Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 36: Nhấp vào để thưởng thức câu chuyện đôi tình nhân bé nhỏ ngược “chó độc thân” hằng ngày



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có tiếng hát của ai đó ngân nga ngoài cửa sổ.

Giọng hát người ấy dịu dàng, khúc hát dân gian mang âm điệu vùng sông nước Giang Nam, lời ca từ miệng cô ấy nghe nỉ non êm ái, hóa thành nốt nhạc tí tách tí tách reo vang bên tai Niên Trĩ.

Nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ để đánh thức Niên Trĩ. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, gió thổi mưa tung bụi đầy đất, mang theo cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào trong nhà. Ẩn trong lớp sương mù mênh mông che phủ, dường như có một bóng người đứng ở đấy.

Là mẹ.

Ý thức được rằng mình đang nằm mơ, Niên Trĩ chống sô pha đứng lên, lấy tấm thảm lông dày bên cạnh đắp lên người Tống Ninh, bước chân trên tấm thảm sàn mở cánh cửa sân thượng, đến gần một bồn hoa, đứng bên cạnh mẹ mình.

Mẹ cầm dù, che cho Niên Trĩ, che cả mưa gió đương trút xuống bông hoa trước mặt.

Bầu không khí sớm mai trong lành mát mẻ, Niên Trĩ thoải mái duỗi eo, lòng có cảm giác yên bình mà trước nay chưa từng có.

“Đã lâu không gặp.”

Cô mở lời chào hỏi như những người bạn cũ, tựa như hai người chỉ mới chào tạm biệt nhau cách đây không lâu.

Mẹ không quay đầu lại, bà thích thú ngắm nhìn những bông hoa hướng dương phía trước, trên mặt dần hiện lên nụ cười ngọt ngào, “Dạo này có ổn không?”

Dẫu biết rõ mẹ không nhìn thấy, Niên Trĩ vẫn theo thói quen gật đầu thật mạnh, cô kể lại những chuyện vẻ vang của mình những năm gần đây, những thành tựu mình có được, từ từ kể hết cho mẹ nghe.

“Niên Niên giỏi thế này, nhưng sao lòng Niên Niên vẫn không thấy vui?”

Niên Trĩ sửng sốt, cho dù trong giấc mơ, cô đứng trước mặt mẹ mình vẫn cố giữ nguyên nụ cười tươi rói, cô nói cho mẹ biết mình bây giờ áo gấm chén ngọc, có tiền tài có sự nghiệp. Nhưng mẹ chẳng hỏi đến những thứ đó, mẹ chỉ nói, “Sao con lại không thấy vui?”

Chóp mũi cô chua xót, hốc mắt không kiềm được trướng căng, “Mẹ, mẹ có nghĩ quyết định của con lúc này, là đúng không ạ?”

Đoá hoa hướng dương phía trước mẹ, nở rực rỡ giữa những anh chị em xung quanh nó, phấn hoa vàng óng ánh trĩu nặng trên từng cánh hoa, thi thoảng lại có mấy con ong vàng cần mẫn nhảy múa trên đấy.

Ngôn ngữ của hoa hướng dương, tình yêu thầm lặng.

Giống như Niên Trĩ chỉ có thể giữ tình yêu thầm lặng trên môi, không thể yêu hết lòng mình, cũng chẳng thể nói ra thành lời.

Mẹ vỗ về mái đầu Niên Trĩ, “Niên Niên yên tâm, mẹ hiểu lòng con. Cứ làm những gì mà con mong muốn, mẹ luôn ủng hộ con. Niên Niên của mẹ, luôn là đứa trẻ đáng yêu nhất thế gian này.”

Mưa không biết đã ngừng tự lúc nào, vài tiếng chim trong trẻo sải cánh bay cắt ngang nền trời trong xanh, cơn gió thoáng qua làm mái tóc Niên Trĩ tung bay, khiến cô phải nhắm mắt lại. Mở mắt ra, mẹ và chiếc ô đều đã biến mất, chỉ còn mỗi đoá hướng dương kiều diễm ấy và Niên Trĩ lẳng lặng nhìn nhau.

......

