Gió Lộng Chân Đồi

Chương 9: Yêu em trong niềm đau



Trang trại ngựa nắng tràn đến trông tuyệt đẹp. Cánh đồng cỏ xanh ngút ngàn như chạm tới trời cao. Chân đồi gió lồng lộng thổi, thanh âm lắng đọng trầm buồn pha chút nhạc làm thư thái cả tâm hồn.

Tiếng đàn dương cầm vẫn nhả phím ngọt ngào. Từng ngón tay điêu luyện lả lướt theo nốt nhạc du dương. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực ấm. Sonate Ánh trăng dịu dàng chất chứa hương vị nồng say.

Không gian bao trùm màu trắng xóa. Ngọn đồi đột ngột biến mất. Mọi thứ lạc lõng mơ hồ.

Không đâu là bờ bến cả!

- Vân Hy!!!

Quân Tường bật dậy, trán đẫm mồ hôi. Anh kinh ngạc nhìn xung quanh, mọi thứ quá đỗi lạ lùng. Chẳng hiểu thế nào anh lại nằm đây, trong một căn phòng lớn khá sang trọng. Từ trên cao nhìn xuống thấy cả thành phố mình đang sống.

Câu hỏi lớn đặt ra, anh chau mày nghĩ ngợi. Vừa chạm ngõ khu rừng lúc sáng nhưng giờ đây anh đang đau đầu với căn phòng này.

Cửa khóa chặt!

Quân Tường bậm môi, anh nhìn quanh quẩn xem có thứ gì phá cửa được không. Người anh quá mệt, sức lực muốn trôi đi hết. Cảm giác chóng mặt ngày càng nhiều...

Điện thoại đã tắt nguồn, anh loạng choạng ngồi dậy. Đầu anh đau buốt, hai tai còn văng vẳng tiếng dương cầm. Bên ngoài ô cửa kính, ánh nắng chiều nhàn nhạt. Đôi chim chao liệng tứ bề. Cơn gió lạnh thổi bay áng mây xa, nó trôi lặng lẽ như chính tâm hồn ai đó bây giờ. Cô đơn và xót xa...

Tia nắng chưa mang sự ấm áp vào trái tim lạc lối. Khi Quân Tường cố chịu đựng giới hạn mà con người có thể cầm cự, một nơi khác, khung cảnh khác. Lưu Tuấn Kiệt ngỡ ngàng dấn bước theo sự cám dỗ ngọt ngào. Hắn vội vã đi ngay bởi dòng suy nghĩ bất tận không hồi kết.

Con đường mòn vắng vẻ sau cái nhà kho cũ nát lúc nãy. Một tên mang khẩu trang bất ngờ mở cửa và mặc nhiên để hắn tự rời khỏi, chẳng ai cản trở. Tuấn Kiệt ôm dấu hỏi lớn trong đầu. Toàn thân hắn thương tích không nhẹ, hắn đang hoang mang thì...

- Em?

Không phải mơ! Hắn tự nhủ thầm, vì người hắn lo lắng nhất, yêu thương nhất đã xuất hiện. Lữ Vân Hy!

Cô ấy như ánh sáng thuần khiết chiếu rọi trái tim gã lưu manh kia. Hắn suýt choáng ngợp trước dung mạo thanh thoát hiền hậu đó. Có lẽ Vân Hy là cô gái duy nhất hắn yêu nhưng sâu chốn thâm tâm, một điều kì lạ bí ẩn đan xen. Nó khiến hắn đắn đo mãi không thôi.

- Vân Hy! Chúng có làm gì em không? Em ổn chứ hả?

Tuấn Kiệt sốt sắng hỏi han, hắn đến sát gần và ôm cô vào lòng.

- Anh xin lỗi, em có sao không?

Vòng tay chân thành ấm áp quá, Vân Hy cảm nhận thứ tình cảm mãnh liệt mà Tuấn Kiệt dành cho mình. Hơi thở gấp gáp cùng sự yêu thương bất tận. Đột nhiên cô thấy lòng mình chua chát vô cùng. Ngay cả lý trí cũng cho rằng tình yêu là chỗ dựa cho kẻ không tìm được bờ bến. Hạnh phúc ấy đang thuộc về ai khi định mệnh cuốn trôi tất cả.

