Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 24: (H)



Chu Chi Nam không chỉ eo không sao mà còn có sức lực làm chuyện ký hiệu kia với Nguyễn La. Cô không muốn nên từ chối “Khuya lắm rồi”, “Tôi mệt”, anh cũng không ép cô. Chỉ giống như chú chó vùi vào trong vạt áo cô liếm khắp nơi, liếm đến nỗi cả người Nguyễn La nóng bừng, dịch thể ở bên dưới tuôn ra.

Mọi thứ đều không chịu sự kiểm soát của cô.

Giống như lơ đãng kẹp chặt chân, tự lừa dối mình rằng sẽ không bị anh phát hiện mình có phản ứng. Hành động nhỏ của cô đều lọt vào mắt Chu Chi Nam, cái miệng càng không có chừng mực hơn.

“Chu Chi Nam, anh là chó à.”

“Không phải, là ngựa.” Anh nghiêm túc sửa đúng, rất giống như kẻ hủ nho(*) già cứng nhắc trong học đường.

(*)Kẻ hủ nho: nhà nho cố chấp, hẹp hòi, không thức thời.

“…Ai hỏi anh là con gì chứ!”

Anh cởi vạt áo ra, ngậm bầu ngực trắng nõn vào miệng, “À, tôi vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn với em.”

Rốt cuộc bây giờ là ai đang “thẳng thắn thành thật” đây.

Cô định đẩy đầu anh ra, nhưng không hề hấn gì.

Cuối cùng vò đã mẻ lại sứt, ngang ngược mở miệng, “Làm làm làm, anh mau vào đi.”

Chu Chi Nam thấy dáng vẻ khẳng khái hy sinh ấy của cô thì không nhịn được bật cười, luồng hơi nóng phả lên đầu v* Nguyễn La, cô không chỉ tê dại cả người mà bên dưới cũng ướt đẫm.

“Sao có cảm giác như em bị tra tấn thế nhỉ, có lần nào mà em không thoải mái đến mức vừa khóc vừa tiết ra chứ?”

Nguyễn La che cái miệng không biết xấu hổ trên người cô lại, không biết anh còn có thể nói ra những lời lưu manh gì, xấu hổ chết đi được.

………….

Mãi đến khi Nguyễn La bị lột sạch sẽ ngồi trên người Chu Chi Nam, cô mới ý thức được tình hình bây giờ là như thế nào.

“Tự mình ngồi lên, hửm?”

Nguyễn La cắn môi dưới, cái đầu lắc nguầy nguậy như trống bỏi. Chỗ to lớn từng được cô dùng miệng mớm kia đang tiết ra chất lỏng đợi cô ngậm vào.

“Sợ sao? Tôi dạy em kiểm soát chưa tốt rồi.”

Nguyễn La bị anh ôm cả người nằm lên người anh, cái mông nâng lên, vì hạ xuống sẽ chạm vào chỗ cứng rắn kia của anh. Cô bị anh dẫn dắt hôn môi, nước bọt giao hoà.

Mà Chu Chi Nam đã lẳng lặng nhắm ngay cửa huyệt quen thuộc kia, ấn phần eo nhỏ nhắn của Kiều Kiều xuống. Cái chỗ giỏi hút nhất của cô tự nhiên biết há miệng ngậm vào.

Cùng lúc đó anh dán lên môi cô, nói một câu, “Tôi giúp em.”

“A…” Trong nháy mắt trái tim Nguyễn La tăng tốc, huyệt nhỏ ngậm vào toàn bộ.

“Em quen nói dối rồi, nhìn xem, không phải ngậm rất nhanh sao?”

Nguyễn La ngồi dậy muốn giãy ra, đang nằm bò biến thành ngồi lại đi vào càng sâu hơn.

“Chu Chi Nam… tôi… tôi không thể cử động…”

Chu Chi Nam cười, đè giọng mở miệng, “Lần lượt chống đẩy, giống như mỗi lần tôi chống đẩy em vậy, hửm?”

Nguyễn La lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chống cự. Chu Chi Nam rõ ràng cảm thấy cô kẹp chặt hơn.

Hai người giằng co không được, một người không muốn cử động, một người lại quá muốn động đậy. Rốt cuộc Chu Chi Nam phá vỡ cục diện bế tắc, yếu ớt mở miệng.