Kể từ sau khi tiếp quản Thụy Khang, mỗi ngày Niên Trĩ đều bận rộn đi sớm về khuya, xem xét về tiến độ nghiên cứu kèm theo giá trị thương mại của các hạng mục mà nhóm và viện nghiên cứu đưa đến.

Lúc mới vào nhậm chức, không ít người chờ xem trò cười của Niên Trĩ, từ góc độ của bọn họ coi ra, Niên Trĩ chẳng qua chỉ là cô thiên kim nhà giàu ngang ngược ngốc nghếch, trên người ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng có ưu điểm gì khác. Nhảy múa đàn ca hát xướng xem như cô thạo nghề, nhưng việc quản lý cơ quan lớn như vậy, với cô mà nói, phỏng khó hơn lên trời.

Mấy người này không ngờ rằng, chẳng những Niên Trĩ có thể chèo chống trung tâm điều trị thuận lợi vượt qua thời kỳ thay máu đổi mới cơ chế hoạt động, mà chỉ trong vòng nửa tháng, giúp nó tăng thêm 5% giá trị thương mại. Tát thẳng vào mặt bọn người ngồi chờ cười đến rụng răng đấy.

“Kỳ tài thương nghiệp trăm năm hiếm thấy.”

“Viên ngọc trai phủ bụi lâu nay bị đặt nhầm vị trí.”

Hai ngày trước tờ báo kinh tế tài chính tổ chức một buổi phỏng vấn Niên Trĩ, còn cố ý đưa tin lên trang nhất, đại khái muốn dùng tiêu đề “Nhân vật mới ưu tú của giới kinh doanh” nịnh nọt cô, tổng biên tập không có lương tâm soạn ra một tiêu đề hoành tráng hút mắt người khác như thế.

Niên Trĩ thấy nực cười, bọn người này đúng là trông mặt mà bắt hình dong, cô nhớ rõ ba năm trước lúc mới tốt nghiệp từ Ivy League trở về, tờ báo này cũng làm một bài phỏng vấn cô như thế. Đắp nặn cho cô hình tượng không thèm gánh vác trách nhiệm gia tộc, thành cô thiên kim ngốc nghếch một lòng theo đuổi giấc mộng nghệ thuật, còn ghi đặc biệt rõ ràng chuyện Niên Trĩ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Niên, chơi bời lêu lổng, không học hành đến nơi đến chốn, hàng loạt các loại tội trạng của kẻ tội đồ phản nghịch.

Đến giờ chỉ mới ba năm trôi qua mà thôi.

Tiếc rằng, “kỳ tài thương nghiệp” như cô đây khẳng định sẽ khiến những người này thất vọng rồi, ngoài mặt thì do Niên Trĩ tự mình điều hành trung tâm chữa trị, thực ra cô chỉ ngồi đây làm con rối cho Niên Hoành. Phía sau ông ấy là cả một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp, đứng trước trận chiến lớn thế này, đâu thể để cho người ngoài có cơ hội nhìn vào chê cười bọn họ.

Tiền là một loại năng lực, đôi khi sử dụng năng lực đồng tiền dễ dàng hơn hẳn năng lực bản thân.

Lúc điện thoại Lương Hà gọi đến, Niên Trĩ đang bàn giao tài liệu cho trợ lý của Niên Hoành. Cô khoát tay bảo người đó ra ngoài, uể oải xoa xoa ấn đường rồi nhấn trả lời điện thoại, “Má Lương, lại có thể nghe được giọng nói của anh, tốt thật ấy.”

“Sao vậy, nói nhớ bọn anh mà chẳng thấy gọi cuốc điện thoại nào, em không nói anh còn tưởng em quyết tâm đi theo con đường kinh doanh chuyên nghiệp, bỏ mặc anh và Hoan Hoan.”

“Sao thế được chứ, anh và Hoan Hoan mãi là bến đỗ an toàn của em mà.”

Lương Hà tiếp tục lải nhải với cô một hồi lâu, mới vào chủ đề chính, “Mấy hôm trước đạo diễn Thường khoẻ lại đã xuất viện rồi, nhà ông ấy thông báo tối mai tổ chức một bữa tiệc, coi như xả xui cho ông ấy, còn đặc biệt gửi thiếp mời đến cho em nữa, em có muốn đi không?”

