòa lúc này đột nhiên bùng nổ.

Không ai kịp phản ứng.

Khi họ hoàn hồn, tên đồng bọn vừa nói ban nãy đã bị đá, va mạnh vào góc nhọn của bậc thang phủ đầy bụi.

Mặt thiếu niên tái nhợt, ánh mắt u ám, từ cơ mặt căng chặt cho đến đường nét sắc sảo dưới cằm đều như một lưỡi dao sắc bén có thể làm tổn thương kẻ khác.

Cậu nhìn chằm chằm yết hầu đối phương, cổ họng phát ra tiếng hầm hè do kìm nén.

“Mày, mày làm gì!” Cuối cùng những người xung quanh đã kịp phản ứng.

Nụ cười trên mặt Úc Duệ biến mất.

Cậu nghe thế ngước mắt, xung quanh con ngươi đen láy là những đường tơ máu đỏ nhạt. Thiếu niên bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, nhưng giọng thốt ra lại gằn rất mạnh.

Đá tên thanh niên đang vùng vẫy trên mặt đất xong, cậu ngẩng đầu nhìn từng người một.

Ánh mắt hung tợn và tiếng nói gầm gừ khiến người nghe lạnh sống lưng:

“Nếu em gái tôi gặp chuyện, thì các người, và tôi, đừng ai hòng sống nữa. Nhé?”