“Eo tôi đau, La Nhi, em làm đau tôi.”

Đến bước này Nguyễn La tuyên bố đầu hàng.

Cô vịn bả vai Chu Chi Nam, lần mò cử động, chỉ với động tác nhỏ cũng đủ cho Chu Chi Nam thoả mãn. Anh cũng không biết từ khi nào mà bản thân trở nên dễ dàng thoả mãn như vậy, không phân biệt rõ được rốt cuộc là khoái cảm sinh lý hay là khoái cảm tâm lý.

“Đúng, cứ như vậy, động tác mạnh hơn một chút, Kiều Kiều.”

Nguyễn La hơi cúi đầu, cô có hơi thẹn thùng, đây là lần đầu tiên ở trên Chu Chi Nam trong chuyện làm tình. Cảm giác ấy vi diệu mà kích thích, Nguyễn La cô đã kiểm soát toàn cục rồi.

Chưa được mấy chục cái Nguyễn La đã mất sức, cô không vận động thành quen, sức lực ngang với con gà bị dì Mai giết, không kiên trì được bao lâu. Nhưng Chu Chi Nam hài lòng không bằng thoả mãn, trong lòng vui sướng cũng không thể khiến anh lừa được bản thân đã ăn no.

Động tác của Kiều Nhi ở trên người càng lúc càng chậm, cuối cùng lười biếng vùi vào cổ anh. Mặc cho Chu Chi Nam đánh vào mông nhỏ của cô đến đỏ bừng cũng không nhúc nhích tí nào.

Kẻ xấu có thù riêng, đối với hành động này của cô Chu Chi Nam chỉ có thể tạm dừng nghỉ ngơi, ra tay “trừ ác.”

Anh đẩy eo từ dưới lên, một cái chọc đến chỗ sâu nhất. Nguyễn La hốt hoảng, cảm giác như cái đó chọc đến tim phổi cô, Chu Chi Nam đương nhiên chỉ mong cắm đến trái tim đang nóng hầm hập của cô.

“Anh… làm gì… ha…”

Cô định trốn về phía trước nhưng lại bị Chu Chi Nam giữ eo ấn xuống phía dưới. Bên dưới chính là thứ xấu xa đang chống đẩy, cắm đến mức Nguyễn La thở gấp nói chuyện.

Lúc giãy dụa cô như đang đón ý nói hùa Chu Chi Nam chống đẩy, giúp anh cắm vào càng mạnh càng sâu hơn.

“A… ưm… đừng… a…”

Chu Chi Nam cười, sức ở eo rõ ràng vô cùng tốt, chống đẩy mãnh liệt, không hề lưu tình. Áo ngủ của anh vẫn chưa cởi hết ra, chỉ mở mấy cúc áo, Nguyễn La vùi vào cổ áo anh thở dốc. Tìm được bả vai cắn lên, tiếc là cô không có chút sức nào. Cái cắn đó biến thành liếm, quyến rũ khiến trong lòng Chu Chi Nam càng thêm ngứa ngáy, đâm vào càng ác liệt hơn.

Cuối cùng vẫn là tư thế bị anh kiểm soát, đẩy đến chỗ sâu nhất rồi trút luồng nhiệt vào. Nguyễn La run rẩy, tiết ra cùng anh lần nữa.

Mơ mơ màng màng được anh lau sạch sẽ rồi ôm vào trong lòng, Nguyễn La yếu ớt mở miệng, “Tôi lại bị anh lừa…”

Đổi lại là nụ hôn lưu luyến tinh tế của anh trên thái dương có chút mồ hôi của cô, anh lẩm bẩm một tiếng “Kiều Kiều.”

Chỉ là buồn ngủ quá mức, không biết vế sau “vô cùng yêu em” là thật hay giả.

Điều chắc chắn duy nhất là, cho đến khi cô ngủ say vẫn cảm thấy chóp mũi đều là hơi thở của Chu Chi Nam, trách không được cô vùi vào cổ anh như người si mê.



Chu Chi Nam ở nhà nghỉ ngơi suốt hai ngày, Nguyễn La tưởng hôm nay anh chắc chắn phải đi thương hội. Không ngờ mở mắt ra là Chu Chi Nam đã mặc tây trang giày da đang ngồi ở đầu giường, đưa một ly nước ấm cho mình.