Hai chữ đặc biệt này, nghe cũng thật tinh tế.

Đây là lần đầu tiên Niên Trĩ trải nghiệm mùi vị được làm sếp lớn, phỏng ngay cả đạo diễn Thường cũng chẳng ngờ rằng, mới nửa tháng ngắn ngủi trôi qua thôi mà thế giới này lại đảo điên tới vậy?

“Đi chứ, tất nhiên đi rồi.”

Đời cô chẳng mấy khi có dịp được khoe khoang thế này, thử trải nghiệm cảm giác này một lần thôi, sao có thể bỏ qua cho được?

Lương Hà không đồng ý với quyết định này của Niên Trĩ, anh ấp úng hồi lâu, cố gắng khuyên ngăn một cách khéo léo, “Công việc hằng ngày của em bận rộn lắm rồi, thôi hay là đừng đi, mấy cái trò xã giao vô bổ này, sẽ làm hạ thấp giá trị của em đó.”

“Anh nói vậy đâu có được, giờ em làm sếp lớn, sao có thể nói đó là xã giao vô bổ được? Em không đi một mình đâu, em còn muốn anh và Hoan Hoan đi chung với em nữa.”

“Nhưng mà......”

Niên Trĩ phát hiện ra điều bất thường của người bên kia điện thoại, “Má Lương, anh không muốn em đi đúng không? Sao vậy?”

“Niên Niên, bà cô Niên à, em nghĩ thử xem, nhà họ Niên bọn em thừa dịp nhà họ Quý gặp nạn chơi cho người ta một vố đau như vậy, ngay thời điểm khó khăn ấy em lại huỷ bỏ hôn ước với Quý Sơ. Bây giờ em đã thành Trần Thế Mỹ[1] phiên bản nữ rồi.”

Nếu đã nói thẳng thừng ra hết rồi, vậy thôi không cần che che giấu giấu gì nữa, Lương Hà dùng lời hay ý đẹp giảng đạo lý cho Niên Trĩ nghe, “Anh họ của đạo diễn Thường có quan hệ thân thiết với người nhà họ Quý, căn bản ông ta cũng theo phe nhà họ Quý. Tiệc tối mai nói thẳng ra chính là ‘Hồng Môn yến’[2], em đến đó chẳng khác nào làm bia ngắm cho người ta, chuyện đơn giản như vậy, chẳng nhẽ em không hiểu sao.”

Đúng là nghe rất có lý.

[1] Trần Thế Mỹ là nhân vật nối tiếng trong vở kinh kịch dân gian “Tần Hương Liên”. Trong vở kịch, Trần Thế Mỹ là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa, hưởng vinh hoa phú quý.

[2] “Hồng Môn yến” ý chỉ một cái bẫy hay một tình huống nhìn thì yên bình, vui vẻ nhưng trong thực tế lại vô cùng nguy hiểm.

Ngay lúc Lương Hà vẫn đang giải thích long dong dài dòng, Niên Hoành gửi cho cô một tin nhắn, bảo với Niên Trĩ tiệc đêm mai Niên Trĩ phải thay mặt ông đến đấy tham dự, và còn phải nhớ mang theo quà đến mừng sức khoẻ đạo diễn Thường.

Mỉa mai làm sao.

Lương Hà với cô không máu mủ ruột rà, vẫn biết rõ thâm ý sâu xa của bữa tiệc tối mai, lo lắng cô đến đó chẳng khác nào bước vào hang cọp, mà Niên Hoành —— người ba ruột kính yêu của cô lại đẩy con gái của mình ra làm bia đỡ đạn thay.

Niên Trĩ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, “Má Lương, em hiểu ý anh mà, yên tâm đi, bọn họ cùng lắm chỉ dám nói xấu sau lưng người khác mà thôi, nhà họ Niên bây giờ đang hưng thịnh như thế, bọn họ không dám làm gì em đâu.”

“Nhưng mà......”

“Thôi, đừng nhưng mà nữa, em chuyển tiền vào tài khoản của anh, chiều nay anh với Hoan Hoan đi sắm sửa quần áo cho đẹp vào, em với hai người đi diễu võ dương oai[3].”

[3] Phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang gì đó.

