Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 16: Cắt hoa tú cầu



Buổi chiều lúc mặt trời đang lên cao, Nguyễn La ra sau vườn hái một ít hoa, rồi ngồi bên chiếc bàn trong vườn cắm hoa. Nghĩ lại hôm đó nghe người làm nói bên đường Hà Phi mới mở rất nhiều cửa hàng đồ chơi phương Tây, thầm nghĩ định tìm ngày khác kêu Chu Chi Nam đưa cô đi dạo một chút. Bởi vì cô đã tranh cãi triệt để với Trình Mỹ Trân, nếu không nhất định sẽ gọi cô ấy đi cùng, Chu Chi Nam chỉ được xem là phương án dự phòng.

Người làm trong sân thấy vẻ mặt Nguyễn La vẫn như thường, đang rất có hứng thú đối với các loại hoa, trong lòng tự nhủ cô đúng là quái vật. Buổi sáng vừa mới cãi nhau to tiếng với Trình Mỹ Trân như thế, sau một giấc ngủ trưa lại mang dáng vẻ bình thường.

Với Nguyễn La, cho dù người khác nhìn cô thế nào đi chăng nữa, nếu hỏi rằng trong lòng cô có buồn không, thì thật ra có buồn, tình bạn mà cô trân trọng bị phụ bạc, chẳng qua Trình Mỹ Trân chỉ vì Chu Chi Nam nên mới kết thân với cô. Nhưng từ nhỏ cô đã không được bố mẹ yêu thương, nên dần hình thành tính cách lạnh nhạt thờ ơ trước mọi cảm xúc, cũng không biết là thật sự không thèm để ý, hay là cố nén không thèm để ý theo thói quen.

Nè bông hoa xinh đẹp, không cần nghĩ đến những chuyện không vui kia nữa.

Từ sảnh trước có một người làm chạy đến trước mặt Nguyễn La, vội vội vàng vàng nói: “Tiểu thư, cô mau trở vào nhà xem thử đi ạ. Ông chủ đã về rồi, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.”

Nguyễn La để hoa trong tay xuống, dì Mai đưa khăn lông ướt lên cho cô lau sạch tay, cô để lại một câu “đừng động vào hoa” rồi vội vàng đi về phía sảnh trước.

Vào trong phòng chỉ thấy một mình Lục Hán Thanh đang suốt ruột đi qua đi lại.

“Chu Chi Nam đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Lục Hán Thanh quay sang nói với cô: “Hôm nay Sở trưởng Sở Kinh tế Nhật Bản mới nhậm chức đến Thượng Hải, sớm đã gửi thiệp mời Chu Chi Nam ăn cơm, bàn chuyện kinh tế biển. Lúc đi ra anh đi chậm mấy bước, không biết nghe tin tức từ đâu mà ngoài cửa đã có sinh viên chờ biểu tình.”

“Sau đó thì sao? Chu Chi Nam thế nào?”

“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là ném đồ về phía Chi Nam. Với lại, lúc Chi Nam được bảo vệ lên xe có người còn cầm gậy đánh về phía anh ấy, anh thấy trán anh ấy bỗng túa ra một tầng mồ hôi lớn.”

“Người đâu rồi?” Nguyễn La không thấy Chu Chi Nam đâu, nghe anh ta nói cũng không biết anh đã bị thương thành thế nào.

“Lên lầu rồi, chắc là đi tắm, dù sao thì trên người cũng bị dính đồ bẩn…” Anh ta nói mà có hơi chột dạ. Chu Chi Nam mắc bệnh sạch sẽ, chưa từng nói ra nhưng người bên cạnh đều nhìn ra được.

“Anh cũng không cản anh ấy à? Không biết là bị thương nặng bao nhiêu, sao còn trực tiếp đi tắm?” Nguyễn La vừa nói vừa vội vã lên lầu.

“Anh ngăn được anh ấy chắc? Anh ấy bảo anh ở đây chờ Lý Tự Như…”

Nguyễn La đã chạy mất dạng từ lâu.

Lúc chạy tới phòng tắm mà Chu Chi Nam thường dùng để tắm, đi vào chỉ thấy bộ âu phục bị ném lung tung dưới đất, đồ dùng trên giá cũng bị cố ý gạt rơi, rơi vung vãi khắp nơi.

Trông có vẻ bị chọc tức. Nguyễn La đi đến thư phòng, không thấy có người, lập tức chạy tới phòng ngủ chính. Lúc này anh đang mặc áo ngủ, trong tay cầm cái ly đứng trước cửa sổ, vừa vặn thấy được cái bàn trong sân sau, hoa Nguyễn La cắm được một nửa đặt ở đó, không ai dám động vào.

Đến gần nhìn kỹ thì thấy trên đầu anh vẫn nhỏ nước, mấy sợi tóc rủ xuống trước mắt, nghe thấy âm thanh anh quay đầu lại, vẻ mặt hơi hung ác.