Nhưng Nguyễn La lại bị sợ hãi, “Chu Chi Nam, anh làm tôi hết hồn.”

Người đàn ông hơi nhíu mày, “Có cô gái nào phản ứng như em không, mở mắt ra đã nhìn thấy tôi, chẳng phải nên hạnh phúc sao?”

“Ha, Chu Chi Nam, có bao nhiêu người phụ nữ mở mắt ra đã thấy anh, tôi thật sự lười hỏi.”

Anh hận không thể hắt ly nước ấm này lên mặt mình, dạy cho cái đầu này tỉnh táo hơn.

Không bằng khắc phục sớm, “Ăn sáng xong dẫn em ra ngoài đi dạo.”

“Không đi, tìm cái người mở mắt ra nhìn thấy anh là hạnh phúc mà đi.”

Ông chủ Chu lại tăng thêm thẻ đánh bạc cho mình, “Mua thêm một tá Coca-Cola.”

Ánh mắt Nguyễn La bỗng chốc phát sáng, “Được.”

Xe đang chạy trên con đường nhộn nhịp từ sáng sớm, bên ngoài còn có sinh viên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang phát tờ rơi, hô lớn yêu nước. Nguyễn La dọc theo cửa sổ xe nhìn thấy một người quen mắt, lẩm bẩm, “Đó không phải Thẩm Trọng Dân sao.”

Cái tên này làm Chu Chi Nam nhướng mày, “Thẩm Trọng Dân là ai?”

Nguyễn La cảm thấy ánh nắng có hơi chói, bèn buông rèm nhỏ ở cửa kính xe xuống. Hành động này khiến Chu Chi Nam không vui, nhưng ngoài mặt không tỏ vẻ gì.

“Bạn học cùng trường, nghe nói nhà cậu ta có bà con với nhà Lục Hán Thanh.”

Chu Chi Nam nghiêng người qua nhưng không nhìn thấy, anh ép Nguyễn La vào trong góc, lại vén rèm bên cạnh cô lên, nhìn thấy người trẻ tuổi đã gặp một lần kia. Chắc chắn rồi anh mới buông Nguyễn La ra, còn chỉnh cổ áo lại cho cô.

“Bá đạo.”

“Phải, tôi vừa già vừa bá đạo, không bằng bạn học trẻ tuổi đẹp trai của em.”

Nguyễn La nhíu mày, “Đã ai nói anh già, bản thân bỗng dưng bằng lòng nói, bỉ ổi chết mất.”

Anh im lặng không nói gì.

Sau đó hai người cũng không nói chuyện, giống như yên lặng chiến tranh lạnh. Cái lý do này khiến Nguyễn La không thể đoán ra, lão già không biết xấu hổ chẳng hiểu sao lại nổi giận, lẽ nào mỗi tháng cũng đến ngày đó giống cô.

Đến Tần Ký lại cắt cho cô mấy bộ đồ mới, rồi đi dạo trong toà nhà bách hoá, còn nhớ mang một tá Coca-Cola đặt trong xe mang về. Giữa trưa Chu Chi Nam dẫn cô đi ăn nhà hàng Tây khác, lại ngẫu nhiên gặp Lục Hán Thanh.

Trong tay anh ta là một vũ nữ mềm mại không xương, mặc sườn xám gợi cảm, cổ áo giọt nước lộ ra đường cong đầy đặn, đàn ông nhìn vào cũng đều phải nuốt nước miếng. Chỉ riêng khuôn mặt của cô ta cũng đủ khiến Nguyễn La khiếp sợ, nếu cô không tin người kia đã ra nước ngoài từ lâu, gửi thư cho cô từ bên kia đại dương, thì cô còn tưởng rằng người trước mặt mình là Lý Thanh Như.

Nhưng chắc chắn không phải, Lý Thanh Như sẽ không trang điểm loè loẹt như vậy. Người đẹp nằm ở xương chứ không ở da, dù dáng vẻ bên ngoài có giống nhau thì xương cũng khác nhau, thậm chí không thể so sánh được.