*

Bữa tiệc bắt đầu lúc 7 giờ tối, nghe nói rằng thời gian và địa điểm đã được người nhà họ Thường nhờ hẳn thầy phong thuỷ đến tính toán kỹ càng.

Mục đích chính là để có điềm lành không tai không hoạ.

Niên Trĩ đến vừa đúng lúc, sảnh chính của bữa tiệc không có quá nhiều người, nhưng hầu hết họ đều là người có danh vọng cao quý trong dòng họ Quý. Đúng như lời Lương Hà nói, nơi này đã dọn sẵn Hồng Môn Yến chỉ chờ cô nhảy vào.

Thế nhưng không sao hết.

Bọn họ muốn nhìn dáng vẻ cô sợ hãi chịu thua chứ gì, cô chắc chắn sẽ không để họ được như mong muốn, Niên Trĩ cô là ai, là Niên bá vương xưng bá một vùng từ thời tiểu học.

Tay cô nắm lấy tà váy, bày ra dáng vẻ lẳng lơ nhất của mình bước vào sảnh tiệc.

Theo chủ đề của tiệc tối, hôm nay Niên Trĩ mặc chiếc váy lụa dáng dài màu vàng eo khoét sâu, kết hợp với kiểu trang điểm độc nhất mà Lucas tạo hình riêng cho Niên Trĩ. Ở nơi xa hoa lãng phí thế này đây cô cứ yên lặng đứng giữa lớp người quần là áo lượt khác, chẳng hề thua kém họ chút nào.

Có người thấy Niên Trĩ vừa ngồi vào bàn tiệc, quay sang thì thầm to nhỏ với người bên cạnh, “Cô ta cũng dám đến đây sao? Nếu tôi là cô ta, chắc không có can đảm bước ra khỏi cửa gặp ai luôn ấy.”

“Chứ còn gì nữa, nhà họ Niên chẳng qua là thứ đồ bỏ tầm thường từ chốn xó xỉnh nào đó trồi lên, nếu không nhờ nhà họ Quý tốt bụng muốn kết thông gia với bọn họ, làm gì có ai biết đến nhà họ Niên ấy chứ.”

“Sau này mọi người phải cẩn thận đó nha, bất kể đàn ông hay đàn bà, cái ngữ nghèo kết hủ lậu này tốt nhất đừng nên đụng tới tránh càng xa càng tốt. Nếu dây dưa vào, ai mà biết được tương lai có trở thành nhà họ Quý thứ hai hay không.”

“Cậu xem cô ta còn mặt mũi ngồi đó cười đùa nữa kìa, đồ đạc trên người, chắc toàn của trộm được của nhà họ Quý, đúng là cái thứ xấu xa không biết xấu hổ.”

Nói là thầm thì to nhỏ, nhưng giọng của những người đó vẫn vừa đủ để Niên Trĩ nghe được, không biết đang cố ý hay cố tình.

Sắc mặt Trình Hoan dần trở nên khó chịu, cô nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của Niên Trĩ, sợ cô sẽ thấy buồn vì bọn người đó, “Chị Trĩ Trĩ, chị đừng để ý mấy người đó làm gì. Mấy người đó không biết gì hết mà dám tự tiện bàn luận chuyện nhà người khác, thứ đê tiện thấp hèn.”

Trình Hoan sống ở nước ngoài từ lúc nhỏ, thêm được dạy dỗ nghiêm khắc, vốn từ ngữ tiếng Trung dùng để mắng chửi người khác chẳng được bao nhiêu. Cô suy nghĩ nát óc, mới tạm tìm ra được mấy từ để hình dung bọn người lắm mồm đấy. Nhìn dáng vẻ cô bạn nhỏ ngầm ý cố bảo vệ mình đây, Niên Trĩ mỉm cười, cô vươn tay nựng má Trình Hoan, “Chị biết mà, Hoan Hoan yên tâm, chị đây rất bao dung đối với những người đó, biết tại sao không?”

Trình Hoan không hiểu.

“Bởi vì, tấm lòng người cha cao như núi.”

Phụt ——

Ba người bị câu bông đùa này của Niên Trĩ chọc tới phì cười, nhưng không thể cười quá lố được, chỉ có thể thần thần bí bí nhìn bọn người ngồi đối diện, tự mình đem ý cười cất giấu trong đôi mắt.

