Sở Nguyên ngồi trên ghế xoay, ngón tay gõ lên mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch lên hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Anh ấy... cười như vậy là có ý gì chứ?
Tôi mãi không nói ra lời, mặt mũi còn gì nữa, sau này làm sao gặp người khác được nữa, nghĩ đến đây liền thấy sống mũi cay cay.
"Không được khóc, nói."
Ông trời ơi nhìn xuống mà xem, con người dịu dàng thường ngày đã biến mất rồi, còn nhìn thấy bộ dạng này của tôi, chắc chắn rất thất vọng rồi.
"Anh muốn chia tay thì cứ trực tiếp nói thẳng, em sẽ không níu kéo gì hết."
Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Nguyên liền trở nên sững sờ, anh ấy nhịn không được liền bật cười, ngẩng đầu nhìn tôi.
"Tôi nói muốn chia tay lúc nào?"
Tôi liếc nhìn anh ấy với đôi mắt ầng ậng nước, "Anh không phải không thích em viết mấy cái này sao?'
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào tôi, đôi lông mày giãn ra, bàn tay rắn chắc ấy nhẹ áp lên hai bên má tôi, giọng trầm hẳn đi.
"Tại sao tôi phải ghét bỏ chứ? Chỉ cần là Niệm Ương, sau này nếu muốn làm bất kì điều gì, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ luôn ủng hộ em."
Tôi gật gật đầu, đến lúc ý thức được anh ấy đang nói gì, mặt lại bắt đầu nóng lên. Trời đất mẹ ơi! Anh ấy rốt cuộc muốn nói cái gì vậy chứ!
"Không... không phải như vậy..."
Liêm sỉ ơi là liêm sỉ? Không còn nữa sao?
Sở Nguyên đứng dậy khỏi ghế, nâng cằm tôi lên.
Tháo chiếc kính ra, khuôn mặt của anh ấy chợt lộ ra dáng vẻ rất khác ngày thường, có chút hung dữ lại ngang tàn, hoàn toàn không giống những lúc đeo lên cặp kính ấy.
Lại có cảm giác có chút hư hỏng, lời vừa nghĩ ra lại khiến tim tôi đập loạn cả lên.
Anh ấy cúi xuống cắn nhẹ lên cánh môi, bàn tay rắn chắc ôm quanh eo tôi, sau đó là lời thì thầm bên tai.
"Ương Ương, tôi rất thích dáng vẻ này của em... Sớm biết em thích mấy kiểu này, tôi từ nay sẽ không phải giả vờ làm ngơ nữa rồi."