“Chu Chi Nam, anh trẻ con thật đấy, bị thương sao có thể đi tắm ngay lập tức được.” Hôm nay đổi lại là cô ra trận dạy dỗ anh.

“Không chết được. Dù sao thì cũng không thể không tắm rửa.”

Ừm, giọng điệu không tốt lắm, có thể xác định tức giận không nhẹ.

“Tức giận à?”

Nghe câu hỏi này của cô, Chu Chi Nam chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, không trả lời.

Nhìn đi, đúng là không có mắt mà. Chu Chi Nam bình thường ở nhà làm cậu ấm đã quen sạch sẽ, quần áo bẩn một chút cũng không mặc, càng đừng nói đến việc người khác ném trứng gà rau củ lên trên người anh.

Nguyễn La cũng xích lại gần nhìn kỹ anh, phát hiện ra trán anh bị xước da, có lẽ lúc tắm dính nước vào nên lúc này chỗ rách đó đỏ lên. Chắc chỉ là vết thương nhẹ, nhưng chỉ sợ bị nhiễm trùng.

“Anh không thể nhịn lại chút à, anh nhìn cái trán này của anh đi, đỏ hết cả lên rồi. Lát nữa gọi bác sĩ Lý tới xem qua cho anh. Với cả trên người anh thế nào rồi? Lục Hán Thanh nói anh bị gậy đánh trúng?”

“Không đáng ngại.” Anh hơi né tránh ánh mắt quan tâm của cô.

“Chu Chi Nam…”

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, là Lục Hán Thanh dẫn theo bác sĩ Lý tới, Nguyễn La đi tới mở cửa.

Lý Tự Như vừa mới bước chân vào cửa đã nói bóng nói gió: “Yo, nghe nói Chi Nam của chúng ta bị đánh hả?”

Lục Hán Thanh vội vàng vỗ vào lưng anh ta, Chu Chi Nam cũng mở miệng.

“Cậu mau xem cho tôi đi, để hai người họ yên tâm. Sau đó thì cút ra khỏi phòng của tôi.”

“Tức giận không nhẹ, tức giận không nhẹ, bắt đầu đuổi tôi rồi nè.”

Lý Tự Như sát trùng cho vết thương nhỏ trên trán anh: “Vết thương không có gì đáng ngại. Hán Thanh gọi điện cho tôi mà lo lắng cuống cuồng cả lên, tôi còn tưởng rằng Chi Nam sắp chết chứ.”

Nguyễn La không nhịn được mở miệng: “Không phải chỗ này, trên người, trên người nghiêm trọng hơn chút.”

“Cởi quần áo ra tôi xem nào.”

Nguyễn La đoán bên trong anh không mặc gì, kéo chăn đắp lại nửa người dưới cho anh. Chu Chi Nam cởi áo ngủ, lộ nửa người trên ra. Thường ngày anh hay đánh cầu lông với Lục Hán Thanh, lúc rảnh cũng sẽ vận động, dáng người được giữ gìn rất tốt, không có cái bụng như bầu tám tháng cả đời không thấy sinh của mấy ông chủ khác.

“Chậc, chỗ này nặng phết đấy. Dùng thêm chút sức nữa có khi có thể đẩy ngã được ông chủ Chu yếu ớt của chúng ta.”

Có thể thấy sau lưng Chu Chi Nam có một mảng tím lớn, nhìn kỹ trong đó còn hơi xanh. Trông thế này cứ như người bệnh thấp giác hơi(*). Chỉ có điều Chu Chi Nam là bị thương, Nguyễn La nhìn mà mày cau chặt.

(*)Giác hơi: phương pháp dùng những chiếc cốc chuyên dụng đặt lên da người bệnh để tạo áp suất âm trong cốc, gây sung mạch máu tại chỗ, giúp giảm đau, giảm viêm…

“Em sợ thì đi ra ngoài một lúc đi, đợi cậu ta đi rồi hẵng vào.” Chu Chi Nam bắt được biểu cảm của Nguyễn La, mở miệng khuyên cô.

Nguyễn La lắc đầu, nhìn chằm chằm vào phản ứng của Lý Tự Như.

“Thật ra nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng lắm, nói không nghiêm trọng thì cũng không đúng.”

“Cậu có thể nói rõ ràng một chút không, Chi Nam nhịn lắm mới không ra tay với cậu đó.” Lục Hán Thanh cũng không nhịn được mà thúc giục. Cái tên Lý Tự Như này quen thói lắm mồm, miệng không buông tha người ta.

Anh ta đè nhẹ lên một vị trí gần chỗ tím bầm, Chu Chi Nam hơi cau mày lại, nhưng mà may chỉ là đau đớn nhẹ, vết thương không sâu. Vốn lúc ấy sinh viên biểu tình đã bị ngăn lại, nên lực đánh lên người anh cũng nhẹ đi mấy phần.