Loại tiệc tối thế này xưa giờ luôn nhạt nhẽo, quy trình diễn ra như thế này, đến nơi —— tặng quà —— phát biểu khai tiệc với quan khách —— uống rượu trò chuyện tích góp thêm mối quan hệ —— gửi lời chúc mừng tới chủ tiệc —— uống rượu —— kết thúc tiệc.

Nhân vật chính của bữa tiệc là đạo diễn Thường ngồi ở ghế chính, bị cả đám người vây quanh ân cần thăm hỏi chúc mừng. Niên Trĩ chỉ nhìn bọn họ xã giao theo kiểu cứng nhắc như thế, là thấy đau hết cả đầu. Từ nhỏ đến lớn, cô ghét nhất việc phải mỉm cười giả tạo trước mặt đám người giả tạo thế này, nịnh nọt bằng những lời có quỷ mới dám tin thật.

Nhưng thôi, đây vẫn là quy tắc xã giao mà những người này mặc nhiên chấp nhận, Niên Trĩ nghĩ tới nhiệm vụ mà Niên Hoành giao cho mình, thở dài một hơi.

Đứng dưới hiên nhà người, đành phải cúi đầu nghe[4].

[4] 人在屋檐下, 不得不低头 – Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu: Khi bị người khác kiểm soát phải tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh buộc phải làm một số việc không muốn làm

Cô cầm lấy quà tặng từ tay Trình Hoan, khẽ cắn môi một cái để lấy lại tinh thần bước lên trước, “Đạo diễn Thường.”

Mấy người đứng xung quanh vừa thấy Niên Trĩ bước đến, đều tự động dạt sang một bên nhường đường cho cô. Người chán ghét điệu bộ nham hiểm này của nhà họ Niên nhiều vô kể, nhưng không một ai dám ngang nhiên công kích Niên Trĩ.

Chung quy thì bởi giờ nhà họ Niên bành trướng thế lực với tốc độ mạnh như vũ bão, ai biết đâu được có khi tương lai cả nhà bọn họ sẽ trở thành gia đình đứng đầu thành phố Bắc này cũng không chừng.

Đạo diễn Thường cười ha hả nhận lấy quà tặng từ Niên Trĩ, “Cô Niên đến dự thôi là đã giữ thể diện cho tôi lắm rồi, còn có lòng mang theo quà đến tặng, họ Thường tôi thật sự lấy làm vinh hạnh, không dám nhận quà quý hoá thế này đâu.”

“Đạo diễn Thường nói gì vậy chứ, ba tôi nói từ lâu ông ấy đã thích xem phim truyền hình của bác rồi, ông còn muốn đến xin chữ ký của bác nữa đấy, nhưng công việc ở nhà bề bộn quá nhiều, bận không được ngơi tay. Trước khi tôi đến đây ông ấy còn dặn dò tôi, bảo với bác sau này nếu mà có dự án mới, ông ấy nhất định sẽ là nhà đầu tư vô điều kiện bỏ vốn đầu tiên.”

“Ông Niên coi trọng tôi quá rồi ha ha ha ha hà.”

Trợ lý biết chuyện vội chạy đi lấy giấy bút mang đến, đưa cho đạo diễn Thường.

“Đây đây đây, cô Niên. Giờ để tôi ký tên cho cô, đây như chút lòng thành gửi đến ông Niên nhé.”

Mọi người đứng xung quanh coi ra đều mỉm cười hết lời tán tụng mối quan hệ hoà hợp của Niên Hoành và đạo diễn Thường, thậm chí có người còn so sánh hai người bọn họ tựa như tích Chung Tử Kì và Du Bá Nha.

Núi cao nước chảy, Bá Nhạc tri âm[5], tán thưởng tiệc đêm nay như làm sống lại giai thoại một thời.

Khen thì khen cho lắm, rốt cuộc trong lòng thật nghĩ cái gì, Niên Trĩ cô cũng chẳng biết được.

[5] Cao sơn lưu thuỷ, Bá Nhạc tri âm: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: ‘Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!’. Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ. Sau này chữ tri âm dùng để chỉ người hiểu được sở trường của mình.