- Anh thật sự yêu em sao?

Câu hỏi như xoáy sâu vào tâm hồn Lưu Tuấn Kiệt. Hắn nới lỏng vòng tay rồi nhìn cô một cách kì lạ.

- Em chưa cảm nhận được điều đó à?

Một cách vô tình mà hờ hững, Vân Hy sờ lên môi Tuấn Kiệt. Hành động bộc phát tưởng chừng đơn giản nhưng nó khiến Tuấn Kiệt chau mày.

- Em còn yêu hắn đúng không?

Vân Hy tránh ánh mắt đó, cô cúi đầu nhìn xuống đất, mấy ngón tay đan vào nhau.

- Có thể là anh không? Thay vì chờ đợi ai đó thì người ở bên cạnh là anh đây, không được sao?

Tuấn Kiệt cố nén cảm xúc tận đáy lòng. Hắn nói âm lượng vừa đủ nghe nhưng Vân Hy cố giấu giọt nước mắt bên mùa thu ảm đạm. Thứ tình yêu dịu ngọt pha lẫn xót xa, mọi tâm tư suy nghĩ ngập tràn vào nó.

- Bao nhiêu năm hắn vì chờ đợi em mà bất chấp tất cả, thế nên em cảm động đến mức phải rơi nước mắt à? Hay bây giờ em cảm thấy có lỗi với hắn? Vậy người mà bấy lâu nay chỉ có mình em, chỉ sống cho em, nhưng lại bị em xem thường là anh đây thì sao?

Tuấn Kiệt hỏi khi tâm can hắn xáo trộn. Người con gái hắn cưới về làm vợ bỗng dưng xa lạ, ánh mắt đầy nỗi hoài nghi và ám ảnh. Hắn ngột ngạt vô cùng, hơi thở nặng trĩu. Chưa bao giờ cảm thấy bị tổn thương nhiều như vậy.

- Phải! Cả hai người đều yêu Lữ Vân Hy...

Tuấn Kiệt nheo mắt lại, hắn bồn chồn trong dạ. Vân Hy vén lọn tóc ra sau tay, cô ấy nở nụ cười rất nhạt.

- Anh có thể làm mọi thứ vì người mình yêu chứ?

Gợi ý nghe kì lạ nhưng Tuấn Kiệt đang mong chờ trái tim Vân Hy mở cửa. Hắn chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy cô đơn, buồn bã. Hắn chưa nghĩ phần thắng sẽ thuộc về mình. Cái bóng Ngô Quân Tường rất lớn. Thứ hắn sở hữu chỉ là sự thương hại mà thôi! Hắn im lặng tự cười bản thân mình.

Đến lúc nên cho em sự tự do rồi. Em không thể hạnh phúc nếu cứ mãi ràng buộc bởi quá khứ. Em biết không? Anh rất ghen tị với hắn. Hắn là thiếu gia, anh cũng là cậu chủ. Dinh thự nhà hắn rộng lớn, biệt phủ của anh đâu kém gì. Nhưng thứ duy nhất hắn có mà anh không có, trớ trêu thay thứ quý báu nhất trên đời là em. Trong trái tim em luôn chỉ mỗi hắn. Chỉ hắn mới khiến em đau khổ hay hạnh phúc. Anh yêu em! Mãi chỉ yêu em mà thôi! Em đừng quên nhé!

Tiếng gió thì thầm khiến Tuấn Kiệt chua xót. Mùa thu ơi, hãy trôi thật nhanh để xóa đi những vết thương buồn...

Cho dù như thế này cũng hãy ở bên cạnh anh! Bấy nhiêu thôi là đủ lắm rồi.

...

- Cạch!

Cửa mở Quân Tường bỗng giật mình. Anh thiếp đi tự lúc nào không hay biết. Kẻ đeo mặt nạ bước vào, hắn đặt con gấu bông xuống giường rồi đóng cửa lại. Quân Tường nhanh chân chặn cửa, anh dùng hết sức quật ngã kẻ đó.

- Bốp!

Cú đánh mạnh lên vai khiến hắn té nhào. Quân Tường nhân cơ hội lột ngay cái mặt nạ bí ẩn. Lúc ấy thứ kim loại lạnh lẽo dí sát cổ họng, anh phải ngưng ngay hành động này.

