Gió Ban Mai

Chương 20



Đấy quỳ xuống lạy lục van xin, lớp lại vui như cái chợ, ai cũng mặt tươi như hoa, họ cười vui vẻ mới yêu trường yêu lớp, mình cũng vui để yêu lớp yêu trường, chỉ khổ cái anh bên xung phong hay xung kích gì đó cứ đứng ngoài thổi ngón trỏ ra dấu mình bảo lớp giữ trật tự. Anh ạ từ cái lúc anh bỏ mặc sống chết của đàn em thì tình chúng ta coi như cạn kiệt rồi, kệ coi như mù giở sổ ra để đấy.

Vừa về đến lớp cũng còn mấy phút nữa cô vào lớp thì thằng N nhảy qua bàn ngổi hỏi:

- Ê hôm qua có vụ kiểm tra đột xuất à?

Hỏi câu quay sang ngơ luôn, hai thằng bàn trên cũng quay xuống gật đầu phụ họa cùng câu hỏi. Kiểm tra đột xuất thì việc của trường chứ, liên quan gì đến mình đâu mà sao biêt được.

- Không. Sao mày hỏi vậy?

Nó bắt đầu chồm qua giọng quan tâm kĩ lắm:

- Ơ hôm qua tự nhiên bên đấy im lặng vãi cả ra. Tao tưởng có chuyện gì lớn lắm. Thế dưới đấy hôm qua có chuyện gì à?

Cái thể loại tự dưng làm thân, tay khoác vai làm như anh em thân thiết lắm của nó làm em ớn cả người, thêm cái vẻ mặt nghiêm trọng như làng bắt gian thị màu ấy, phát ghê lên được. Nếu nghĩ lại là có chuyện gì thì chắc là cái vụ cả lớp C nó khoanh tay nhìn em đây mà. Nhưng mà cũng phải công nhận hôm qua im lặng đáng sợ thật. Hôm qua mà đầy khí thì không biết phải xả kiểu gì, vì mọi hôm thỉnh thoảng chúng nó nói chuyện em cũng len lén làm quả "rằm" cảnh báo thôi, cảnh báo trong tâm ấy mà.

- Không. Sao mày lại hỏi vậy?

Lúc này tay nó không còn khoát nữa, kiểu hết giá trị lợi dụng hết anh em, quay về chỗ.

- Ờ không có thì tốt, đang vui thì đứt dây đàn.

Nhìn cái kiểu vai ngả ra sau tự dưng yêu đời phè phỡn như vậy thì chắc chắn có gì đó không bình thường, gặng hỏi lại thằng ml

- Cái quái gì vui à?

Nó quay lại nhoẻn miệng cười đồng thời giơ ngón cái lên.

- Hè hè hè hè!

Thằng N cười đê tiện vãi cả ra, hai thằng bàn trên cũng cười sung sướng gật đầu:

- Cái quái gì thế? Chúng mày chơi đá trên này à.

Phải công nhận cái mặt nó tận hưởng như phê thuốc vậy, mặt ngờ ngệch cười mông lung:

- Hè hè hè hè. Còn hơn cả chơi đá cơ. Tụi tao đang kiếm tiền từ hai bàn tay trắng.

Mấy ông kễnh làm tự hào gớm, bao nhiêu uất hận mắng xối vào mặt nó.

- Đánh bạc nói m*e đánh bạc đi bày đặt kiếm tiền từ hai bàn tay trắng.

Lại điệu cười đê tiện vừa rồi, thêm quả gật gù đắc trí. Ôi vãi cả giờ truy bài, dám đánh bạc trên lớp luôn, như thế là không công bằng. Cô đầy em đi xong để lớp trở thành ổ tệ nạn như thế này đây. Sau chắc chắn phải xin cô về để giám sát bọn này mới được. Đúng là không ra thể thống gì khi thiếu chân của mình được, nhưng mà khoan có gì đó sai sai, khều thằng N ml lại hỏi chuyện:

- Ơ thế cờ đỏ không bảo gì à.

Nó phẩy tay như chuyện hết sức là bình thường vậy.

- Ui dào! Cờ đỏ lớp A3 á, tưởng gì tao lo được, từ khi vào năm đến giờ có bao giờ ló mặt sang đâu.

Rồi nó nói tiếp trong cái sự há hốc mồm của em luôn.

- Cái hôm đầu tiên có cờ đỏ, nó thông báo đúng 1 câu, lớp tự quản rồi té mất. Chưa gì tao đã thấy đây là một người công *hức sáng giá trong tương lai rồi. Phê vê lù.