Cầm theo tấm ảnh có chữ ký quay lại bàn, cô đang thất vọng vì bữa tiệc “Hồng Môn Yến” này hoá ra danh không xứng với thực, thì giây sau đó, có một cậu bé từ bên kia chạy như bay đến, trong tay cậu còn cầm theo dĩa mỳ Ý sốt cà chua, lúc chạy ngang qua người Niên Trĩ bị vụt tay, cả một phần mì hắt thẳng vào váy Niên Trĩ.

Chiếc váy thời trang may đo cao cấp trị giá 300 vạn, giờ trở thành đồ bỏ.

Vốn cô nghĩ con nít không biết gì, chỉ cần đối phương thành tâm xin lỗi cô, thì chuyện này xem như bỏ qua.

Không ngờ rằng khổ chủ như cô đây chưa kịp nói gì, đứa nhóc xấu xa này đã lớn tiếng cáo trạng, ngồi bệt xuống sàn gào khóc loạn cả lên.

Tai biến đột ngột xảy ra, hội trường đang im ắng, bỗng chốc Niên Trĩ trở thành tâm điểm chính của đám đông. Nơi cô và cậu nhóc va chạm trùng hợp lại ngay một góc khá khuất, không mấy người nhìn thấy rõ sự việc lúc đó. Đối phương đánh đòn phủ đầu, giờ Niên Trĩ có nói gì đi nữa, cũng chẳng có ai tin cô.

Bảo sao không thấy gì, hoá ra đang ở chỗ này chờ cô.

Lương Hà và Trình Hoan cũng vội vàng chạy tới hỏi thăm xem Niên Trĩ có bị gì hay không, nhìn vết bẩn trên váy cô, cả hai hơi nhíu mày. Chiếc váy này là đồ sưu tầm của Niên Trĩ, là một trong số những chiếc váy yêu thích của cô, giờ thành đồ bỏ như vậy, thực sự tiếc vô cùng.

Đám người dần dần tụ tập về phía này, đứa nhóc kia càng khóc dữ dội hơn nữa.

Không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ Niên Trĩ, mắng cô lòng dạ độc ác, kiếm chuyện gây sự với cả một đứa nhóc, nào là thứ ty tiện tự cao, vênh váo đắc chí, ỷ thế hiếp người, toàn bộ thói hư tật xấu vu hết cho Niên Trĩ.

Trình Hoan tức lên, cãi nhau với đám người đấy, “Nè mấy người bị làm sao vậy, còn chưa biết ai đúng ai sai, đã tự cho rằng mình đúng, ngay cả đứa con nít mẫu giáo còn biết phân biệt đúng sai phải trái nữa đấy.”

“Ủa chứ vốn dĩ Niên Trĩ kia là người nham hiểm thâm độc thế mà, chuyện cô ta ăn hiếp một đứa con nít chẳng phải rất bình thường sao? Hay cô định nói, cô ta không phải loại người giống như chúng tôi nghĩ ha?”

“Thôi cậu đừng phí lời với cô ta nữa, cái ngữ mà giờ còn dám đứng chung một chỗ với Niên Trĩ, chắc chắc không phải dạng tốt lành gì rồi, bạn cô ta có làm như vậy hay không tự trong lòng cô ta biết rõ nhất.”

“Được rồi Hoan Hoan, đừng cãi nhau với bọn họ nữa.”

Niên Trĩ dần hiểu ra, lúc này những người mắng chửi cô không phải chỉ vì muốn bênh vực cho nhà họ Quý, mà chỉ đơn giản muốn đạp đổ cô, để bọn họ hả cơn giận của chính mình. Khi một người thoáng chốc đứng trên đỉnh cao, sẽ có vô số cánh tay bao vây xung quanh, muốn thoá mạ cô, mắng nhiếc cô, vùi dập kéo cô xuống lần nữa, để bọn họ dẫm đạp dưới chân.

Còn người nhà họ Quý thật sự thì, ngược lại họ chẳng thèm chạy đến vây quanh cô, chỉ đứng đằng xa xem trò hay mà thôi.