Khẩu súng lục đang lên nòng, một cái bóp cò thì tất cả chấm hết. Anh vẫn trừng mắt nhìn hắn. Hai tia sáng lấp lánh dưới con ngươi sâu thẳm, hình ảnh người con gái anh yêu sâu đậm bỗng hiện lên. Mọi thứ như trò đùa của số phận. Anh không thể rời bỏ suy nghĩ ngay khoảnh khắc lóe lên trong tim đó. Thứ tình cảm mãnh liệt bộc phát, nó gặm nhấm tâm hồn và lý trí. Anh đang cố chống chọi sự thật hiện hữu khi mà bao hy vọng dần lụi tàn theo năm tháng thời gian.

- Bốp!

Khẩu súng bất ngờ giáng mạnh xuống bả vai anh. Quân Tường đau nhói, anh chưa kịp chống trả thì hắn đã thoát khỏi căn phòng.

Cơn choáng váng ập đến, anh gắng gượng hết sức có thể. Con gấu bông nằm đấy, màu máu đỏ xâm lấn gương mặt nhỏ nhắn.

Một cách tình cờ nhưng chưa lường trước. Anh nhặt dưới sàn lên mặt dây chuyền, có thể kẻ lúc nãy đánh rơi. Bàn tay anh run rẩy cầm nó lên, trái tim như chết tự bao giờ.

Một tình yêu sắp chia lìa. Khi anh biết điều đó thì em đã ra đi, không ngoái đầu, không nhìn lại...

Cánh cửa dần hé mở, bầu trời mùa thu mang bao nỗi ưu hoài tiếc nuối. Bản Sonate Ánh trăng tiếp tục ngân vang trên sân thượng. Anh lần bước lên nơi cao nhất tòa nhà này.

Chính nơi đây! Nơi anh và cô ấy lần đầu gặp gỡ. Giây phút định mệnh khiến cả hai cuốn vào vòng xoáy cuộc đời.

Quân Tường hít một hơi thật dài, anh tiến đến gần máy ghi âm. Ai đó đang bày trò đùa tình cảm này đây? Lòng anh ngổn ngang sầu não.

Bước chân nhẹ nhàng sau lưng anh, Quân Tường thở dài nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Anh sợ phải đối mặt chuyện này. Thời gian, cát bụi và sự thật. Có nằm mơ anh cũng không tin!

- Em muốn giết anh thật sao?

Quân Tường khẽ khàng, ánh mắt đầy nỗi đau thương khi kẻ đeo mặt nạ ở sau lưng. Chẳng gì thấu được vết thương hằn sâu trong tim, anh khổ sở lại gần người đó lúc khẩu súng chỉ thẳng vào người mình.

Thứ kim loại lạnh lẽo, băng giá như tâm can anh bây giờ. Làm sao vén bức màn lên bởi sự thật có thể làm nát tan cõi lòng.

Quân Tường thẫn thờ đối diện kẻ đó. Chiếc mặt nạ đang dần tháo ra, cái mũ lưỡi trai và cả bộ tóc bung xõa. Cơn gió vô tình lướt qua từng sợi mây đen nhánh, ngập tràn tiếng dương cầm giữa đôi mắt mùa thu.

Anh cay đắng làm sao!

Cơn xúc động dâng trào khó kiềm chế nổi. Bản thân anh cố sức tới tận bây giờ quả là kì tích rồi. Anh đang vượt qua giới hạn chịu đựng của chính mình.

- Đoàng!!!

Khẩu súng nhả viên đạn đầu tiên, Quân Tường khuỵu người xuống ôm lấy vai. Một cách lãnh đạm vô tình, viên đạn xé toạc làn da thịt mỏng manh để máu tuôn ra ướt đẫm.

Tạo ra sự giống nhau là sai lầm đầu tiên. Biến sự giống nhau đó thành sự thật là sai lầm thứ hai. Để em lựa chọn rời xa anh là sai lầm cuối cùng.

- Ngay cả khi em muốn giết anh thì anh vẫn cảm thấy sung sướng nếu em thật sự là Lữ Vân Hy...

Anh nói cùng trái tim đau nhói của chính mình. Tay anh run rẩy lấy chiếc hộp nhỏ ở túi áo ra. Giọt máu đỏ thấm ướt kỉ vật tình yêu năm nào...