Hiển nhiên cả hai đồng thời nhìn đối phương, Lục Hán Thanh dẫn người qua chào hỏi, cũng không giới thiệu. Bởi vì trong mắt công tử quý tộc bọn họ, chung quy thì vũ nữ không thể công khai, nếu giới thiệu cho Chu Chi Nam mới là đánh vào mặt anh.

“Anh, không khéo quá nhỉ.”

“Ừm.” Chu Chi Nam không tỏ vẻ gì lắm, Lục Hán Thanh luôn hiểu rõ, biết chắc là tâm trạng anh không tốt nên định rời đi.

“Vậy em đi ăn cơm đây, anh và Tiểu La Nhi ăn đi.”

Chu Chi Nam nhìn gương mặt vũ nữ kia, lạnh giọng mở miệng, “Cậu có chừng mực một chút, gần đây Tự Như cũng đang ở Thượng Hải, để cậu ta nhìn thấy dáng vẻ bạn gái cậu, có đánh cậu tôi cũng không ngăn cản.”

Lục Hán Thanh cười gượng gật đầu, ôm người rời đi.

Nguyễn La thờ ơ hết thảy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, chỉ đấu tranh với miếng bít-tết trên đĩa kia.

Nghĩ đến Lục Hán Thanh thích Lý Thanh Như, cô thầm mắng một câu tâm địa gian xảo muốn ăn thịt thiên nga, nằm mơ à.

Chu Chi Nam yên lặng giơ tay cô lên, lại đổi cái đĩa cho cô lần nữa. Trước mặt Nguyễn La biến thành một cái đĩa đã cắt miếng nhỏ xong, sau đó Chu Chi Nam lại im lặng cắt miếng thịt lớn bị Nguyễn La đâm tùm lum trước mặt.

Cô xiên một miếng nhỏ đưa vào miệng, cười tủm tỉm ăn, vì hương vị này mà thoả mãn.

Cảnh này bị Chu Chi Nam nhìn thấy, đột nhiên mở miệng: “Ăn miếng thịt mà vui vẻ như vậy sao?”

Nguyễn La thấy anh vẫn xụ mặt, mặc dù trách anh tức giận vô cớ nhưng vẫn nhịn không chọc anh.

“Tôi vui, tôi thích ăn. Anh cứ muốn cắt cho tôi, tôi vẫn luôn thích.”

“Ừm.” Xem như đồng ý.

Nguyễn La nói chuyện lúc nào cũng bụng dạ thẳng thắn, cứ vui vẻ là lại nhịn không được nói với anh.

“Chu Chi Nam, sao anh không vui vậy, rõ ràng tôi cũng đâu nói anh cái gì. Anh không vui thì cứ nói với tôi, tôi không thích anh như vậy.”

Nghe lời cô nói xong, yết hầu Chu Chi Nam hơi chua chát, anh thật sự không biết phải mở miệng thế nào. Không phải vấn đề của Nguyễn La, mà là vấn đề của bản thân anh. Anh lớn hơn cô cả hơn một con giáp, không xứng đôi với cô, thảo nào người khác gằn từng câu từng chữ.

Cơm nước xong lên xe định quay về nhà, vì cô nhất định phải ngủ trưa. Trong xe rất yên lặng, Nguyễn La bỗng nhiên sát lại nhỏ giọng nói bên tai anh: “Chu Chi Nam, anh không già, anh ở trên giường trẻ lắm. Ừm… ở dưới giường cũng vậy. Nói ngoại hình anh đứng thứ hai ở Thượng Hải, cũng không ai dám xưng thứ nhất. Tôi thường mắng anh già không biết xấu hổ, đó là mắng tiếng người, không phải là thật. Tức giận khó chịu mới có nếp nhăn, tôi không cho phép anh đẹp trai như vậy lại có nếp nhăn đâu.”

Giọng cô nhỏ mà nhẹ, hơi thở phả vào lỗ tai anh, ngứa ngáy, tê dại. Nói xong còn hôn hai cái lên sườn mặt anh, là kiểu thiếu nữ trẻ con mím chặt hai cánh môi phát ra tiếng ‘bặp bặp’ trên mặt anh.

Trong nháy mắt, Chu Chi Nam chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó đang nổ tung, cả người rực cháy.