“Bộ váy này của tôi có giá hơn 300 vạn, nếu mấy người tốt bụng như vậy, chi bằng bỏ tiền ra đền cho tôi giúp thằng nhóc này đi. Niệm tình mấy người có lòng yêu thương trẻ nhỏ, tôi giảm giá cho đấy, 250 vạn. Không biết có ai muốn xung phong làm người tốt nhất thế giới không nhỉ?”

Thoáng chốc xung quanh yên tĩnh hẳn, nét mặt của bọn người đứng phía trước khiêu khích pha trò giờ trở nên khó coi, tức nghẹn không nói được lời nào.

Giải quyết xong cái bọn binh tôm tướng tép này, món chính cũng chuẩn bị bày lên tới.

Đúng như dự đoán, một người phụ nữ tầm bốn mươi năm mươi gì đấy đẩy đám người kia ra, hét lên ôm chầm lấy thằng nhóc đang ngồi dưới sàn khóc thảm thiết, “Sướng Sướng, Sướng Sướng con sao vậy Sướng Sướng, con bị người ta bắt nạt sao?”

Thằng bé chỉ khóc, không trả lời câu hỏi của người phụ nữ.

“Là cô đúng không, là cô bắt nạt con trai tôi đúng không?”

Bà ta giống như sư tử mẹ hoá rồ lên, nhe răng trợn mắt lao về phía Niên Trĩ, may mà hai người Lương Hà Trình Hoan nhanh tay lẹ mắt, túm chặt lấy người phụ nữ đấy.

Thằng bé khóc thét, bà mẹ thì mắng chửi, Niên Trĩ bị hai mẹ con nhà này quậy đến nhức đầu, đang định kêu bảo vệ vào giải quyết hộ, có người từ phía sau đi tới kéo cô một cái, bước lên che chắn Niên Trĩ đứng sau mình.

“Thím ba, thím làm gì vậy?”

“Ương Ương, con phải phân xử chuyện này giúp thím ba đi Ương Ương, trước mặt mọi người mà người đàn bà họ Niên kia lại ức hiếp cô nhi quả phụ chúng tôi, thím ba muốn nói phải trái với cô ta, lại bị người của cô ta đánh mắng.”

Niên Trĩ biết người phụ nữ đứng trước mặt cô đây, cô ấy là người chị họ trong truyền thuyết của Quý Sơ, Quý Ương.

Sao cô ấy có thể đến đây giúp cô được chứ?

Quý Ương lờ đi lời nguỵ biện của người phụ nữ kia, xoay người đưa cho Niên Trĩ một túi giấy to, “Trong này có một bộ váy, cô Niên nhanh vào nhà vệ sinh thay đi. Nghe Quý Sơ nói đây là hiệu mà cô thích, đáng lẽ định tặng cô làm quà gặp mặt, không ngờ lại phải đưa cho cô trong tình huống vội vã thế này.”

“Chị họ?” Niên Trĩ ngơ ngẩn nhìn Quý Ương, đôi mày đối phương anh tuấn phi phàm, đường nét trên gương mặt nhìn lại xinh đẹp mĩ miều, vẻ nam tính mạnh mẽ thế mà có thể hài hoà với nét nữ tính mềm mại dịu dàng trên cùng một khuôn mặt.

Thấy Niên Trĩ có điều nghi ngờ, Quý Ương kề sát bên tai cô nói nhỏ, “Thằng nhóc kia nhờ chị đến đấy, yên tâm, bây giờ chị đã đoạn tuyệt với nhà họ Quý rồi, thái độ chị có thế nào cũng không liên quan gì đến bọn họ nữa, người khác không nghi ngờ gì đâu. Nơi này để chị giải quyết cho.”

Sao lại như thế?

Niên Trĩ hoảng hốt bị Quý Ương đẩy đi, cô nghĩ thầm không biết sao Quý Sơ lại biết được kế hoạch của cô, chẳng lẽ dì Thẩm Mạn đã nói gì đó với anh rồi sao?

Giọng Trình Hoan khẽ gọi cắt ngang suy nghĩ của Niên Trĩ, “Chị Trĩ Trĩ, chị nhìn bên kia kìa, anh Quý kìa.”