Nghe xong cảm thán đúng là cán bộ đầy mẫn cán và có trách nhiệm. Nhưng mà chưa đủ hỏi lại:

- Ôi thế còn đi học muộn thì sao?

- Thì kệ chứ sao, thằng nào đen thì dính, mà lớp mở sòng bạc ngu gì đến muộn để mất chân ak. Thôi cô sắp vào rồi, tao về chỗ đây, dưới có gì thì báo lên cho anh em nhé, thỉnh thoảng tao boa cho mấy đồng bạc lẻ. Hé hé hé hé!

Nói xong nó nhảy thẳng về chỗ để mặc cho em cái sự bất công kiếp của kẻ bị lưu đày. Nghĩ lại cái cách cờ đỏ A3 xử lý chuyên môn cũng khá là chuyên nghiệp đó chứ. Ơ quái lạ sao cờ đỏ A3 không sang sao hai thằng tâm phúc của cô vào sổ được? Hỏi ra mới biết mấy bố sướng quá hóa dồ, quá khích chạy cả ra ngoài hành lang la hét ầm ĩ thì thứ gì chịu cho nổi. Hỏi tiếp không xích nó lại sao để chạy nhông nhông thế. Lại trả lời là chó đang dại, không phải chủ có dám vào xích nó không? Thế thì chịu. Mà hai thằng này là tâm phúc của cô, chắc cô muốn chúng nó mới làm vậy, thôi kệ chúng nó đi.

Ra chơi tiết ba lại sang rủ Trinh đi ăn. Suốt đoạn đường từ lớp đến căng teen nó chỉ có nói liên hồi trách cứ là tại sao mày lại bắt các bạn nói chuyện, không cho các bạn ngồi giữ trật tự ảnh hưởng môi trường học tập của các lớp bên cạnh. Mặc dù em đã cố gắng đến tuyệt vọng giải thích là lớp chúng mày giữ trật tự nhưng cứ nhìn chằm chằm vào em là quấy rối TD, còn cái lớp mày mất trật tự mới là giữ vững môi trường học tập của các lớp bên cạnh, lớp trật tự mới làm các lớp còn lại hoang mang không học được nhưng nó mặc kệ bác bỏ mọi dẫn chứng em đưa ra, xong còn đòi bù thêm hai cái kẹo mút công "thuyết phục" các bạn. "THUYẾT PHỤC"? Em dám cá là chả có cái "thuyết phục" nào ở đây cả, chỉ có trò của nó ra hết.

Đồ ăn dọn ra ăn được hơn nửa thì em mới bắt Trinh giữ trật tự để nghe em nói về cái vụ cho lớp tự quản, bởi vì con người lớn hết với nhau rồi, 16 tuổi đầu còn bày đặt ra cái trò trông lớp này nọ. Giờ mối quan hệ giữa người lớn với người lớn thì tin tưởng nhau là chính để em còn yên tâm ở lớp.. đánh bạc.

Bỗng có giọng nói vang lên:

- Chó cảnh mới à em?

Lúc này cả căng teen khá im lặng, vì mọi khi toàn là 2 đứa chí chóe không ai nói lại nổi nên lặng hết. Cả căng teen quay ra nhìn chủ nhân của giọng nói, thì ra là một anh lớp trên, có vẻ vậy vì khối 10 quen mặt hết mà. Quay lại tính nói chuyện tiếp thì anh lớp trên tiền về phía bàn em rồi ngồi xuống, vẫn câu hỏi cũ và hướng về phía Trinh:

- Chó cảnh mới hả em?

Xong quay sang nhìn em nhếch mép cười đểu. Ồ vậy là chó cảnh ở đây là ám chỉ em à. Nhìn kĩ mặt thanh niên này thì không biết là ai luôn bởi vì nhà em trước cũng quen biết vài anh chị của trường này mà. Kệ chắc con chó lạc bầy ý mà, cắm cúi xuống ăn tiếp kệ thanh niên kia làm gì thì làm. Trinh ngẩng đầu lên nhìn thôi cũng kệ thanh niên kia cứ ở bên cạnh xàm xàm không. Nhưng mà ruồi nhặng bên cạnh hôm nay cứ vo ve làm đồ ăn mất cả ngon, ăn nhanh xong đứng dậy gửi tiền rồi về lớp không quên hai cái kẹo mút. Trinh thấy vậy cũng đứng dậy theo túm đuôi áo của em theo vào lớp kệ thanh niên ngồi vẫn thao thao bất tuyệt.