“Vẫn nên kê chút thuốc Đông y cho cậu điều dưỡng vậy, dạo này chú ý không được làm nặng, cũng không được ngồi lâu, nằm là tốt nhất.”

Câu kia của anh ta mang ý ám chỉ rõ ràng, nhìn Nguyễn La một cái, đối diện với vẻ mặt không một chút tín nhiệm nào của cô. Bởi vì Lý Tự Như đầu tiên là dùng thuốc tây xử lý vết thương cho Chu Chi Nam, bây giờ lại nói kê thuốc đông y, cho dù là ai cũng sẽ nghi ngờ.

“Cô… cô đừng bày ra ánh mắt đó chứ. Tôi vốn học Đông Y, sau đó nửa đường đi ra ngước ngoài học Tây Y mấy năm. Chi Nam, cô gái nhỏ nhà cậu không tin tôi kìa.”

Chu Chi Nam hừ mũi với anh ta: “Cậu vốn là đồ lang băm.”

“Nè? À đúng rồi, còn nữa…” Lý Tự Như muốn nói lại thôi, chớp mắt mấy cái với Chu Chi Nam, chỉ Lục Hán Thanh và Nguyễn La không hiểu.

“Nói.”

“Thì ý là, cậu uống toa thuốc này rồi, vậy, vậy toa thuốc kia trước mắt phải ngừng lại…”

“Biết rồi, ngày mai lại uống.”

Nguyễn La không hiểu: “Chu Chi Nam, anh đang uống thuốc gì vậy? Sao tôi không biết anh bị bệnh?”

Lục Hán Thanh nghe là hiểu, nghe thấy câu hỏi của Nguyễn La thì không nhịn được cười, kéo Lý Tự Như đi ra ngoài kê đơn thuốc đưa cho người làm.

Trong phòng vẫn truyền tới âm thanh chất vấn của Nguyễn La: “Chu Chi Nam, anh còn bị bệnh ở đâu nữa?”

“Thuốc bổ thôi, em sợ tôi chết à?”

“Ừ, tôi sợ ngày tháng tốt đẹp của tôi chưa trôi qua được bao lâu, ông chủ Chu đã đột nhiên chầu trời.”



Đêm đến, Nguyễn La cố ý chạy tới vườn hoa ở phía sau cắt mấy cành tú cầu cắm vào trong bình hoa, như vậy tác phẩm cắm hoa mới tinh của cô hoàn thành.

Ngày Thu sắp tàn, người làm vườn dời một số hoa dễ héo vào trong lán, Nguyễn La mang theo mùi hương hoa hỗn tạp lên lầu. Bình hoa được cô đặt ở trước cửa sổ phòng ngủ chính, nghĩ Chu Chi Nam không có ở phòng ngủ thì chắc chắn là ở thư phòng. Cô gọi dì Mai lấy cho cô một cái bình rỗng khác, thêm chút nước, lấy kéo cắt thêm một cành tú cầu trắng hồng cắm vào.

Nguyễn La bưng bình hoa vào thư phòng: “Không phải bác sĩ Lý dặn không được ngồi lâu sao, sao lại ngồi trong thư phòng lâu như vậy?”

“Từ miệng cậu ta có mấy câu là thật mấy câu là giả chứ, chỉ có em ngốc nghếch tin theo.”

Cô đặt bình hoa nhỏ ở góc bàn, Chu Chi Nam cau mày, từ trong đống giấy tờ ngẩng đầu lên.

“Đặt ở bên cạnh ghế sô pha đi, để đây hơi vướng tôi làm việc.” Trong lòng anh thích lắm, nhưng hôm nay đang tức giận nên nhất định phải học theo tính nóng nảy thường ngày của Nguyễn La.

“Đừng mà Chu Chi Nam, hoa này xinh đẹp biết bao nhiêu, để cho bàn của anh đỡ trống trải.”

Cô chạy lên giải sầu cho anh, Chu Chi Nam không có lý do gì để không vui lòng nhận lấy.



Nguyễn La bị đè lên bàn làm việc thường ngày của anh. Mấy ngày gần đây cô thường mặc sườn xám tơ tằm, lúc này ngay cả quần lót bên trong cũng bị Chu Chi Nam kéo ra. Quần lót kéo xuống để lộ cái mông trắng nõn, cứ như đang dụ dỗ. Hôm nay anh không có hứng thú trêu đùa cô, ngón tay vuốt ve vài cái, thấy cô ướt thì vén áo ngủ lên cắm vào luôn.

Nguyễn La thật sự không ngờ tới, cả buổi chiều hôm nay anh vẫn luôn trần truồng, mặc độc cái áo ngủ đó, đúng là không biết xấu hổ.

“Chu Chi Nam… Không biết xấu hổ… ưm…”

Một tiếng mắng đổi lấy một lần Chu Chi Nam đâm vào điểm nhạy cảm của cô…