Niên Trĩ vội vàng nhìn về phía mà Trình Hoan đang chỉ, rõ ràng có rất nhiều người quần là áo lượt đứng ở đấy, trong đó có cả những gương mặt hàng đầu trong ngành giải trí. Nhưng Quý Sơ vẫn thật nổi bật giữa đám người đấy, rõ ràng như thế sống động đến vậy cứ thế xông thẳng vào ánh mắt Niên Trĩ.

Nhìn anh gầy hơn hẳn hôm chia tay, bộ vest trắng ngà rất hoà hợp với màu da anh, dáng đứng cao gầy thẳng tắp, như hoàng tử bé dịu dàng đôn hậu.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Niên Trĩ, Quý Sơ nghiêng đầu nhìn qua. Trong tích tắc bất ngờ hai người họ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt nhau, rồi như ngầm hẹn mà cùng thờ ơ ngoảnh mặt, biểu cảm trên gương mặt giống nhau như đang có thù sâu hận lớn.

Lúc này, hầu hết mọi người đều tập trung chú ý đến Quý Ương đang bận rộn phân xử phải trái, không ai để ý tới nốt nhạc đệm nhẹ nhàng vừa chợt vang lên rồi nhanh chóng vụt tắt vừa rồi.

Ngoại trừ Lương Hà Trình Hoan vẫn đi theo Niên Trĩ từ nãy đến giờ.

Họ liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được sự kinh ngạc trong đôi mắt đối phương.

Trước đêm nay, họ vẫn luôn nghĩ dạo trước các nhiếp ảnh gia của đoàn phim《 Rực Rỡ 》, chụp tấm ảnh kia của Niên Trĩ và Ôn Yến hẳn là hình ảnh đẹp nhất năm. Nó mang đầy đủ cảm xúc điện ảnh, chỉ bằng một khoảnh khắc ngắn ngủi, tấm ảnh đã khắc hoạ được tình nghĩa nồng nàn âm thầm chớm nở giữa hai người.

Mãi đến hôm nay, khi mà họ nhìn thấy ánh mắt Niên Trĩ Quý Sơ thoáng nhìn nhau ấy.

Hai người đấy đứng giữa đám đông cố kiềm nén, che giấu lòng mình cẩn trọng nhìn về phía nhau, để yêu thương nồng sâu và nhung nhớ miên man ấy hoà thành một cái chớp mắt ngắn ngủi, tất cả mọi điều đều chất chứa trong ánh mắt khẽ chạm nhẹ rồi vội vàng vụt mất ấy [1].

Mới hiểu được tình cảm chân thành và phản ứng hoá học mà người ta cố tình đắp nặn khác nhau thế nào. Bọn họ thật sự đứng giữa đám đông, cố kiềm nén xúc động nơi đáy lòng, tỏ bày hết thảy tình yêu thầm kín nơi tim mình qua ánh mắt nhau [2].

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ôn Yến: tôi hiểu rồi, tôi chỉ là công cụ để đôi ‘cẩu tình nhân’ mấy người diễn trò ân ái thôi chứ gì.【 bỏ đi bỏ đi. jpg】

Bỏ đi bỏ đi. jpg

Ghi chú: [1] sử dụng một câu trong tiểu thuyết 《 The Heart of a Broken Story 》của Salinger[6]: Love is a touch but yet not a touch[7].

[2] Sử dụng lời bài hát《 Chân tướng là thật 》: chúng tôi từng ở giữa đám đông, thoải mái thổ lộ yêu thương thầm kín trong lòng. Chủ yếu dùng để so sánh sự khác biệt với tình tiết tạo hiệu ứng CP trước đó ấy. (Thực sự tôi cực thích các phân đoạn đầy ẩn ý【 che mặt 】)

Các tình yêu, hẹn mai gặp nhé.

[6] J.D.Salinger là nhà văn người Mỹ, sinh năm 1919. Ông được độc giả khắp thế giới biết đến với cuốn tiểu thuyết dài là Bắt trẻ đồng xanh – The Catcher in the Rye và nổi tiếng không kém với tính cách khép kín và một cuộc đời ẩn dật của mình. 

[7] Vì em chưa đọc quyển này nên không hiểu ngữ cảnh câu nói, và đồng thời cũng không nghĩ ra được từ em cảm thấy ưng ý nên em xin giữ nguyên câu “Love is a touch but yet not a touch” QAQ