Gió Đông Thổi Đến Cấm Cung

Chương 9: Ta nói cởi toàn bộ



Xuân Thu và Xuân Hạ không ngăn cản Chu Ngọc Dao ra ngoài nữa, nàng đã có thể đi lại tự do trong hậu cung.

Nắng buổi trưa hơi gắt, Xuân Thu mang quần áo của nàng ra giếng nước giặt. Chu Ngọc Dao đứng bên thành giếng, cúi đầu đã thấy làn nước trong vắt bên dưới. Trên mặt nước dập dềnh in bóng dáng nàng, Xuân Thu thả thùng nước xuống múc nước lên, thùng gỗ đánh xuống mặt nước thoáng chốc đã phá tan hình bóng của nàng.

Xuân Thu và Xuân Hạ đều là người của Chúc Lăng Hiên, Chu Ngọc Dao không muốn hỏi tin tức từ bọn họ.

Nàng ra đây không phải để soi hình mình dưới giếng, ánh mắt nàng rời khỏi giếng nước đặt lên người Xuân Thu, cười nói.

- Ta ra ngoài đây.

Xuân Thu vẫn đang vò quần áo không dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn nàng tò mò hỏi.

- Tiểu thư đi đâu thế ạ?

Chu Ngọc Dao hờ hững nhìn nàng ta, Xuân Thu biết mình lỡ lời, vội vàng nói.

- Là em nhiều chuyện, tiểu thư là chủ còn em là người hầu, người hầu không có tư cách tò mò chuyện của chủ, xin tiểu thư trách phạt.

Chu Ngọc Dao vẫn giữ nguyên điệu cười ấy, xua tay nói với nàng ta...

- Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, lần sau rút kinh nghiệm là được.

Chu Ngọc Dao biết Xuân Thu cố ý hỏi mình. Biết sao được, nàng ta là người Chúc Lăng Hiên gài bên cạnh nàng, có khó chịu cách mấy cũng chẳng thể đuổi đi được.

- Tiểu thư chờ một chút, em đi gọi Xuân Hạ.

- Ta đi một mình.

Xuân Thu không phản đối, cũng không ngăn cản, ngược lại còn tương đối phục tùng nàng.

- Vâng, vậy tiểu thư đi phải cẩn thận.

Chu Ngọc Dao đến chỗ của Mai tần.

Mai tần tên là Trần Xuân Mai, là con gái của cô họ nàng, trước đây hai người vẫn rất thân thiết. Nàng ấy vào cung đã được hai năm, trong hai năm này hai người không gặp nhau nhưng thi thoảng vẫn viết thư hỏi thăm.

Mai Tần thấy nàng thì rất vui, tiếp đón vô cùng chu đáo, hỏi nàng vì sao lại ở trong cung được.

Chu Ngọc Dao không biết tâm tư hiện giờ của nàng ta thế nào, cũng không muốn cuốn nàng ta vào vòng xoáy luẩn quẩn với Chúc Lăng Hiên, đành nửa giả nửa thật nói.

- Ta cũng sắp thành người trong hậu cung này rồi.

Trần Xuân Mai ngạc nhiên.

- Nghe nói phủ tướng quân bị cháy, cả bác và chị đều mất tích, không ngờ chị lại ở đây, vậy bác đâu rồi?

Thì ra Chúc Lăng Hiên nói với thiên hạ như thế.

Chu Ngọc Dao hỏi thêm mấy câu, biết tất cả họ hàng thân thích của mình vẫn đang an toàn mới thở phào một hơi ra về.

Hoàng đế đã hai ngày không đến gặp nàng, Chu Ngọc Dao còn mong cả đời này không phải nhìn thấy mặt hắn, nhưng hiện tại không phải là lúc nàng muốn thì gặp không muốn thì thôi. Chu Ngọc Dao còn có chuyện phải cầu xin hắn.

Nàng trở về, bảo Xuân Hạ đến tìm hoàng đế nói nàng xin gặp.

Chờ đến hôm sau hắn mới đến. Chúc Lăng Hiên nhìn nàng, hỏi có việc gì.

- Là việc của cha ta.

Hắn nhướn mày, chờ nàng nói tiếp.

- Thi thể của ông ấy đâu rồi?

Chúc Lăng Hiên không đáp, nàng siết chặt nắm tay, nói.

- Ta có chuyện muốn cầu xin hoàng thượng, xin hãy an táng ông ấy.

Hắn nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, khoé môi hoàn mỹ nhếch lên thành điệu cười mê người.

- Đây là dáng vẻ đi cầu xin người khác của nàng sao?

Chu Ngọc Dao ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt nàng hắn là cẩu hoàng đế, nàng căm ghét hắn, thế nhưng không thể phủ nhận vẻ bề ngoài xuất chúng hơn người cùng với khí chất tôn quý của hắn. Chu Ngọc Dao sợ rằng nếu không phải trong lòng nàng mang hận thù, sợ rằng với tâm tư đơn thuần của thiếu nữ mới lớn, có khả năng nàng còn thầm mến hắn.

Chu Ngọc Dao thoát khỏi mớ suy nghĩ vớ vẩn, tập trung vào vấn đề chính, hắn muốn nàng cầu xin thế nào? Chẳng lẽ quỳ xuống?

Nàng khom người, đầu gối chạm đất, quỳ trước mặt hắn.

- Xin hoàng thượng hãy chôn cất cha ta.

Con ngươi sâu thẳm của Chúc Lăng Hiên cuộn trào mang theo vô vàn cảm xúc, lần đầu tiên nàng ngoan ngoãn như vậy trước mặt hắn.

- Hầu hạ ta đi.

Chu Ngọc Dao sững sờ.

- Nàng chẳng có gì để trao đổi với ta, vậy hầu hạ ta đi.

Nàng vẫn bất động quỳ dưới đất. Là nàng cần hắn, nhưng hắn lại là người thoả hiệp trước.

- Đêm nay, chỉ đêm nay thôi.

Chúc Lăng Hiên dang tay, động tác chờ nàng cởi đồ cho, trông thấy nàng vẫn quỳ dưới đất hồi lâu liền buông tay xuống.

- Là nàng không đồng ý, Chu Ngọc Dao. Sau này đừng trách trẫm.

Chúc Lăng Hiên vừa nhấc chân muốn rời đi thì vạt áo bị bàn tay nàng nắm lấy, đốt ngón tay siết chặt tới mức trắng bệch.

Giọng nàng rất nhỏ.

- Đừng đi, ta hầu hạ hoàng thượng.

Dưới ánh đèn vàng nhạt khuôn mặt của nàng trông càng xinh đẹp mỹ miều, Chúc Lăng Hiên hạ mi mắt nhìn cô gái nhỏ đang cởi bỏ long bào của mình. Động tác có vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì nhưng ánh mắt lại đầy sự lúng túng. Hắn bỗng nổi lên ý nghĩ xấu xa muốn trêu chọc nàng.

- Cởi toàn bộ.

Chu Ngọc Dao cắn răng, tiếp tục cởi, đến khi cơ thể trần trụi của người đàn ông trưởng thành dần lộ ra, đây là cơ thể của hoàng đế.

Chúc Lăng Hiên nhìn xuống gò má đỏ ửng yêu kiều, cố nén cười nghiêm túc nhìn một lượt quần áo trên người nàng.

- Ta nói cởi toàn bộ.