Gió Mát Trăng Thanh Thường Bạn Quân

Chương 9



Edit: Doll

Cuộc sống đại học hoàn toàn khác với kiếp sống học sinh trong quá khứ, thầy cô giáo cũng tốt bạn học cũng được, trừ bỏ lúc cần thiết nhất cần đối nhân xử thế không thể không kết giao với nhau, sau thời gian học thì hành tung của giáo viên rất khó đoán, bạn học chẳng sợ cùng lớp cũng chưa chắc biết mặt nhau.

Huống chi Chúc Thanh Phong còn bị bệnh nên đi học muộn hơn nửa tháng, bỏ lỡ nửa tháng huấn luyện quân sự để mọi người cùng khổ với nhau, tới cả ngày đầu tiên chính thức đi học cũng không tới được, Chúc Thanh Phong vốn là người quái gở nay lại càng không hòa hợp được với mọi người.

May mà tướng mạo Chúc Thanh Phong là cực phẩm, làn da trắng lạnh đặc biệt lóa mắt trong đám than đen do chịu hành hạ lúc huấn luyện quân sự, gương mặt non nớt hơn so với bạn cùng lứa trung hòa sự lãnh đạm của cậu, nên không đến mức bị người khác cô lập.

Chuyên ngành khoa học và công nghệ xưa nay mọi người đều nói là tòa miếu hòa thượng, lớp 30 người mà số con gái chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà trên lý luận nói rằng đàn ông càng có khả năng sáng lên vượt năm ải, chém sáu tướng. Trong ban mấy cái tên đứng đầu thế mà lại toàn là con gái, trong top 5 của lớp Chúc Thanh Phong chiếm được vị trí thứ nhất nên cũng chiếm được hảo cảm từ các nam sinh khác.

Mà ở trong đám thẳng nam sắt thép hoặc mọt sách cũ kĩ làm thiếu niên xinh đẹp duy nhất Chúc Thanh Phong tự nhiên cũng được các bạn học nữ ưu ái, khiến cho Hạ Lãng Nguyệt mỗi ngày đều tới đưa cơm đúng giờ bắt đầu cảm thấy co nguy cơ.

Trái ngược với thời cấp ba có mục đính chính xác mà bận rộn, cuộc sống đại học xác thực cũng rất bận rộn, nhưng nghĩ kĩ ra thì lại có chút không thể hiểu được lí do vì sao.

Năm nhất chỉ học một số thứ cơ bản, chương trình học cũng không tính là nhiều. Nhưng mà các tiết các khóa rất rời rạc, nay một chút mai một chút, chẳng có lấy một ngày nghỉ nguyên vẹn. Lại còn cứ thường thường xen kẽ vài buổi tọa đàm chẳng bổ ích, giờ học vừa dài vừa chán. Cộng với vì tín chỉ mà bắt buộc phải quay video và tham gia các xã đoàn, ngành khoa học tự nhiên tất nhiên là sẽ tồn tại những buổi thực nghiệm. Điểm mấu chốt chính là, năm nhất thế mà còn có thời gian tự học. Nếu mà có ý muốn gia nhập hội sinh viên, đại học này so với cấp ba cũng chẳng khác là mấy.

Chúc Thanh Phong cũng chẳng có nhiều thứ cần quan tâm như vậy, từ nhỏ đã ỷ vào thiên phú nên không quá để bụng vào chuyện học tập. Cũng không biết nên nói là trời sinh tính tình tiêu sái hay là tự do tản mạn quen rồi, có thể đạt được vị trí đầu bảng sẽ lên đầu bảng, không chú ý tụt hạng cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Sau đó thân thể lại có bao nhiêu bệnh kéo chân sau, Chúc Thanh Phong đã sớm bắt đầu cách sống có thể bớt một chuyện thì bớt đi một chuyện.

Đại khái là hoàng đế không vội thái giám gấp gáp, Chúc Thanh Phong thích ứng được với hoàn cảnh bận rộn vô lý trong môi trường đại học, Hạ Lãng Nguyệt lại vô cùng lo lắng rằng Chúc Thanh Phong sẽ vì vậy mà không ăn cơm tử tế.

Không thể không nói một tháng vừa rồi Chúc Thanh Phong sinh bệnh đã khiến Hạ Lãng Nguyệt kinh hãi. Dù sao đi nữa thì trên dưới nhà họ Hạ từ bố mẹ Hạ tới hai anh em bọn họ đều rất khỏe mạnh, mà đám ăn chơi chác táng trước kia cũng người này còn khỏe hơn so với người kia, sống hơn hai mươi năm trên đời Hạ Lãng Nguyệt lần đầu tiên gặp một sự tồn tại yếu ớt tới vậy. Đúng là nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan, dùng hết tất cả toàn lực chú ý vẫn còn sợ chưa đủ.

Thái độ cẩn thận như vậy khiến kẻ từ nhỏ đã tự lăn lê bò lết như Chúc Thanh Phong cảm thấy hơi lạ, rồi lại bởi vì lần đầu được nếm thử sự quan tâm như vậy mà không tự giác muốn càng nhiều thêm. Đặt mình trong mối quan hệ này Hạ Lãng Nguyệt vì bạn nhỏ cứ lúc xa lúc gần lúc nóng lúc lạnh mà sờ không thấy tóc, nhưng cuối cùng vẫn là lo lắng chiếm thế thượng phong, vẫn theo như ngày thường phụ trách một ngày ba bữa cơm của Chúc Thanh Phong.

Trước đó cũng đã nói chương trình học của Chúc Thanh Phong được xắp xếp rất lung tung, ai từng học đại học đều biết, chương trình đại học không cố định ở một phòng học như ở cấp ba. Buổi học một hôm phải chạy các môn ở khắp các tầng, mà chương trình học ngày mai thì lại phải tới tòa nhà khác học cùng học sinh chuyên khác, nếu phải nghe tọa đàm thì lại phải chạy tới giảng đường lớn, mà học tiết thực nghiệm thì lại phải chạy tới tòa nhà thực nghiệm ở một bên khác không thuận đường lắm.

Rõ ràng là chỉ có bữa sáng là cố định ở kí túc xá, còn bữa trưa và bữa tối, Hạ Lãng Nguyệt chỉ có thể chạy khắp trường mà bắt được bạn nhỏ nhà mình.

Trong khuôn viên trường chỉ cho phép được đi xe đạp, Hạ mỗ phú nhị đại 800 năm không đạp xe đạp phải mò trong gara xách ra chiếc xe đạp leo núi đầy mùi vị bệnh trung nhị, đội mũ bảo hiểm, trên lưng đeo túi đựng hộp giữ nhiệt, mang cơm hộp chuyên chức cho bạn nhỏ Chúc lên đường.

Chúc Thanh Phong có hứng thú với ngây người hơn là với điện thoại di dộng, mà tuy rằng trong trường đại học được phép mang điện thoại di động nhưng mà phải tắt chuông. Điều này đẫn tới việc Chúc Thanh Phong có nhận được tin nhắn hay điện thoại của Hạ Lãng Nguyệt hay không, hoàn toàn dựa vào duyên phận.

Sau vài lần vồ hụt, Hạ Lãng Nguyệt bắt đầu thông minh hơn, xin phương thức liên lạc của bạn cùng phòng của Chúc Thanh Phong, bao gồm cả số di dộng lẫn, chim cánh cụt và Wechat, như vậy là có thể đảm bảo bạn nhỏ thường xuyên không nghe lời quên ăn cơm dùng bữa.